Hành Trình Của Bóng Đêm


Lâm Phùng Nguyên căn bản là không hề muốn gửi quân cứu viện đi, Yến Thu dù nói thế nào đi nữa thì cũng đều vô dụng,
Rời đi căn biệt thự, Yến Thu chỉ có thể thở dài mệt mỏi.

Đi đến nơi tập kết, Yến Thu không nhiều lời mà trực tiếp chỉ huy mọi người nhổ trại di chuyển.

Cho dù không có mệnh lệnh, nhưng Yến Thu bây giờ đã không còn là Yến Thu một mực nghe theo mệnh lệnh giống như lúc trước nữa.

Đội quân kỵ binh trong đêm di chuyển nhưng rất nhanh một lá thư mang theo chỉ thị từ bên hội đồng đã ngăn cản bước tiến của họ.

Trong thư yêu cầu quân đoàn kỵ binh phải cấp tốc trở về lại kinh đô.

Cầm lá thư trong tay, Yến Thu vô cùng tức giận mà xé nó đi.

Người đưa thư thấy Yến Thu như thế ngông cuồng xé đi thư chỉ thị từ hội đồng thì chỉ tay thằng vào mặt của cô ấy mà hét lớn:"Yến đoàn trưởng, ngươi muốn tạo phản sao?"
Như giọt nước tràn ly, Yến Thu lạnh lùng lệnh hạ lệnh:" Ngăn cản đội quân di chuyển, người đâu lôi ra chém!"
Lệnh được hạ xuống, người trong đoàn kỵ binh liền tiến tới lôi người đưa thư qua một bên.

Mặt kệ lời kêu gào của người của đưa thư, những kỵ binh chẳng chút do dự nào mà rút kiếm ra.

Một kiếm hạ xuống, người đưa thư liền không còn có thể kêu gào được nữa.

"Tiếp tục đi!" Yến Thu thấy người đưa thư đã bị chém đầu thì hạ lệnh cho mọi người tiếp tục du chuyển.

Đỗ Tuyết Mai, ở một bên chứng kiến tất cả mà có phần e ngại tiến lại gần chỗ của Yến Thu hỏi:" Đoàn trưởng, làm như vậy có ổn không? Hắn là! "
"Tuyết Mai phó đoàn, ngươi sợ thì có thể rời đi, không ai ép buộc ngươi ở lại đâu!" Yến Thu liếc mắt nhìn qua nói.

Ánh mắt sắc bén đó của Yến Thu đã làm cho Đỗ Tuyết Mai run sợ trong chóc lát mà dừng lại.

Sau khi hoàn hồn, cô ấy liền cắn răng thúc ngựa đuổi theo.

Đỗ Tuyết Mai đã không quyết định rời đi mà cô ấy lựa chọn tiếp tục tiến bước.

Là đúng là sai, là họa là phúc, không ai biết được, con đường phía trước mập vô định nhưng cô ấy sẽ không hối hận với quyết định của mình.


Đoàn quân di chuyển xuyên đêm, không hề ngừng nghỉ nhưng khi ánh nắng ban mai đầu tiên rọi lên thì đã có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Đưa tay lên cảm nhận hướng gió, trong lòng Yến Thu bắt đầu nổi lên một dự cảm không lành:" Không kịp rồi!"
Ở tại làn ranh cấm địa, ánh mặt trời một lần nữa mọc lên.

Những người lính ở đây cảm thấy thật may mắn khi họ có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời thêm một lần nữa.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng niềm vui đó chỉ là thoáng qua.

Không bao lâu sau họ phát hiện ra gió đã đổi hướng.

Gió nam đã nổi lên.

Như một lời báo tử, khuôn mặt của mọi người nhanh chóng trở nên u ám.

Ở bên doanh trại Sa quốc thì lại hoàn toàn ngược lại, mọi người bắt đầu trở nên hào hứng.

Sau nhiều ngày chờ đợi thì cuối cùng họ cũng chờ được đến ngày hôm nay.

Bận rộn nữa ngày di chuyển các bình đựng khí độc, đến giữa trưa thì họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đầy đủ để phát động lần tấn công cuối cùng vào làn ranh cấm địa.

Trước khi bắt đầu phát động tấn công, người chỉ huy lúc trước lại một lần nữa tìm gặp tướng quân của mình.

"Chúng ta có thể dùng cách khác mà, tấn công như vậy! "
"Không còn nhiều thời gian nữa đâu, đại quân đã dừng chân tại đây quá lâu rồi, trong vòng mười ngày tới nếu không chiếm được nơi đây thì chúng ta bắt buộc phải rút quân về nước.

"
"Chẳng lẽ! "
"Đúng vậy, tình hình trong nước hiện tại không đáp ứng nổi một trận chiến kéo dài đâu, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng!"
Nói xong tướng quân liền tiến về trước hạ lệnh cho mọi người bắt đầu tiến trình tấn công.


Một tiếng lệnh vang lên, toàn bộ mọi người bắt đầu chui vào chiến hào rồi dựng lên màn chắn phòng hộ.

Tiếp theo đó là từng bình khí độc lần lượt được mở ra.

Hàng tấn khí độc được thải ra bên ngoài không khí.

Một loại khí độc màu vàng bay theo hướng gió mà đến trận địa của quân Lâm quốc.

Khí độc càn quét mọi thứ trên đường đi của nó.

Dưới tác động của khí độc, cỏ biến thành màu đen, lá cây biến thành màu vàng.

Trên trời cao chim chóc bay ngang qua đoạn này cũng không còn toàn mạng.

Một đợt khí độc càn quét, tiếp theo là một trận bão tên bắn xối xả qua trận địa quân địch.

Làm xong tất cả mọi thứ, lúc này quân Sa quốc mới bắt đầu ngồi đó chờ đợi.

— QUẢNG CÁO —
Họ chờ cho làn khí độc màu vàng kia dần tan đi.

Không biết sau bao lâu, lúc này thời cơ đã đến, quân Sa quốc chui ra khỏi chiến hào.

Họ nghiêm chỉnh xếp thành từng hàng dài rồi phát động tiến công.

Từng bước đi qua, mọi người lính đều vô cùng căng thẳng nhưng kì lạ một điều là chiến trường vô cùng yên tĩnh.

Không có bất cứ âm thanh nào phát ra từ phía kẻ địch, cả chiến trường lúc này chỉ còn có mỗi tiến bước chân chầm chậm của bọn họ.

Khi bước vào trận địa của quân Lâm quốc, cảnh trước mắt khiến cho quân Sa quốc há hốc mồm.

Những thi thể chết đi do khí độc nằm la liệt trên mặt đất.


Bất luận là trên thi thể hay trên mặt đất toàn bộ mọi thứ đầu bao phủ bởi một lớp bụi màu xám xanh.

Khung cảnh thảm khốc khiến cho những binh lính từng chứng kiến cảnh máu me cũng phải sởn gai ốc.

Họ giống như đã bước chân vào địa ngục trần gian.

Một tên lính bạo gan bước nhanh về phía trước rồi quay người lại.

Hắn vừa định nói gì đó thì lại thấy vẻ mặt không đúng của mọi người nên hắn lại một lần nữa quay người.

Ở đó, hắn thấy trên gò đất cao trước mặt có một người lính Lâm quốc đang chật vật bò dậy.

Sau đó những thi thể dưới đất từng người từng người bò dậy.

"Thứ này là gì đây!"Tên lính gan dạ lúc nãy thấy cảnh tượng trước mắt thì hoãn loạn hét lớn.

Viên tự lệnh bên Lâm quốc là người đứng lên sau cùng.

Người vừa đứng thẳng, ông ấy liền hét lên:"Giết!"
Xạ thủ ở bên cạnh ông ấy nghe lệnh liền bắn ra một mũi tên hạ gục một người.

Lúc này đây, trận chiến mới chính thức bắt đầu.

Quân Sa quốc đang hốt hoảng vì gặp những thi thể đội mồ sống dậy khiến cho ý chí chiến đấu của họ đã giảm đi phân nữa.

Cho dù ý chí chiến đấu của quân Sa quốc đã giảm đi nhưng số lượng và trang bị của họ là chiếm ưu thế tuyệt đối.

Đáng lý quân Sa quốc có thể phản công lại và dễ dàng giành lấy chiến thắng, nhưng hiện thực lại không giống như thế.

Quân Lâm quốc xông ra từ làn ranh cấm địa, miệng ai cũng đổ máu, ho lên dữ dội, bọn họ đứng còn không vững.

— QUẢNG CÁO —
Tuy đã bị trúng độc mất đi khả năng chiến đấu, nhưng bên trong ánh mắt đó của họ lại không hề sợ hãi.

Họ đã hét lên:"Lâm quốc có chết cũng không đầu hàng!"
Đồng lòng hét lớn, âm thanh vang vọng trời xanh như thể hiện tinh thần bất khuất không bao giời gục ngã.


Lúc đó, quân đội Sa quốc mới ý thức được họ đến là để liều mạng.

Tinh thần có chết cũng không đầu hàng đó đã khiến quân đội Sa quốc vô cùng bàng hoàng.

Trong sự bàng hoàng sợ hãi, quân lính đã buông bỏ đi vũ khí mà bỏ chạy.

Họ sợ hãi chiến đấu cùng những thi thể biết đi này, hay nói chính xác hơn họ không dám đối đầu với tinh thần chiến đấu của binh lính Lâm quốc.

Tướng quân Sa quốc ở tại nơi xa, khi chứng kiến cảnh tượng thi thể đội mồ sống dậy để chiến đấu thì vô cùng sợ hãi.

Trong một đời chinh chiến của ông ta chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào như thế này cả.

Quân Sa quốc hùng hổ xông lên, sau đó lại là sợ hãi mà rút về lại doanh trại.

Sau khi sự bàng hoàng qua đi, mọi người dần tỉnh táo lại nhưng nổi sợ hãi của họ vẫn còn ở đó.

Ngay cả tướng quân cũng không dám hạ lệnh tiếp tục tấn công mà chỉ dám gửi người đi qua thám thính tình hình.

Quân thám thính đi nhanh về nhanh, thông tin họ đưa về là những thi thể kia vẫn còn lượn lờ quanh trận địa.

Nghe thấy được thông tin này, tướng quân hơi có phần do dự.

Nhìn lên bầu trời đêm trước mặt, ông ấy quyết định ngày mai mới lại lần nữa tiến quân.

Trời đêm qua đi, bình minh lại tới.

Đại quân Sa quốc lần nữa tiến quân.

Khi tiến vào trận địa của kẻ địch, lúc này họ mới nhận ra toàn bộ quân Lâm quốc ở đây đều đã chết từ lâu.

Tại đây chỉ còn đó những cái xác bất khuất thẳng lưng đứng tại chỗ không chịu ngã xuống.

Không còn người canh giữ, quân Sa quốc nhanh chóng chiếm giữ nơi đây.

Làn ranh cấm địa cũng vì thế mà đã hoàn toàn thất thủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận