Lão già kia chết đi, hai người họ đã không còn mục tiêu chung nên bọn họ bắt đầu chĩa kiếm vào nhau.
Bầu không khí càng thêm căng thẳng hơn khi những kỵ binh từ bên ngoài xông vào đứng sau lưng người trung niên.
Ba bóng đen lướt qua, ba người áo choàng đen với khuôn mặt che kín, trên tay họ là những thanh kiếm đen tuyền xuất hiện đứng sau lưng Hắc Ám.
Một toán người mặc đồ trắng trên ngực thêu hình bông hoa sen với số lượng cánh hoa khác nhau cũng từ bên ngoài tiến vào rồi đứng sau lưng người áo trắng có sáu cánh liên hoa kia.
Ba thể lực đều có mặt tại đây, bầu không khí bây giờ vô cùng ngột ngạt, tình thế vô cùng gay cấn chỉ cần một sai lầm nhỏ thì chỗ này sẽ nổ ra một cuộc chiến cực kì khốc liệt.
"Mọi người đều là vì chống lại bọn chúng, đấu đá lẫn nhau sẽ chẳng có lợi gì!" Người thủ lĩnh của Bạch Liên hội lên tiếng hòa giải.
"Có muốn đấu đá hay không, không phải chỉ một mình ta là quyết định được.
" Người trung niên nhìn vào Hắc Ám mà nói.
Nghe người trung niên nói xong Hắc Ám suy tư một lát rồi hạ kiếm xuống mà hỏi:"Mọi thứ chỉ mới là bắt đầu, ngươi nghĩ mình sẽ bảo vệ được đất nước này trong bao lâu?"
"Ta chỉ làm những gì mình có thể, còn vận mệnh của đất nước phải trông chờ vào bọn nhỏ mà thôi!" Người trung niên cũng hạ kiếm xuống rồi nhìn về phía hội trường mà trả lời.
Nghe được câu trả lời của người trung niên Hắc Ám cùng thuộc hạ của hắn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hắc Ám rời đi, người trung niên không hề có ý ngăn cản.
Hắc Ám dần khuất dạng, lúc này người trung niên mới nhìn qua thủ lĩnh Bạch Liên tay thì chỉ về phía chỗ tôi và thân tín mà hỏi:"Ta muốn những người này, ngươi nghĩ sao?"
"Lần đầu hân hạnh được gặp mặt, đây xem như là chút thành ý dành tặng cho ngài!" Thủ lĩnh Bạch Liên hội lịch thiệp vừa cúi chào theo kiểu quý tộc về phía người trung niên vừa nói.
"Cảm tạ!" Người trung niên cũng lịch thiệp cúi người thể hiện sự biết ơn của mình.
Trao đổi đôi ba câu xong thì hội Bạch Liên cũng rời đi, màn chắn nhốt tôi và thân tín theo đó cũng biến mất nhưng giờ đây bao quanh tôi là một đám kỵ binh hoàng gia.
Siết chặt sợi dây chuyền trong tay, tôi nhìn qua người trung niên đang đứng ở bên kia mà do dự.
— QUẢNG CÁO —
Người này quá mạnh dù có dùng đến giọt máu của Thần thì cũng không thắng nổi nhưng nếu bị bắt thì hội nhất định sẽ không tha cho cô ấy.
Ngay từ đầu, khi đồng ý làm việc cho hội tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay chỉ là nó đến quá nhanh, tôi vẫn còn chưa chữa khỏi bệnh cho người con gái ấy.
Xin lỗi em, anh đã không thể tiến bước cùng em trên lối mòn xưa được nữa.
Hãy tha lỗi cho anh.
Đưa viên đá màu đỏ thẩm đính trên dây chuyền lên miệng, tôi cắn mạnh vào nó.
!
Tìm nơi còn nguyên vẹn ở trong ký túc xá nam tôi trốn vào trong đó, thay đổi hình ảnh thành Bá Đồ ngu ngơ, vô tội, tôi ngồi chờ đợi kỵ binh đến giải cứu.
"Keng! Keng! " Âm thanh giáp trụ cọ xát vang lên.
Tôi nhanh chân bước ra bên ngoài, ở đây có hơn mười kỵ binh hoàng gia đang tìm kiếm người may mắn sống sót ở bên ngoài.
Những kỵ binh tiếp cận tôi sau khi tra hỏi đơn giản qua họ dẫn tôi tiến về hội trường.
Hội trường bây giờ đã được dọn sạch sẽ, từng người trong học viện ngồi ngay ngắn trên ghế, có các kỵ binh đi qua đi lại trấn an cũng như chữa trị thương thế cho những người ở đây.
Tôi được dẫn vào ngồi xuống ghế, một lát sau thì có người đến tra hỏi tôi những chuyện đã làm từ khi bọn khủng bố tấn công đến bây giờ.
Vì muốn trốn sự kiện ngày trở về tham quan học viện nên tôi đã diện lý do đi vệ sinh rồi rời khỏi hội trường ra ngoài đi dạo, lúc bọn khủng bố tấn công tôi khi đó ở gần khu ký túc xá nam nên tôi đã trốn vào trong đó.
Sau thì kiến trúc kí túc xá bị sập xuống nhưng may cách khá xa chỗ ẩn nấp của tôi và tiếp đến là tôi nghe thấy tiếng kỵ binh đến nên đi ra.
Một câu chuyện bịa đặt hoàn hảo được tôi kể ra.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi người tra hỏi tôi ghi chép lại thông tin thì anh ta nhanh chóng đi qua tra hỏi chỗ khác.
Nhìn quanh hội trường một vòng tôi vẫn không thấy Tử Sắc cùng với cô vợ sắp cưới của tôi ở đâu.
Tôi đứng lên đi qua hỏi chuyện một người kỵ binh nhưng người này đang khá là bận rộn nên trả lời rất qua loa.
Không nhờ vả được tôi chỉ có thể tìm qua Yến Mạnh Bằng hỏi tin tức của vị hôn thê.
Yến Mạnh Bằng cũng lắc đầu không biết, tôi bắt đầu trở nên nóng nảy nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tôi ghét cảm giác bất lực này.
Quay về lại chỗ của mình ngồi xuống chờ đợi, một lúc sau một nhóm kỵ binh dẫn một nữ sinh đi vào.
Nữ sinh đó chính là vị hôn thê mà tôi đang mong chờ.
Tôi đứng lên chạy vội lại chỗ cô ấy nhưng đã bị nhóm kỵ binh cản lại.
Với lý do an toàn, người từ bên ngoài tìm được trước khi thông qua tra hỏi không cho phép tiếp xúc với người khác.
Chờ hồi lâu cuối cùng hôn thê của tôi mới xong việc hỏi cung, lúc này tôi mới được gặp cô ấy.
Cô ấy đã bình an vô sự, ngoài việc quần áo hơi nhăn một chút thì không có chút vết trầy xước nào.
Sau khi ân cần hỏi thăm tôi biết được chỗ cô ấy trốn là ở nhà kho cũ ở gần sát rìa học viện.
Khi tôi rời đi, cô ấy cảm thấy nhàm chán nên cũng rời đi theo, sau đó thì cô ấy gặp bọn khủng bố nhưng may thay người của hội Bạch Liên đã ra tay cứu giúp đồng thời dẫn cô ấy tới chỗ nhà kho để trốn.
Người hội Bạch Liên cứu cô ấy chắc là cô gái tôi giao đấu lúc đó, mọi thứ đều rất hợp lý chỉ là tôi cảm thấy có gì đó rất bất thường trong câu chuyện mà cô ấy kể nhưng tôi lại không nói rõ được nó bất thường ở đâu.
— QUẢNG CÁO —
Không nghĩ ra được, tôi chỉ có thể để chuyện này nghĩ sau.
Khi hai người chúng tôi nói chuyện với nhau thì một nhóm kỵ binh dẫn thêm một một nữ sinh khác đi vào.
Người nữ sinh mới đi vào này đã thu hút ánh nhìn của tôi.
Đồng phục của nữ sinh nhăn nhúm, xộc xệch có nhiều chỗ bị xé rách, tay chân không ít vết thâm tím, với khuôn mặt bơ phờ vô cảm cùng dáng đi khập khiễng, nữ sinh được người dìu từng bước vào trong.
Nữ sinh này tôi đã từng gặp mặt qua, cô ấy là người nổi trội nhất trong diện ưu tiên được tuyển thẳng vào học viện.
Cô ấy không có cha, mẹ làm nghề dùng thân xác mua vui cho người, từ nhỏ sống trong môi trường phức tạp, dù vậy cô ấy vẫn nổ lực phấn đấu và được đền đáp bằng sự công nhận của học viện.
Với tài năng về ma thuật lẫn kiếm thuật, cô ấy là một song hệ chiến đấu khi vừa là một phù thủy lại vừa là một ma pháp kiếm sĩ, nếu không phải có vị hôn thê của tôi ở đây thì cô gái này có thể xem là tài năng nhất trong nhóm học sinh năm nhất của học viện.
Cố gắng vượt lên nghịch cảnh để có một tương lai tốt đẹp hơn nhưng giờ đây cô ấy lại phải trải qua chuyện như thế này.
Mọi thứ được chất chứa dồn nén, đôi mắt vô thần kia hiện rõ lên sự bất lực, tuyệt vọng, đau khổ, bi thương mà lại không cam tâm.
Cô gái này bây giờ đang đứng ở trên làn ranh giới mỏng manh, chỉ cần vượt qua sẽ giúp cho cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi.
Tuy nhiên nếu không vượt qua được thì cô ấy sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong hồi ức, rồi những hồi ức đó sẽ kéo người ta vào vực sâu không đáy nơi chẳng ai có thể thoát ra, nơi duy nhất chỉ có bóng đêm vô tận trường tồn.
Theo như kinh nghiệm của tôi thì cô gái này sẽ không thể nào vượt qua nổi bởi vì!
Chính bản thân tôi cũng không thể vượt qua được làn ranh giới mong manh nhưng đầy đáng sợ đó.
.