Tôn Diệt là một tên kiếm sĩ nên hắn biểu thị rằng mình cũng không rõ rốt cuộc tại sao mình lại có ma lực mà để hỗn loạn.
Còn người đả thương hắn là một nhóm người áo đen đang chạy trốn khỏi Hư Vô.
Khi đó hắn đang trên đường quay về kinh đô thì gặp một nhóm người áo đen đang bị Hư Vô truy đuổi nên đã ra tay ngăn cản bọn chúng lại.
Tôn Diệt là thiện ý muốn giúp hay có ý khác thì không rõ nhưng mà hắn lại không ngờ những kẻ chạy trốn kia lại quá mạnh.
Hắn không phải là đối thủ.
Cuối cùng chiến được một hai chiêu thì hắn bị nhóm người kia bắt làm con tin, sau đó bọn họ cho hắn ăn cái gì đó rồi đẩy hắn qua cho tên Hư Vô đang ở phía trước mặt.
Tiếp đó thì trong lúc mơ màng Tôn Diệt thấy Hư Vô đánh lên người mình mấy cái ma thuật chữa trị rồi rời đi.
Câu chuyện nghe rất li kì, sống động nhưng với thực lực Tôn Diệt mà tôi tìm hiểu được thì không phải là quá vô lý khi hắn không có lấy nổi một cơ hội để chạy thoát thân.
Tôi nhìn qua Tôn Diệt hay đúng hơn là nhìn qua cánh tay trái bị mất của hắn mà có điều suy nghĩ.
Mấy đi một tay thì khả năng cân bằng khi di chuyển cũng như sức chiến đấu đúng thật là sẽ bị giảm sút đi rất nhiều.
"Ngươi nói Hư Vô đuổi theo bọn người kia?" Quốc vương hỏi Tôn Diệt.
Tôn Diệt gật đầu:" Đúng vậy!"
"Hay để thần đuổi theo, có thể đuổi.."Lôi Linh nghe Tôn Diệt khẳng định thì vội lên tiếng muốn đi bắt người nhưng đã bị quốc vương giơ tay ngăn cản.
"Ngươi tại sao lại nhờ Hư Vô làm phụ trợ sứ đoàn?" Quốc vương với ánh mắt sắc bén nhìn qua Tôn Diệt mà hỏi.
"Tìm một kẻ trợ giúp giao lưu văn hóa với nước khác thì có vấn đề gì sao?" Tôn Diệt lạnh lùng không hề e sợ mà hỏi lại.
"Không có vấn đề!" Quốc vương nhìn chằm vào Tôn Diệt:"Nhưng tại sao ngươi lại không tìm người ở Lâm quốc mà qua đến đây rồi mới tìm người?"
"Vội lên đường nên không nhớ, đến nơi mới nhớ ra cần có một kẻ hỗ trợ."Tôn Diệt bình tĩnh trả lời thắc mắc mắc của quốc vương.
Lời Tôn Diệt nói không có vấn đề, tốc độ di chuyển của hắn quả thật nhanh hơn so với người khác rất nhiều chứng tỏ hắn thật đã rất vội vàng di chuyển, cộng thêm tuổi tác của hắn không lớn nên việc thiếu sót khi đi sứ là không thể tránh khỏi.
Tất cả đều hợp lý nhưng vẫn có cái gì đó rất bất thường, quốc vương chắc cũng đã sớm nhận ra.
Quá trùng hợp.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Diệt mời người Hư Vô liền hưởng ứng, Hư Vô đuổi bắt người Tôn Diệt liền đúng lúc trên đường quay về kinh đô mà ra tay trợ giúp.
Trùng hợp như vậy có thể xảy ra hay sao?
Cũng có thể nhưng cũng có thể là có người cố tình sắp xếp.
Là Tôn Diệt cố ý hay Hư Vô thao túng hoặc có lẽ là cả hai người họ thông đồng với nhau.
"Sáng hôm qua ngươi đã rời đi kinh đô đến tận bây giờ ngươi mới về, trong khoảng thời gian đó ngươi đã đi đâu?" Quốc vương lại hỏi Tôn Diệt.
Đây là câu hỏi quan trọng nhất, hành tung của Tôn Diệt từ hôm qua tới giờ chính là một vấn đề lớn quyết định xem chúng tôi có thể tin tưởng được lời hắn nói hay không.
Tôn Diệt nghe thấy quốc vương hỏi vậy thì nhăn mày:" Đây là vấn đề riêng tư!"
Không muốn trả lời.
Quả nhiên có vấn đề.
"Ngươi đang ở trên đất nước của ta, hành tung của ngươi trên đất nước này phải được khai báo rõ ràng." Quốc vương cứng rắn ép hỏi.
"Ta là người bị hại, quốc vương người thấy việc tra khảo một kẻ đang bị thương như ta vào lúc này là hợp lý sao?" Tôn Diệt dùng lý do bị thương để lảng tránh vấn đề.
"Lôi Phong, ngươi đưa Tôn Diệt về khu tập kết của sứ đoàn để hắn dưỡng thương đi!" Quốc vương nhìn qua Lôi Phong đang đứng cạnh mình hạ lệnh sau đó nhìn qua lại Tôn Diệt mà nhấn mạnh từng chữ:"Nhớ giữ an toàn cho trưởng sứ đoàn!"
"Thần tuân lệnh!"Lôi Phong theo lệnh của quốc vương đi qua dìu Tôn Diệt rời khỏi phòng hướng về khu tập kết mà đi.
Khi Lôi Phong và Tôn Diệt đã rời đi xa, lúc này quốc vương mới nhìn qua Lôi Linh hỏi:" Có phát hiện gì không?"
"Có, trên người hắn tỏa ra mùi phấn son rất nhạt!"Lôi Linh trả lời.
Mùi phấn son trên người Tôn Diệt đúng là có nhưng tôi không có chú ý lắm, khi Lôi Linh nhắc nhở thì tôi mới nhớ tới chi tiết này.
"Từ lộ tuyến phát hiện ra Tôn Diệt thì có thể hắn đã đi qua Dục Vong thành."Lôi Linh nêu ra ý kiến của mình.
Dục Vong thành là một thành trì rất nổi tiếng, nơi đó thu hút rất nhiều người đến tham quan đặc biệt là đấng mày râu.
Chỉ cần bạn đủ tiền, thì Dục Vong thành chính là thiên đường dành cho bạn, ở đây bạn có thể ăn chơi thỏa thích, mỹ nữ thì xếp hàng dài tùy bạn lựa chọn.
— QUẢNG CÁO —
Nếu Tôn Diệt thật đến chỗ này thì hắn một mực không muốn tiết lộ cũng là chuyện dễ hiểu.
Bị lộ ra ngoài thì tôn nghiêm, danh dự của hắn sẽ còn đâu, huống hồ theo tôi biết thì Tôn Diệt hình như đã có hôn ước.
"Để ta sai người đi điều tra!" Tôi lên tiếng nhận việc về phần mình.
"Được, ngươi nhanh chóng qua đó điều tra." Quốc vương nhìn qua tôi gật đầu đồng ý sau đó nhìn về Lôi Linh:"Còn ngươi thì dẫn người bao vây khu tập kết lại, nếu ai cố chấp muốn đi ra ngoài thì...!Giết!"
...
Tôi là Yến Thu.
Nhìn về cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ mà làm tôi trầm tư.
Bên ngoài là bầu trời yên lắng, mây trắng trong xanh hòa với ánh nắng ban mai dịu nhẹ làm người ta mê đắm.
Nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thì ai có thể biết được bầu trời rực rỡ kia ẩn chứa bao nhiêu điều đen tối, bao nhiêu điều bất hạnh.
Chiến thắng sẽ gọi tên của chúng ta, tự do sẽ hướng mảnh đất thân yêu này mà vẫy gọi.
Đây là lời của của cô gái kia.
Tự do sẽ vẫy gọi trên mảng đất này, vậy mảnh đất này hiện tại không có tự do hay sao?
Có vẻ như Lôi quốc không được bình yên như bề ngoài mà nó thể hiện ra.
Từ việc quy mô bắt người đi kiểm tra đến việc cô gái kia dùng tính mạng của mình để phá hủy phong tỏa cho đồng bọn chạy thoát là có thấy được.
Là nội chiến.
Những kẻ kia có lẽ là phiến quân phản loạn.
Lôi quốc tình hình như vậy thì chuyện cầu viện binh sẽ là rất khó khăn mà chuyện đi sứ này từ đầu cũng đã rất lạ thường nhưng lạ thường nhất có lẽ chính là tên đoàn trưởng kia.
Tôn Diệt từ khi tách khỏi đoàn thì đến tận bây giờ còn chưa thấy mặt.
Chiều hôm qua khi chúng tôi vừa tới kinh đô thì đã nhận được thư của hắn, trong thư hắn lệnh cho tôi phải đi qua một địa chỉ ở trong kinh đô này để đón người.
— QUẢNG CÁO —
Đi đến nơi thì người mà tôi đón lại là tên đó.
Hư Vô.
Tên này chẳng mấy tốt đẹp, tôi từng nghe cha tôi kể về hắn.
Một kẻ mưu mô, tham lam, thân phận lại không rõ ràng mà quan trọng nhất là thực mạnh rất mạnh.
Ông ấy từng nhắc nhở tôi nếu gặp được tên Hư Vô này thì nên tránh xa hắn ra.
Tôi không hiểu Tôn Diệt tại sao lại chọn hắn làm kẻ hỗ trợ nhưng đây là quyết định của đoàn trưởng thì tôi chỉ có thể làm theo.
Nhưng tên Hư Vô này lại không chịu yên phận làm một cái phụ trợ hợp cách.
Tối qua trước khi tôi dẫn Nhã Phi với các nữ kỵ binh đi qua cung điện diện kiến quốc vương thì đã không thấy hắn đâu.
Hắn đã rời đi từ trước.
Sau khi diện kiến quốc, chúng tôi được mời qua quảng trường để làm mấy cái thủ tục kiểm tra đơn giản nhưng còn chưa làm được gì thì đã bị cô gái đó quấy rối nên chúng tôi đã được hộ tống trở về.
Khi tới cổng thì tôi nghe được lính ở đây báo lại là tên Hư Vô kia đã quay về nhưng rất nhanh hắn lại rời đi.
Thật không hiểu nổi một phụ trợ như hắn lại cứ không rõ tung tích thế này thì còn có ích gì được cho sứ đoàn chứ.
Nghĩ đến Tôn Diệt với Hư Vô làm tôi nhức đầu mà xoa xoa hai hàng lông mày.
"Cốc...!Cốc...!Cốc..." Khi tôi đang nhức đầu về hai tên kia thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Chuyên gì?" Tôi vừa đi lại mở cửa vừa hỏi.
"Phó đoàn, đoàn trưởng đã quay về!"
Tôi vừa chạm tay vào cửa để mở thì nghe được những lời bên ngoài mà dừng động tác lại trong giây lát.
"Hắn về rồi."Tôi nhỏ giọng thì thầm..