Hành Trình Cưa Đổ MC

7h sáng ngày 2/10, nàng đánh thức mình dậy bằng một nụ hôn ngọt ngào ấm áp... đùa đấy, sự thật là nụ hôn ngọt ngào đó được thay bằng cái véo mũi siêu kinh điển đến nghẹt thở. Cảm giác lúc này chân tay mình rời ra, đau nhức ê ẩm. Mà đêm qua thức type truyện nữa nên thành ra mình mới ngủ dc có 2, 3 tiếng.
- Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị đi khám, anh... !
- Ăn sáng ờ ờ... à không ! Cái gì cơ? Khám... bệnh viện? Anh ngủ tiếp đây – Nói rồi mình nhắm mắt giả ngáy khò khò...
- Thôi mà dậy đi... đến phòng khám tư nhân là được mà. Ngoan em cho kẹo – - Nàng nài nỉ. Buồn cười thật, người ốm là mình vậy mà mình chẳng quan tâm bệnh tật còn nàng cứ nhất quyết lôi mình đi khám bằng được
- Ứ ừ ứ ừ ứ chịu đâu – Mình đáp lại cái giọng nhõng nhẽo của nàng
- Em giận đấy !!! - Nàng trừng mắt nạt mình
- Khônggggg giận đâuuuuuuuuuuuuu
- Đi khám thì không giận
- Khônggggg khám đâuuuuuuuuuuuu – Tự nhiên lúc này lại thích trêu nàng. Xem nàng tìm cách nào để thuyết phục mình đây
- Chụt ! Rồi dậy đi – Nàng thơm vào má mình, chẳng biết đã đánh răng chưa nữa...
- Phòng khám tư nhân nhé ! - Mình mặc cả trước, nhỡ tẹo nàng đưa đến bệnh viện thì toi
- Gật ! Gật ! - Như con lật đật hehe
Chuẩn bị xong xuôi nàng chạy xe đưa mình đi khám. Ngồi đằng mình sau cảm nhận rõ mùi dầu gội X-Men vương trên tóc nàng. Con gấu này hum qua xài trộm đồ của mình đây mà
Mấy bà bác sỹ coi mình như chuột bạch thí nghiệm hết lật bên này lại lật bên kia soi mói từng milimét... Bộ chưa thấy zai đẹp bao giờ hả??? Lại còn chụp X-Quang nữa mới kinh. Trước giờ mình tưởng cái X-Quang này chỉ có trong bệnh viện thôi vì hồi học cấp 3 thầy dạy lý bảo chụp hại người lắm... Ngồi chờ mấy tiếng mới có kết quả kiểm tra. Một chị tầm ~30t chuẩn đoán ình. Chị ấy nói khá nhiều nhưng minh chỉ nhớ đoạn xương bị rạn nhiều chỗ, khá nặng...bla...bla... Chị ấy khuyên mình nên nhập viện hoặc ở lại đây theo dõi vì tình trạng của mình khá nặng... Chính mình cùng không hiểu sao trên người mình đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng mà mình vẫn có thể bước đi nổi dù điều đó cũng không dễ dàng gì.Túm cái váy lại là đưa tiền rồi chị ý ột bọc thuốc uống dần. Chấm hết. Tiền lúc này ở đâu ra? Lại là nàng trả tiền híc híc....
Có 1 đoạn chị nói với tỷ lệ thương tật... đại loại là mình hoàn toàn có thể khởi kiện thằng HKT với tội danh cố ý gây thương tích. Ùm, mình cũng đã suy nghĩ nhưng quyết định cuối cùng của mình là KHÔNG . Làm to chuyện này kết quả thì chưa rõ nhưng 1 điều chắc chắn là bố mẹ mình sẽ biết. Khi đó mẹ mình lại túm đầu lôi về không cho học nữa thì khổ. Ngoài ra chuyện này còn có liên quan đến nàng mà mình không muốn nàng mất điểm trong mắt mẹ 1 chút xíu nào hết. Giả sử có may mắn thằng HKT bị nhốt vào trại thì sau một vài năm trong đó, đến khi ra ngoài có chắc nó không tìm mình trả thù? Lý do cuối cùng ... Mình coi đó là cái giá phải trả cho những lỗi lầm trong quá khứ với Tiny... Mình không chắc Tiny có đứng sau vụ này không nhưng nếu có thì hi vọng cô ấy đã thỏa mãn và buông tha ình
Buổi trưa Mc đưa mình về thì gặp Tiny đứng đợi trước cổng. Có lẽ Tiny đã đợi cả buổi sáng. Nếu thằng HKT có thể mò ra được địa chỉ của mình thì chẳng có lý nào Tiny lại không biết. Chỉ là... cô ấy đến đây với mục đích gì? Để ngắm thân thể tàn tạ băng bó chằng chịt của mình sao? Nếu vậy thì cô ấy thất bại rồi vì mình chủ ý mặc áo sơ mi dài tay che hết chỗ băng bó.
3 người nhìn nhau ngượng ngùng nhất thời không biết nói gì. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Những ánh nhìn khó hiểu chỉ kết thúc khi Mc lên tiếng
- Anh với bạn vào nhà đi, em ra ngoài mua đồ – Dường như nàng hiểu nỗi khó xử của mình. Gặp người yêu cũ của mình mà nàng vẫn thản nhiên để mình tự do thoải mái. Có thể thấy một điều là nàng rất tin tưởng mình không bị những lời nói của thằng HKT làm ảnh hưởng
- Không ! Có gì nói luôn đi – Mình nắm chặt tay nàng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiny. Mình muốn cô ấy hiểu... cô ấy là quá khứ mà mình đã quên. Mc là hiện tại, tương lại và có thể là mãi mãi...
- Không sao đâu. Em ổn mà – Nàng đặt một tay lên ngực mình thể hiện sự tin tưởng sau đó nàng nháy mắt tinh nghịch quay đi
Hôm nay Tiny mặc áo 3 lỗ cùng chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn làm nổi bật đôi chân dài trắng muốt. Có thì phải khoe, đó là lẽ thường và một đứa con gái sở hữu chiều cao lý tưởng 1m70 thì chẳng có lý do gì để nó không khoe chân dài cả. Vậy đó, Tiny chỉ thấp hơn mình đúng 1cm và nếu thêm đôi giày cao gót thì cô ấy bỏ xa mình.
- Ùm... vào nhà đi em – Vừa nói mình vừa mở khóa cửa cố tránh những ý nghĩ đen tối.
- Ố ồ ! Có người lại nổi máu dê kìa – Tiny rất giỏi trong việc đọc ý nghĩ mình vì cả 2 đã từng có một quãng thời gian dài gắn bó... đủ để hiểu nhau và tđủ để từ yêu thành hận
- Có gì không? - Mình cố giữ vẻ mặt thản nhiên như thể Tiny chẳng là gì cả. Không biết việc Tiny đến gặp mình thằng HKT có biết không? Nó mà ghen nữa thì có thảm sát xảy ra mất
- Tối qua anh có sao không? - Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Tiny. Mình biết đó là thật vì mình hiểu quá rõ cô ấy.
- Cảm ơn, anh ổn. Nếu không còn việc gì thì em có thể về, anh muốn ngủ. - Mình cố ý đuổi cô ấy về vì không muốn dính dáng gì nữa. Tiny là chủ mưu cũng được, không cũng chẳng sao... Chỉ cần sau này đừng làm phiền mình nữa
- Nói dối ! Tiny lớn tiếng đồng thời hai tay giữ chặt áo sơmi của mình xé tung ra. Cúc áo bay lả tả cùng chiếc áo rách toạc không dấu nổi những vết băng trắng xóa, chằng chịt. Một vài chỗ còn miệng vệt thương chưa khép nên máu vẫn chảy thấm ra bên ngoài đỏ lòm.
Sau khi dược toại nguyện chứng kiến vết thương mà thằng HKT gây ra ình, Tiny ôm mặt khóc nức nở còn mình kéo áo lại che vết thương đi rồi quay qua tủ quần áo kiếm cái áo thun mặc. Đang lựa áo thì từ đằng sau Tiny vòng tay qua ôm chặt lấy mình. Cữ mỗi lần cô ấy xiết mạnh là ngực mình lại nhói đau cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chợt cái cảm giác tội lỗi, muốn bù đắp cho người con gái đang ôm mình lại ùa về... Nhớ những giây phút mặn nồng cháy bỏng trước đây, mình tự hỏi tại sao lại thành ra thế này? Có lẽ là vì mình là một thằng đàn ông hèn nhát, không dám đối mặt với sai lầm và cũng không đủ lòng vị tha để tha thứ, bỏ qua mọi chuyện. Nếu gặp nhau muộn hơn hay nếu trước đây mình tỉnh táo thì có lẽ mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng ngược lại.
- Em xin lỗi... - Tiny nấc lên nghẹn ngào. Dù đó là màn kịch hay sự chân thành thì mình cũng chưa bao giờ chiến thắng được nước mắt của Tiny. Tách hai tay Tiny ra, mình quay lại lau nước mắt cho cô ấy...
- Đâu phải lần đầu em thấy anh bị đánh, vậy nên đừng khóc nữa... - Mình bối rối chẳng biết khuyên cô ấy thế nào. Trước mình cũng nghịch ngợm đánh người nhiều, bị đánh cũng không ít nhưng đây là lần đầu tiên mình bị nặng đến thế...
- Chụt...! Tiny chủ động hôn mình, một nụ hôn ướt át, chứa đựng niềm đam mê.
Đã quá lâu rồi mình không có cảm giác ham muốn như vậy... Lưỡi Tiny tìm lưỡi mình, ướt át... Một cảm giác gì đó rất kích thích và mình bị cuốn theo nó. Đáp trả lại nụ hôn nồng nàn, tay mình luồn xuống dưới bắt đầu hoạt động. Tiny đẩy mình xuống và cởi chiếc áo ba lỗ bên ngoài.. Hai quả núi lửa hiện rõ trước mắt mình khêu gợi. Mình còn nhớ lần cuối cùng chạm vào, nó dừng ở mức 86cm... Sau 4 năm không gặp quả thực nó đã lớn hơn rất nhiều... Cũng phải thôi, Tiny giờ là một người phụ nữ trường thành với nét đẹp mặn mà khó mà cưỡng lại. Liệu trong số những người đọc truyện này thì ai dám đủ tự tin nói rằng mình không bị mê hoặc???
Lúc này mình hoàn toàn chìm đắm trong đam mê xác thịt và những nụ hôn cháy bỏng cho đến khi Tiny cởi cúc quần mình làm động vết thương. Nếu không có cái nhói đau bất chợt đó thì mình không chắc sẽ khống chế được con thú trong người. Con người gồm 2 phần là phần người và phần con. Khi phần con lên tiếng thì đó là hành động theo bản năng... cũng giống như mình lúc này, chỉ muốn sex với Tiny. Vậy phần người còn lại để làm gì? Chẳng phải là để khống chế phần con đó sao? Con người hơn con vật cũng ở cái phần người đó và lần này mình dám tự hào nói rằng mình đã không vượt quá giới hạn làm chuyện có lỗi với Mc.
- Anh sao vậy? - Tiny nói, đầy vẻ tiếc nuối
- Anh không thể – Mình đóng lại cúc quần và đứng lên mặc lại áo. Ánh mắt cố tránh khỏi Tiny với những đường cong chết người
- Vì sợ thằng L sao? ( Là thằng HKT. Nó cũng tên là Long )
- Không. ! - Mình đáp lạnh tanh.
- Vậy là vì T? - ( Mc tên thật là T )
- Sao cũng được, anh với em hết thật rồi
- Nhưng em yêu anh ! Tiny gào lên đầy tuyệt vọng. Nhìn thằng vào mắt Tiny, mình chỉ thấy nỗi buồn và sự cô đơn...
- Vậy thì sao chứ? Anh không thể chấp nhận một người vợ như em – Mình cố giữ bình tĩnh không muốn làm rối tung mọi chuyện
- Em như vậy là vì ai chứ? Chẳng phải là vì anh sao? - Tiny vừa khóc, vừa cười đầy chua chát giống như một cô gái hận đời vậy
- Em định tiếp tục sống như vậy đến bao giờ nữa? - Mình to tiếng với Tiny. -Mọi thứ đã dồn nén quá lâu rồi tựa như ngọn núi lửa chỉ trực phun trào
- Sống vậy thì sao chứ? Anh có thấy thương xót em không? Nếu có thì cứu em đi
- Đủ rồi đó. Những món đồ chơi qua tay em. Từ ngày còn ở nhà là thằng B, thằng H, thằng Luân và giờ đến thằng Long (HKT)... cả những người anh không biết nữa... Em dừng lại được chưa? Trở về là người con gái anh từng yêu đi... - Lại một lần nữa nước mắt mình rơi, có phải là quá yếu đuối không? Giờ nghĩ lại khoảnh khắc đó mà sống mũi mình vẫn cay cay... Mình biết Tiny chẳng yêu thương gì mấy thằng đó mà tất cả chỉ nhằm mục đích chọc tức mình. Nhưng... để chọc tức mình mà phải bán rẻ thân thể như vậy có đáng không???
- Trong mắt anh em là gì? Một con điếm cao cấp sao? - Tiny cười chua chát và thậm chí chẳng thèm mặc lại áo
- Không phải vậy sao? - Hình ảnh Tiny đang nhòa dần, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi làm mình không thể nhìn rõ người con gái xinh đẹp ấy
- Nếu em nói ngoài anh và cái đêm đó, em chưa từng ngủ với ai... anh sẽ quay lại với em chứ?
- Thằng HKT? - Mình ngạc nhiên trước câu hỏi của Tiny vì ít nhất mình cũng nghe trực tiếp thằng HKT nói sao về Tiny
- HKT...? Long á? Nó cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. - Nếu Tiny nói thật thì chắc chắn thằng HKT nói dối. Mình thiên về việc Tiny nói dối hơn nhưng trái tim mình vẫn hy vọng điều ngược lại...
- Bỏ qua đi.. Anh chỉ mong em được hạnh phúc – Mình quay ra cửa tránh ánh mắt Tiny. Cánh cửa màu xanh đóng chặt như chính trái tim mình bây giờ vậy
- Nhưng...
- Đủ rồi – Mình cắt lời Tiny rồi lao ra khỏi nhà. Tự nhắc mình rằng Tiny là quá khứ và Mc là hiện tại, tương lai. Ngay lúc này mình muốn ở bên Mc hơn lúc nào hết để được ôm nàng, hôn nàng và xin lỗi nàng vì những hành động thú tính của mình ban nãy.
Hòa lẫn trong dòng người qua lại là một thằng con trai mắt mũi sưng húp vì khóc đang cố tìm một bóng dáng thân quen. Điện thoại mình để ở phòng nên chẳng thề gọi được cho nàng. Lúc này nếu thể thấy nàng thì mình chỉ muốn ở một mình yên tĩnh. Vậy nên mình chọn một điểm dừng chân khá vớ vẩn... đó là nhà nghỉ. Vào nhà nghỉ, mình lên phòng trong ánh mắt khó hiểu của em lễ tân. Cũng phải thôi, đến chính mình còn ngỡ ngàng khi soi gương cơ mà...
Đánh một giấc ngon lành. Đến 5h chiều mình tỉnh dậy mới nhớ ra là chưa khóa cửa. Thế là ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà... Sinh viên giá trị nhất cái laptop mà mất nữa thì vái cả nón...
Về đến nhà, trước mặt mình là Mc đang lân la vào Voz đọc truyện Chẳng biết lúc đấy mình nghĩ gì mà ôm chầm lấy nàng khóc thút thít như trẻ con vậy. Sau đó mình kể lại hết mọi việc kể cả những động chạm theo bản năng... Một người con gái bình thường chắc hẳn sẽ ghen nhưng đâu thể so sánh nàng với họ được. Nàng thơm lên má mình và nói
- Thưởng cho anh đó. Nếu em là con trai thì em cũng bị ex anh quyến rũ rồi
Mc của mình tinh tế, tình cảm vậy đó. Chẳng bao giờ ghen nếu điều đó không cần thiết. 2 đứa mình chơi trò vợ chồng nàng đi chợ nấu cơm còn mình ở nhà nằm ngủ. Bị ốm cũng có lợi thật chứ bình thường kiểu gì mình cũng bị túm đầu ra nhặt rau rửa bát. Đơn giản mà vui kinh khủng. Dường như ở cạnh nàng mọi mệt mỏi đều tiêu tan... Ước gì thời gian dừng lại để mình có thể trở thành người hạnh phúc nhất thế gian...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui