Những giọt nắng ban mai khẽ khàng chiếu qua khe cửa báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, tôi chống tay ngồi dậy từ trên chiếc giường êm ái mà xoa xoa cái mặt cho tỉnh ngủ.
Kiểm tra cơ thể một lượt, tôi thấy mình đã có sức sống hơn hôm qua rất nhiều.
Thể lực đã quay lại, ma lực thì còn cần đợi thêm một chút nữa.
Bước xuống giường, tôi bắt đầu vệ sinh cá nhân đồng thời chải chuốt lại trang phục.
Mọi thứ đều ổn.
Hôm nay tôi cần kết thúc chuyến sứ này để nhanh chóng về lại Lâm quốc, thời gian cho kế hoạch trả thù của tôi dành cho lão già Lâm Kinh Long kia đã không còn nhiều.
Chưa đầy 15 ngày nữa sẽ là sinh nhật thứ 50 của lão ta, đây sẽ là thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
Dù hiện tại tôi vẫn không rõ ý đồ của lão ấy trong chuyến đi sứ này là gì nhưng với tình trạng hỗn loạn mà tôi đã dày công gây dựng lên thì kế hoạch ban đầu của bọn họ nhất định đã bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây tay tôi bất giác chạm vào túi tiền trên người, khi chạm vào được nó cảm giác bất an trong tôi mới dần lắng xuống.
Kế hoạch của tôi cho chuyến đi sứ lần này thật ra không quá hoàn hảo, nhất là khi tôi phải dựa theo tình hình mà ứng biến như hiện tại.
Thật là đáng ghét.
Không thể chuẩn bị kĩ càng, luôn rơi vào tình thế bị động.
Tôi không thích như vậy chút nào.
Đứng dậy, tôi bước ra khỏi phòng rồi một mạch tiến về cổng chính khu vực tập kết sứ đoàn mà đi.
Canh phòng rất tốt.
Trên đường đi tôi nhìn thấy tốp năm, tốp ba kỵ binh trang bị kỹ càng, tư thế nghiêm trang mà hài lòng.
Yến Thu thật sự rất được việc, cô ấy chỉ đạo mọi người đúng thật là rất tốt.
Khi tôi đi tới bọn họ đều cúi đầu chào hỏi nhưng tôi vẫn giữ hướng cầm lên cao, khí chất cao ngạo được tôi thể hiện ra rất rõ ràng.
Tôi là đoàn trưởng xấu tính, đây là cách tôi thể hiện cũng như cách tôi lập uy trước thuộc hạ của mình.
— QUẢNG CÁO —
Quá mức lễ độ, quá thân thiện trước những kỵ binh dày dặn kinh nghiệm chỉ khiến họ xem thường bạn mà thôi.
Khi gần tới cổng ra vào thì tôi giơ tay ra lệnh cho kỵ binh lùi về không được đi theo tôi, sau đó không hề dừng chân, tôi một mạch tiến ra khỏi cổng khu tập kết.
"Không được phép rời khỏi đây!" Khi tôi đặt chân ra khỏi cổng thì lập tức có hai thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào người.
Cố tỏ vẻ không có gì bất ngờ, tôi bình tĩnh giơ tay chụp vào một thanh kiếm trước mặt rồi kéo mạnh về phía mình.
Đối phương bất ngờ với hành động của tôi nên không kịp chuẩn bị cũng như lực đạo mạnh mẽ mà tôi dễ dàng kéo hắn lại gần mình.
Khi khoảnh cách đã đủ gần thì tôi trực tiếp đá vào bụng đối phương khiến hắn bay văng ra.
"Một..."
Tiếp đến là lợi dụng tên còn lại đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng mà cúi thấp người sau đó lao nhanh qua.
Một đấm cực mạnh vào bụng đối phương được tôi thành thạo tung ra.
Đối phương chịu trọn một cú đấm của tôi thì chỉ có thể kịp co người lại trong đau đớn rồi hai mắt trắng dã mà ngất đi.
"Hai..."
Tôi đứng thẳng người lên nhìn về phía trước, nơi xa có hơn trăm tên binh lính có vũ trang đầy đủ đang tiến nhanh qua đây.
Đây chỉ là đợt đầu mà thôi, quanh khu tập kết này có tới hơn ngàn binh lính đang bao vây chặt chẽ xung quanh.
Tôi lạnh lùng nhìn về những binh lính tiến tới, khí thế hiên ngang biểu thị mình đây không ngán, nhiêu đó vẫn không đủ để khiến tôi run sợ.
Những bọn lính khi tới nơi thì không nói một lời liền rút kiếm rồi tản ra với ý đồ bao vây tôi lại.
Thấy thế tôi cũng không chần chờ mà lao nhanh tới trước rồi dùng tay không chụp lấy kiếm của một tên lính.
Một tay kéo thanh kiếm về phía mình, chân thì đá văng tên lính ra sau rồi đẩy thanh kiếm lên một đoạn, khi cán kiếm chạm vào lòng bàn tay thì tôi nắm chặt nó lại.
Cướp kiếm thành công.
"Ba..."
— QUẢNG CÁO —
Cầm thanh kiếm trên tay tôi xoay vòng nó đỡ lấy hai đường kiếm đang chém tới rồi phản công.
"Bốn...!Năm..."
Không đánh vào chỗ hiểm, dùng lực vừa phải, tôi tiếp tục tiến bước xông vào nhóm binh lính mà hạ thêm hai tên khác nữa.
"Sáu...!Bảy..."
Một đường đi tới một đường vung kiếm, những tên lính giống giống như cỏ dại đứng ở đó để tôi gặt hái.
"104...!105..."
Dưới ánh nhìn lấp lánh đầy ngưỡng mộ của những kỵ binh ở bên trong, tôi đây vẫn hướng cầm lên cao nhìn qua những tên binh lính còn sót lại mà cười lên khinh bỉ.
Tôi đứng đó không tiếp tục tấn công, bọn binh lính còn sót lại cũng thế, bởi vì ở trên không trung có một người đeo trên mình một cây cung lớn đang bay hạ xuống.
"Trưởng sứ đoàn, bình phục nhanh thật!" người này chân vừa chạm đất liền nở nụ cười thân thiện rồi lên tiếng chào hỏi.
"Bao vây khu tập kết sứ đoàn như vậy là phép lịch sự mà Lôi quốc các vị đón tiếp sứ đoàn hay sao?" Tôi lạnh lùng chất vấn.
"Kinh đô bây giờ khá là hỗn loạn, đây là thiện ý muốn bảo vệ sứ đoàn thôi, mọi người không nên hiểu lầm." Kẻ vừa tới lên tiếng thanh minh.
"Ta không cho là như vậy!"
"Đừng quá đa nghi, lời ta nói đều là thật lòng....!À!" Như nhớ tới cái gì đó, kẻ này cúi người lịch thiệp giới thiệu:"Thật là có lỗi, xin tự giới thiệu, Lôi Linh thống lĩnh Linh Tiễn quân thuộc Lôi quốc!"
"Tôn Diệt, đoàn trưởng kỵ binh số 13, Phục Hưng Đoàn thuộc Lâm quốc!"Tôi thẳng người, cao ngạo giới thiệu.
"Vậy Tôn đoàn trường có chuyện gì cần giúp đỡ hay không?" Lôi Linh không hề bận tâm về thái độ của tôi mà ân cần hỏi han.
"Ta muốn gặp quốc vương để thảo luận về vấn đề đi sứ lần này!"
"Được, thật ra bệ hạ cũng đang chờ Tôn đoàn trưởng đây!" Lôi Linh cười nói rồi tránh người qua một bên, nhường đường cho tôi đi.
Không vội tiến bước, tôi trước quay đầu nhìn qua những kỵ binh bên trong mà hạ lệnh:" Tất cả ở yên bên trong chờ ta trở về!" Nói xong tôi tập trung ánh mắt nhìn về Yến Thu đang đứng ở phía trước nhất mà ra hiệu.
Yến Thu thấy ám hiệu của tôi thì gật đầu biểu thị mình đã hiểu rõ.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi dặn dò xong tất cả tôi mới yên tâm mà bước đi.
Hôm nay dù có chuyện gì thì cũng phải giải quyết cho xong, dù là đầm rồng hang hổ thì tôi cũng phải xông vào.
Trước khi quân đội trấn áp được hỗn loạn, trước khi lòng người ổn định, trước khi bọn họ kịp phản ứng lại thì tôi phải bàn bạc cho xong vấn đề mượn binh rồi dẫn người rời đi.
Thời gian ban đầu luôn là thời gian quan trọng nhất, không được phép lãng phí.
...
Lôi Linh dẫn đường phía trước, tôi đi theo phía sau mà lo lắng.
Đường đi này không phải hướng về phía cung điện mà hướng về phía khu vực trung tâm, nơi Vân Lôi đang ngự trị.
"Nơi đây hình như không phải đường đến cung điện?" Tôi nhìn về người trước mặt mà lên tiếng nghi hoặc.
"Tôn đoàn trưởng không cần lo lắng, bệ hạ hiện đang ở phía trước chờ người!" Lôi Linh để lại một câu rồi tiếp bước mà không có ý định dừng lại hay giải thích cho rõ ràng.
Phía trước nữa thì còn không phải là Vân Lôi sao.
Quả nhiên là có vấn đề.
Đầu tôi liên tục nảy số, tôi liên tục suy tính cách hạ gục đối phương trong thời gian nhanh nhất cùng với những con đường tẩu thoát an toàn, khả thi có thể chạy được.
Một đường đi tới, khi tới sát mép bờ Vân Lôi lúc này Lôi Linh mới chịu dừng lại.
"Bệ hạ, đã dẫn người đến!" Lôi Linh cung kính cúi đầu với người trước mặt.
Nhìn lên phía trước, tôi nhìn thấy quốc vương cùng hai kẻ khá quen mặt khác đang đứng ở đó, họ cũng đang nhìn qua tôi.
"Quốc vương, người cho thuộc hạ dẫn ta qua đây là có ý gì?"
Quốc vương nhìn chằm vào tôi mà không hề có ý trả lời, sau một lúc ông ấy phất tay ra hiệu cho một người tiến lên:"Đánh thắng được hắn rồi ngươi mới có tư cách tiếp chuyện với ta!".