Học viện bị tàn phá nghiêm trọng ngoài hội trường còn nguyên vẹn ra thì khắp nơi đều đã đổ sụp.
Học sinh học viện được sắp xếp vào nhà nghỉ ở tạm, khóa thi giữa kì thì phải tạm hoãn lại chờ chỉ thị mới mà cũng chẳng bao lâu chỉ thị trực tiếp từ quốc vương đã được đưa ra.
Chỉ thị khá đơn giản, học sinh học viện thay vì tiếp tục ở học viện học tập sẽ được tham gia vào khóa huấn luyện binh chủng thực tập để rèn luyện chờ năm sau khi học viện được trùng tu lại thì quay về.
Nếu không tham gia hoặc bị rớt trong khóa huấn luyện sẽ bị đuổi ra khỏi học viện bất kể lý do.
Đây rõ ràng là cưỡng ép học sinh tham gia vào huấn luyện binh chủng.
Có rất nhiều người phản đối nhưng vô hiệu thậm chí ba gia tộc lớn còn lại trong vấn đề lần này không hề có động thái mà lựa chọn im hơi lặng tiếng.
Tôi và vị hôn thê của mình cũng bị ép phải tham gia, sẽ chẳng có chuyện gì ngoài việc huấn luyện không diễn ra tại một địa điểm mà mọi người sẽ được chia ra làm các nhóm nhỏ rồi đưa đi huấn luyện ở các nơi khác nhau.
Thật không may khi tôi ở trong nhóm số 13 mà hôn thê tôi thì lại nằm trong nhóm số 6.
Hôn thê tôi tất nhiên là không đồng ý việc chúng tôi phải xa nhau, cô ấy đã nhờ vả quan hệ, còn gửi thư cho cha vợ tương lai xin giúp đỡ thế nhưng mọi thứ không như ý muốn, tôi và cô ấy vẫn bị tách ra.
Tôi thấy chuyện lần này rất là mờ ám, Man Sơn tiếng nói rất có trọng lượng, người có thể ép ông ấy phải nhượng bộ không nhiều mà nổi bật nhất trong đó chính là quốc vương.
Nếu thật liên quan đến quốc vương thì kiểu gì cũng dính tới Tôn Diệt.
Ngày tham dự binh chủng thực tập cũng đến, mọi người sẽ được kỵ binh dẫn tới tận nơi huấn luyện, tôi cũng như bao người được hai vị kỵ binh dẫn đi.
Ra ngoài kinh đô họ dẫn tôi đi đến một nơi vắng vẻ rồi hơn một trăm tên kỵ binh từ trong chỗ ẩn nấp hiện thân ra bao vây lấy tôi mà người dẫn đầu đám kỵ binh chính là một người quen.
Người đó còn thể là ai ngoài ông chú Yến Mạnh Bằng được nữa chứ.
"Bắt lấy!" Không một câu chào hỏi Yến Mạnh Bằng trực tiếp sai người trói tôi.
Tay chân bị xiềng xích còng lại, hai bên là hai kỵ binh lực lưỡng trấn áp, tôi giờ đây chỉ có thể thở dài.
— QUẢNG CÁO —
"Cần khoa trương như vậy không?" Tôi hỏi qua Yến Mạnh Bằng.
"Cần!" Lấy trong người ra một tờ giấy đưa qua cho tôi xem:"Bá Đồ, ngươi đã bị bắt vì tội phá hủy tài sản công, đả thương người vô tội, có hành vi chống phá an ninh trật tự ở kinh đô.
"
Trên cùng tờ giấy là dòng chữ lệnh bắt khẩn cấp phía dưới là liệt kê một đống tội trạng cùng một đống cái tên, dưới cuối là dấu mộc đỏ của quốc vương.
Tôi cứ thế bị áp giải đi tới một căn phòng giam, căn phòng giam khá nhỏ nặng mùi ẩm mốc, mùi khai hòa lẫn với mùi huyết dịch làm người ta cảm thấy chán ghét.
"Cảm giác bị bắt giam thế nào?" Yến Mạnh Bằng từ bên ngoài song sắt hỏi qua tôi.
"Không tốt là mấy, chú có thể cho cháu biết khi nào cháu sẽ bị xử tử hay không?" Tôi ngán ngẫm hỏi lại.
"Cái này còn tùy!"Yến Mạnh Bằng lấy ra trong người một tờ giấy khác đưa qua cho tôi xem.
Trên cùng tờ giấy là dòng chữ bổ nhiệm dưới cùng là tên Tôn Diệt.
"Bệ hạ muốn cháu làm đoàn trưởng đoàn kỵ binh số 13, Phục Hưng đoàn!"
"Đoàn kỵ binh số 13? Không phải chỉ có 12 kỵ binh đoàn thôi sao?" Tôi thắc mắc hỏi.
Kỵ binh đoàn trực thuộc quản lý của quốc vương, trước giờ chỉ có 12 đoàn mà thôi, đâu ra đoàn số 13.
"Trước khi bệ hạ lên ngôi, kỵ binh có 13 đoàn nhưng 35 năm trước đoàn kỵ binh số 13 đã phản bội nên bị toàn diệt sau đó bị loại bỏ nhưng bây giờ bệ hạ muốn mở lại!" Yến Mạnh Bằng giải thích cho tôi.
"Binh đoàn này nhiệm vụ chính yếu là gì?" Tôi tiếp tục hỏi.
Chẳng không đâu mở lại binh đoàn đã bỏ trống mấy chục năm mà không có mục đích rõ ràng.
"Binh đoàn 13 nhiệm vụ chính yếu là thực hiện các chuyện mà các binh đoàn khác không thể công khai thực hiện.
"
Thú vị.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu không đồng ý thì sao?" Tôi vẫn tiếp tục hỏi.
"Với tội danh cháu mắc phải đủ để cháu ở trong này cả đời thậm chí có thể bị lôi ra xử chém công khai!" Nói đến đây Yến Mạnh Bằng lấy ra một thanh kiếm bỏ vào phòng giam.
"Phòng giam này có thể không nhốt được cháu nhưng nếu cháu trốn khỏi đây thì cả đời cháu sẽ bị truy nã, cha mẹ cháu vì vậy mà chịu ảnh hưởng, còn hôn ước cũng sẽ bị hủy bỏ, cháu ở lại suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời chú!" Nói xong Yến Mạnh Bằng định rời đi.
"Không cần suy nghĩ, ngay từ đầu đã chẳng có lựa chọn rồi!" Bứt hết xiềng xích trên người, tôi đi lại lấy thanh kiếm dưới đất lên, rút kiếm ra nồng đậm mùi máu tỏa khắp cả gian phòng.
Thanh kiếm này là Xích Huyết Kì kiếm đã bị quốc vương tịch thu trong Thần Kiếm hội.
Quốc vương thật hiểu ý người.
"Chỉ cần tìm cháu nói chuyện là được cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?" Tôi thắc mắc hỏi qua Yến Mạnh Bằng.
Có phải là quá không, chỉ cần tìm đến nói chuyện đàng hoàng là được cần gì hưng sư động chúng đến thế.
"Đây là bệ hạ yêu cầu, ngài ấy bảo tập dượt trước để cháu sau này không quá bở ngỡ!"Yến Mạnh Bằng nói đến đây thì nở ra một nụ cười đầy thâm ý.
Ý gì đây, tôi không muốn quen thuộc với việc tù tội đâu.
!
Không gian một màu đen tối, ngoài sự mờ mịt lạc lỏng cùng với một thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh ra thì không còn gì khác.
"Này, có ai không?" Thiếu nữ hô lớn lên nhưng chẳng có ai trả lời.
Sau khi nhìn ngó khắp nơi thiếu nữ gảy đầu nghi hoặc:"Là mơ sao?"
"Đừng lo sợ, chỉ cần ngươi dâng hiến sự trung thành cùng máu thịt cho ta, ta sẽ giúp ngươi báo thù.
" Khi thiếu nữ đang nghi hoặc thì một điểm sáng nhỏ đột nhiên xuất hiện.
Điểm sáng đột nhiên xuất hiện làm cho thiếu nữ giật mình lùi người về, sau khi bình tĩnh lại thiếu nữ bắt đầu quan sát điểm sáng.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi vừa nói đó sao?" Thiếu nữ tò mò chỉ vào điểm sáng hỏi.
"Không đúng, không có trói buộc!" Điểm sáng không trả lời mà vờn quanh thiếu nữ hỏi lại:"Ngươi có phải là Phong Nhã Phi?"
"Đúng vậy, mà ngươi là ai?"
"Vậy tại sao ngươi không có trói buộc?"Điểm sáng tiếp tục lờ đi câu hỏi của thiếu nữ.
"Trói buộc?" thiếu nữ nghi hoặc không biết điểm sáng đang hỏi đến cái gì.
"Ngươi không hận người trong Phong gia đã hại chết cha mẹ ngươi, bọn chúng còn ép hai ông cháu ngươi phải rời bỏ quê nhà, ngươi không hận họ sao?" Vờn quanh thiếu nữ một lúc điểm sáng liên tục đặt nghi vấn.
Nghe điểm sáng hỏi thiếu nữ hơi suy tư một chút rồi đáp lại:" Ta đúng là từng hận họ nhưng Vô đã nói một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, không có họ ta sẽ không gặp được Vô!"
"Vô?" Điểm sáng tràn đầy nghi hoặc, ánh sánh tỏa ra theo đó một lúc một mạnh rồi từ từ trở lại bình thường.
"Hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi, mấy tháng nay hắn không đến gặp ngươi là vì ngươi đã không còn giá trị với hắn nữa, Nhã Phi ngươi từ bỏ tất cả vì hắn có đáng không?" Điểm sáng bắt đầu mê hoặc thiếu nữ lời nói đầy ngọt ngào, thánh khiết khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ.
Thiếu nữ nghe vậy thì rơi vào trầm tư nhưng rất nhanh đã lắc đầu phủ nhận.
"Vô là người tốt, ngươi không được nói xấu anh ấy!" Thiếu nữ trách móc điểm sáng.
"Ngươi không nên! " Điểm sáng đang muốn tiếp tục thuyết phục thiếu nữ thì đột nhiên dừng lại, bởi vì trong không gian đen tối này lại xuất hiện thêm một người.
Một thân áo choàng trắng với một vết sẹo dài trên trán cùng con ngươi trắng bạch, người này tiến gần tới thiếu nữ nở lấy nụ cười hiền hòa rồi giơ tay ra:"Nhã Phi, hãy đi theo ta!"
Thiếu nữ không ngần ngại bắt lấy tay người áo choàng trắng kia, tay họ chạm vào nhau không gian theo đó cũng nứt gãy sụp đổ.
.