Lâm Hoàn cầm một đôi giày em bé mềm mại nho nhỏ, “Anh màu nhìn này! Có phải rất đáng yêu không!”Triệu Triết Vũ nhìn đôi giày nhỏ chưa bằng lòng bàn tay của cô, trong đầu vô thức hiện ra dáng vẻ cục cưng khi mang nó, cùng với đôi mắt to tròn như mắt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, anh mỉm cười dịu dàng.
“Đáng yêu lắm.”Đây là cửa hàng chuyên bán quần áo em bé, toàn bộ quần áo và giày cho trẻ nhỏ bên trong đều là màu kem có độ bão hòa thấp, chất liệu vải cũng mềm mại và thân thiện với làn da, khi nhìn sẽ khiến người ta nghĩ đến hương sữa thơm trên người em bé.
Gần đến mùa xuân, còn có rất nhiều phiên bản giới hạn hình chú heo ra mắt, Lâm Hoàn như muốn tan chảy khi nhìn thấy.Có lẽ ở những nơi như thế này sẽ luôn muốn làm khách hàng nghĩ đến dáng vẻ của em bé, vì vậy vấn đề “thích con trai hay con gái” trở thành một đề thi cần hoàn thành.
Chỉ là trong lòng Lâm Hoàn biết rõ câu trả lời đơn giản có ba loại, dù sao cũng không cách nào quyết định được kết quả, nghĩ thầm không muốn hỏi.Hai người chọn vài bộ quần áo cho cục cưng, cộng thêm đôi giày chú heo nhỏ kia nữa, lúc chuẩn bị trả tiền, cô vô thức bật thốt lên: “Anh thích con trai hay con gái?”Anh nhìn đồng quần áo nhỏ trên tay, mỉm cười nhạt, đều được cả.Quả nhiên là một câu trả lời rất khuôn sáo.
Nhưng cô lại bất giác mỉm cười.Trước kia cô cảm thấy trẻ con rất phiền toái, con trai thì quá nghịch ngợm, con gái lại quá yếu đuối nên cần bảo vệ, hôm nay khi thật sự đã có bánh trôi trong bụng, cô lại cảm thấy thế nào cũng được, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.Ở chỗ rẽ có một cửa hàng bán đồ chơi, không phải đặt những hộp đồ chơi trên từng kệ hàng như truyền thống, mà lại như một căn nhà gỗ nhỏ trong truyện cổ tích, chiếc tủ màu gỗ thuần, trên sàn có một chiếc tàu hỏa nhỏ chạy đô đô qua đường sắt, các đồ chơi xếp gỗ cũng được trưng bày như một tòa lâu đài xinh đẹp, lập tức thu hút khiến Lâm Hoàn phải kéo Triệu Triết Vũ đi vào trong.Thú bông lông xù, xe hơi nhỏ tinh xảo đều hấp dẫn tâm mắt của cô, hận không thể ở trong cửa hàng này cả ngày, bước chân chậm hệt ốc sên vì không muốn bỏ qua bất kì một món đồ chơi nào, cách mấy giây lại nói với anh một câu “đáng yêu quá”.
Triệu Triết Vũ thấy thế cũng dở khóc dở cười, “Em muốn mua cho cục cưng, hay là muốn mua cho mình?”Cô Triệu nghiêm trang: “Mượn lý do mua cho cục cưng để mua cho mình.”Sau đó cô Triệu đã thường xuyên chạy vào phòng em bé để len lén chơi xe đồ chơi nhỏ và đồ xếp gỗ, nếu không phải mẹ Triệu đã tháo vụn con ngựa gỗ ra, đoán chừng cô đã ngồi lên đó lắc lư rồi.
Chuyện này để nói sau.“Buổi trưa ngày giao thừa sẽ đến nhà ba mẹ vợ trước, sau đó buổi tối đến nhà anh ăn cơm nhé?”Lâm Hoàn nằm trên giường chơi với con heo gỗ nhỏ mua cho cục cưng, “Có nhiều thân thích đến nhà anh lắm à?”“Cũng không ít đâu.”Mặt Lâm Hoàn xụ xuống, bóp bóp lỗ tai của con heo nhỏ trên tay và suy nghĩ lung tung.
Cô đã gặp ba mẹ chồng, nhưng chính thức đối mặt với cả gia tộc lại là một chuyện khác.
Đây là một trong những việc cô sợ hãi nhất trong hôn nhân từ trước đến nay, trước kia vì có thai nên có thể thoát được hôn lễ và các lễ tiết phức tạp, nhưng đến mùa xuân lại không thể chạy thoát được.“Anh biết em sợ hãi nếu có nhiều người, nên ăn cơm xong chúng ta sẽ về nhà.”Lâm Hoàn hơi kinh ngạc, trong đầu đã tính xem ngày đó nên ăn nói như thế nào và sẽ làm gì.
Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ bỉu môi trầm tư của cô đáng yêu không chịu được, vì vậy anh đưa mặt sang hôn cô.Vừa chạm được vào đôi môi đầy đặn, đã bị cô lấy tay đè ở ngực: “Có khoảng bao nhiêu người thân sẽ đến nhà anh vậy? Em không hiểu nhất là mấy thứ vai vế này kia, anh nói sơ qua cho em trước đi, đừng để đến lúc đó em lại gọi lộn người….”Triệu Triết Vũ lấy bàn tay nhỏ của cô ra, “Đến lúc đó anh sẽ nhắc nhở em mà.” Sau đó nóng lòng hôn cô một cái đỡ thèm.Lâm Hoàn giữ bàn tay đang không an phận làm loạn ở ngang hông cô của tên háo sắc, “Trời ạ, họ sẽ làm những gì? Thích trò chuyện về điều gì nữa?”“Các chú bác đều là quân nhân, tụ họp chung một chỗ đều thích nói chuyện chính trị.
Phụ nữ thì không phải sẽ là làm đẹp dưỡng da à…..
Em không cần để ý đến họ đâu.” Anh đưa tay ôm cô vợ nhỏ của mình, vùi đầu vào chiếc cỗ trắng nõn của cô hôn hít một hồi.
Cô vừa tắm xong đã nằm vào trong chăn, thơm thơm mềm mềm, kì kèo mấy cái đã khiến anh khô nóng hết lên.“Chính trị hả? Xong luôn, em làm sao hiểu được đây….
Làm đẹp dưỡng da, em càng không thể hiểu….” Mở mắt mê man một hồi, Lâm Hoàn tung chăn lên định xoay người xuống giường, khiến Triệu Triết Vũ sắp bùng lửa ứng phó không kịp: “Em đi đâu vậy?”“Em muốn lên thư phòng tra tin tức về chính trị và xu hướng làm đẹp gần đây!” Vừa nói xong thì bóng người biến mất như một làn khói, khiến Triệu Triết Vũ không trên không dưới vô cùng khó chịu.Nhưng vẫn không quên cô vợ nhỏ đi chân trần và chỉ mặc áo khoác mỏng chạy ra ngoài, anh cầm dép bông và áo khoác chạy đuổi theo phía sau: “Mặc áo vào đi đã!”Đêm ba mươi, trước khi bữa tối dọn lên bàn, các cô gái đều ở phòng bếp hỗ trợ, trái lại thì phụ nữ có thai như Lâm Hoàn lại ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi.
Trong phòng đều là đàn ông và trẻ con, ba Triệu và phần lớn anh em đều đã từng đi lính, quả nhiên khi tụ họp một chỗ cũng nói về vấn đề biển đảo, tình hình brexit….
Lâm Hoàn hệt như một học sinh quên hết kiến thức khi ôn tập trước lúc đến trường thi nên không thể chen lời vào, chỉ lắng nghe đến lúc mệt rã rời.Cháu nhỏ của Triệu Triết Vũ chạy đến bên cạnh Lâm Hoàn, nhìn chằm chằm thẳng vào người cô.
Triệu Triết Vũ bế cậu bé ngồi lên đầu gối mình, cảm thấy buồn cười, “Nhìn cái gì vậy?”Hôm nay Lâm Hoàn thấy trẻ em cũng vô thức muốn thân thiết, cô cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, “Tên con là gì vậy?”“Con tên là Triệu Gia Tuấn ạ!”Cô cười híp mắt, “Chào Gia Tuấn, thím tên là Lâm Hoàn.”“Thím, trong bụng của thím thật sự có một em bé nhỏ ạ?” Triệu Gia Tuấn tò mò nhìn trộm chiếc bụng còn rất bằng phẳng của cô.“Đúng vậy đó.”“Em ấy có thể nghe con nói chuyện được ạ?”“Ừm…..
Bây giờ thì không được, chờ bé lớn hơn chút nữa là được rồi.”“Vậy sao em bé kia lại có được ạ?”“…” Lâm Hoàn im lặng, cô chưa kịp suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với một bạn nhỏ năm tuổi, Triệu Triết Vũ nói tiếp một câu rất tỉnh táo: “Chú bỏ vào đấy.”“Khụ khụ!” Lâm Hoàn bị sặc nước bọt của chính mình, em bé Triệu Gia Tuấn tò mò đáp lại: “Vậy con cũng là do ba con bỏ vào trong bụng mẹ ạ?”Triệu Triết Vũ gật đầu tỏ ý đúng vậy.Bạn nhỏ Triệu Gia Tuấn vui vẻ nhảy xuống khỏi đầu gối anh và chạy đến phòng bếp: “Mẹ! Con biết con ra đời bằng cách nào rồi!”Lâm Hoàn đỡ trán.
Sau này giáo dục con cái chắc chắn không thể theo kiểu đơn giản lỗ mãng như vậy được.Ăn cơm giao thừa xong, mang theo bao lớn bao nhỏ do mẹ chồng đưa về đến nhà, đêm liên hoan đã bắt đầu chiếu.Tiết mục nhạt nhẽo này không có sức hấp dẫn gì đối với Lâm Hoàn cả, cô chỉ muốn làm ổ trên ghế sofa lướt điện thoại đọc truyện cười thôi.
Nhưng năm nay trong bụng có thêm bánh trôi, Triệu Triết Vũ đã nghiêm khắc ra lệnh cấm chơi điện thoại liên tục quá hai mươi phút, còn bấm đồng hồ tính thời gian để bắt cô đặt điện thoại xuống.Không được chơi điện thoại, Lâm Hoàn lại chuyển sang chiến đầu với đồ ăn vặt trên bàn trà.Quản gia Triệu lại lên tiếng: Hạt dưa —– không được cắn quá nhiều, khoai tây chiến —- không được ăn quá nhiều, nước uống —- không được uống quá nhiều, cuối cùng cô chỉ có thể ôm giỏ trái cây và gặm trái cây.
Gặm được mấy miếng đã thấy mệt, ôm gối ngồi trên ghế sofa chơi câu cá.Lúc tỉnh lại thì trên tivi đã bắt đầu đếm ngược, trên người có thêm một chiếc chăn, người dẫn chương trình đang nói gì đó với tinh thần hào hứng.
Lâm Hoàn xoa xoa mắt, phát hiện trên sàn có một chiếc hộp bằng giấy.
Triệu Triết Vũ nói trên đỉnh đầu cô, năm mới vui vẻ.Cô nghi ngờ mở ra, phát hiện là một đôi giày thể thao, là phiên bản mùa xuân giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng.
Đúng size giày của cô.“Tặng em à?”“Nếu không thì sao.”“Sao đột nhiên…..
Lại tặng em giày vậy?”“Quà năm mới đó.”Trong lúc nhất thời, Lâm Hoàn không biết nên nói gì, nói cảm ơn thì hình như hơi khách sáo? Nhưng anh lại lúng túng ho khan, “…..
Anh cũng có.”Cô đi đến bên cạnh ghế sofa nhìn, trên sàn là một đôi giày kiểu dành cho nam.Giày đôi…..?Triệu Triết Vũ lại lấy ra một đôi bản bé tí đặt vào lòng bàn tay cô: “Cục cưng cũng có.”Lâm Hoàn nhìn ba đôi giày từ lớn đến nhỏ rồi mỉm cười.Một nhà ba người.Đây là năm đầu tiên hai người trải qua cùng nhau.“Cảm ơn anh.”Anh không lên tiếng, ôm cô vào lòng.“Làm em ngại quá đi, em chưa chuẩn bị quà tặng gì cho anh cả….”Tay Triệu Triết Vũ vòng qua eo cô, đặt trên bụng cô, “Đây không phải là quà tặng à.”“….
Ngại quá, không phải đây là do anh tự bỏ vào sao.”**