Hành Trình Của Bóng Đêm


"Quang Minh Nhật Thiểm!" Hư Vô hô lớn.

Theo tiếng hô này bên trên bầu trời đầy mây đen cùng ánh điện lặp lòe ở nơi xa xuất hiện lên một vòng tròn ma thuật rực sáng màu trắng.

Vòng tròn ma thuật phát ra quang mang càng lúc càng mạnh sau đó vòng tròn hóa thành một cột sáng chiếu xuống phía dưới.

Cột sáng chiếu xuống mặt đất tạo nên sóng xung kích cực mạnh phát tán ra xung quanh.

Sóng xung kích cực kì mạnh mẽ càn quét ra bốn phía, vị trí chỗ tôi đang đứng cũng nằm trong phạm vi bị sóng xung kích tấn công.

Màn chắn đội trưởng tạo ra va chạm vào sóng xung kích thì bắt đầu lung lay dữ dội, trên màn chắn xuất hiện rất nhiều các vết nứt.

"Chết tiệt, mau di chuyển về khu an toàn!" Đội trưởng vừa tu bổ lại màn chắn vừa hét lớn.

"Rầm! " Từ đống đổ nát nơi xa một người bay lên trên cao bất chấp sấm chớp ở xung quanh.

Vừa lùi về khu an toàn tôi vừa nhìn về người đang bay trên cao.

Người đó không phải Hư Vô mà là một người lạ mặt.

Người này một thân quần áo vàng kim, trên tay là một cây thương đang lập lòe ánh chớp.

Khí thế người này thật mạnh.

Dù ở nơi xa nhưng khí thế của người đang bay trên cao tỏa ra làm cho tim tôi đập nhanh lên vì căng thẳng.

"Ngông cuồng!" Người trên cao tức giận hô lớn, ánh chớp trên cây thương hắn đang cầm theo đó càng dày đặc.


"Dư Lôi Kích!" Giơ cây thương lên cao sau đó hét lớn rồi phóng mạnh cây thương xuống phía dưới.

"Rầm! "
Cây thương đâm mạnh xuống mặt đất sinh ra sức mạnh cực kì khổng lồ.

Mặt đất không chịu được sức mạnh khủng khiếp này mà nứt ra rồi từng mảnh, từng mảnh đất đá bay hẳn lên trên cao.

Sóng xung kích cực mạnh sau đó lan ra bốn phía, so với lần trước lần này uy lực càng mạnh hơn.

"Chạy nhanh!" Đội trưởng dẫn đầu hối thúc chúng tôi.

Tôi chạy nhanh theo đoàn người mà trong lòng lại vô cùng lo lắng.

— QUẢNG CÁO —
Vô có sao không?
Khoảng cách từ khu an toàn tới chỗ chúng tôi cũng không xa lắm, chỉ chóc lát chạy nhanh là tới.

Trước lúc sóng xung kích lan tới thì mọi người đã thành công chạy tới mép của khu an toàn.

Màn chắn khu an toàn nhanh chóng tách ra lấy một khoảng trống, tôi và mọi người nhanh chân chạy vào bên trong.

Khi người cuối cùng đi vào màn chắn thì sóng xung kích cũng vừa lúc lan tới.

"Rầm! " Làn sóng mạnh mẽ va chạm vào màn chắn ở khu an toàn nhưng chẳng làm tổn hại nổi màn chắn nơi đây.

"Các vị nói ta ngông cuồng nhưng ta thấy các vị ngông cuồng thì đúng hơn!" Giọng Vô từ nơi giao chiến vang lên.

Một thân áo choàng trắng với mặt nạ che đi nửa mặt đang từ bên dưới bay lên, không có khí ngút trời, không có ma lực khủng bố, Vô bây giờ giống như một ngọn cỏ yếu ớt ở giữa làn gió bão điên cuồng.


"Nhật! " Tay phải Vô co lại, một hỏa cầu nhỏ xuất hiện nằm gọn trong lồng bàn tay.

"Hỏa!"Giơ tay lên cao, lòng bàn tay giãn ra, hỏa cầu nhỏ bé trong cái chớp mắt đã biến lớn thành một hỏa cầu khổng lồ.

Tay phải Vô ấn lên quả cầu lửa khiến nó bay nhanh về người mặc đồ vàng ở phía trên.

"Chấn Thiên Kiếm!"
Quả cầu bay nhanh được nửa đường thì một người trung niên không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, với một đường kiếm sắc bén từ người mới đến này quả cầu lửa khổng lồ kia liền bị chia ra làm hai rồi tan biến.

"Dạo gần đây xuất hiện thật nhiều kẻ ngông cuồng!" Một người thanh niên trẻ tuổi đang giương cung trên tay đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng Vô mà nói.

"Bản lĩnh cũng ổn nhưng tự tin quá là không tốt đâu người trẻ tuổi!" Một người trung niên với hàm râu quai nón cùng một cây rìu cán dài xuất hiện ở phía trước Vô lên tiếng.

Bốn người này tỏa ra khí thế đều vô cùng mạnh, Vô làm sao có thể đánh lại được bọn họ.

Lòng tôi vô cùng bất an, đôi chân không tự chủ mà tiến về phía trước.

"Các vị ngăn cản ta đi tìm người như vậy không thấy quá đáng lắm sao?" Vô ở đứng trên không nhìn một lượt bốn người họ rồi lớn giọng nói.

Vô tới đây là tìm sao?
Nhưng là tìm ai? — QUẢNG CÁO —
Tìm tôi sao?
Làm sao anh ấy biết tôi đang ở đây?
Trong đầu tôi liên tiếp xuất hiện ra các câu hỏi mà tôi lại chẳng rõ được câu trả lời.

"Ta không nghĩ ở đây có người mà ngươi tìm đâu!" Người trung niên nhìn qua Vô nói.

Nói xong ma lực của ông ấy điên cuồng tỏa ra, cây rìu trên tay cũng theo đó mà rực cháy ánh lửa.


"Quang Minh kiếm!" Vô hô lớn, tay phải bắt đầu dang ra rồi nắm lại, một thanh kiếm trắng tuyền tỏa ra quang mang sáng nhẹ xuất hiện trên tay Vô.

"Hừ! " Người trung niên quai nón thấy Vô cầm lấy thanh kiếm thì hừ nhẹ rồi trực tiếp xông tới.

Lưỡi rìu sắc bén từ phía trước chém tới, khí thế từ lưỡi rìu tỏa ra cực khủng bố, uy lực khủng khiếp từ lưỡi rìu làm cho không khí xung quanh như muốn nứt gãy.

"Liên Hoàn Tất Sát Kiếm!" Đối đầu với lưỡi rìu đáng sợ đó Vô không hề hoảng loạn mà từ từ đưa kiếm về thế tấn công rồi hô lớn.

Chẳng rõ chuyện gì xảy ra, Vô vẫn đứng ở trên không giữ nguyên lấy tư thế tấn công nhưng người trung niên râu quai nón khi chém rìu gần chạm trúng Vô thì bay nhanh ra ngoài đến khi đâm mạnh xuống mặt đất thì mới dừng lại.

"Kiếm thuật thật tốt.

" Người cầm kiếm thấy vậy thì lên tiếng khen ngợi rồi lao nhanh về phía Vô mà hô lớn:"Chấn Thiên Kiếm!"
"Phản Thủy Lưu Kiếm!" Vô thấy người cầm kiếm đánh về phía mình thì cũng hô lớn rồi chém qua.

Kiếm của Vô và kiếm của người kia va chạm vào nhau, sau đó người này theo gót người trung niên râu quai nón mà đâm sầm xuống đất.

"Tiếp ta một thương!" Người mặc đồ vàng không biết từ lúc nào đã cầm lại cây thương trên tay sau đó tiếp cận lại gần chỗ Vô mà đập mạnh xuống.

Vô không đối cứng mà lựa chọn né về sau nhưng đường thương lại liên tục truy kích như con rắn không chịu buông tha cho con mồi của mình.

"Băng Kết!"
Vô giơ tay trái lên tạo ra một màn chắn bằng băng để ngăn ngăn đường thương của người mặc áo vàng, còn tay phải thì nhanh đánh ra phía sau chém nát lấy mũi tên ma thuật đang ám toán mình.

"Luyện Ngục Trảm!" Khi Vô đỡ được đòn tấn công của hai người kia thì trung niên râu quai nón từ mặt đất đứng lên rồi bay tới chỗ Vô mà vung rìu.

"Phản Thủy Lưu Kiếm!" Vô tung chiêu đỡ nhát rìu đang đánh tới.

— QUẢNG CÁO —
"Lôi Dương Kích!" Một cây thương chớp ánh lôi điện đâm nhanh tới chỗ Vô.

"Băng Kết!" Màn chắn băng được tạo ra nhưng chỉ đỡ được một lát liền bị phá nát.


Dù chỉ như thế giây lát nhưng nó cũng đủ để Vô né khỏi mũi thương.

"Phong Linh Kiếm!" Đường kiếm phía sau Vô hiện lên.

"Liên Hoàn Tất Sát Kiếm!" Kẻ cầm kiếm chém tới liền bị bay ra phía ngoài.

"Lôi Sà Tiễn!" Không cho Vô lấy một giây phút nghỉ ngơi, mũi tên bén nhọn từ xa bay nhanh tới ám toán Vô.

"Băng Kết!"
"Luyện Ngục Trảm!"
"Chấn Thiên Kiếm!"
"Phản Thuỷ Lưu Kiếm!"
Năm người trên không liên tục giao chiến, Vô một người chẳng thể chống lại nổi số đông nên liên tục bị đánh lui về sau.

"Tam Lôi Sà Tiễn!" Ba mũi tên liên tiếp bắn về phía Vô.

"Loạn Ma!" Những mũi tên gần tới Vô thì đột nhiên tan thành những điểm sáng li ti rồi biến mất.

"Quanh Minh Nhật Thiểm!" Vòng tròn ma thuật lần nữa hiện lên, cột sáng từ trên cao chiếu xuống năm người họ.

Bốn người kia thấy vậy thì ngừng tấn công mà tập trung vào phòng thủ, Vô thì lợi dụng thời cơ này mà tránh ra phía xa rồi tạo ra một màn chắn bảo hộ quanh thân.

Cột sáng qua đi, Vô đứng nơi xa nhìn chằm vào bốn người đang ở trước mặt mình, thanh kiếm trên tay Vô lúc này sáng lên ánh quang mang yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt hẳn.

Vô đang gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy như vậy tôi không kìm lòng được mà tiến lên chỗ màn chắn.

"Nhã Phi, ngươi đi đâu vậy, mau dừng lại!" Đội trưởng thấy tôi tiến tới màn chắn thì lớn giọng nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận