Vừa rồi khi ở phòng thí nghiệm, bạc axit nitric bắn vào giày, lúc này đã khô để lại một mảng nhỏ màu nâu đen.
Nhan Tiếu hơi bần thần nhìn chằm chằm vào chiếc giày bị bẩn kia.
Trong khu đất trống ở quảng trường nhỏ đối diện, các tân sinh viên đang học quân sự, thầy huấn luyện bắt được vài bạn nam sinh tay chân lúng túng ra khỏi đội.
Họ chưa đi được vài bước thì tiếng cười ầm ĩ đã vang lên, át đi cái hơi nóng của đường nhựa.
Con sâu màu đỏ đen này đã bay lượn trước mặt Nhan Tiếu một hồi lâu, cô đưa tay ra vẫy đuổi nó đi.
Nó không những không đi, trái lại còn bắt đầu cố chấp đâm thẳng về phía mắt kính của cô.
Nhan Tiếu tháo kính ra, rồi lấy một mảnh khăn giấy tóm lấy con sâu béo.
Cô dùng ngón tay ấn nhẹ lên người con con sâu, một chất lỏng màu vàng sậm chảy ra từ đuôi của nó.
Nhan Tiếu thu tay lại, ném con sâu vào trong bụi cỏ.
Điện thoại di động trong túi bắt đầu rung lên, cô biết là Cố Ngạn Lâm gọi đến nhưng lại không có ý định nghe máy.
Tiếng chiếc siêu xe từ xa đến gần rồi dừng lại ven đường, Nhan Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Ngạn Lâm đang bước ra khỏi chiếc Bugatti màu đen.
Cố Ngạn Lâm đóng sầm cửa lại, vẫy tay với Nhan Tiếu.
Cô không mấy nhiệt tình đáp lại, đến khi Cố Ngạn Lâm đến gần mới cố nở một nụ cười.
“Sao em lại đeo khẩu trang?” Cố Ngạn Lâm nắm tay Nhan Tiếu.
“Em hơi bị cảm.”
“Có nặng lắm không?”
Nhan Tiếu lắc đầu: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về ký túc xá trước đã, anh phải lấy chút đồ.”
Nhan Tiếu không biết Cố Ngạn Lâm làm thân với quản lý ký túc xá bằng cách nào nữa, lần nào cô đến cũng không cản cô lại, cũng không làm đăng ký mà cứ thế để cho cô lên lầu.
Nhưng thật ra cô không muốn đi theo cho lắm.
“Hay là em đứng dưới lầu chờ anh nhé?”
“Em yên tâm đi, ký túc xá bây giờ chắc chắn không có ai.” Cố Ngạn Lâm quàng vai Nhan Tiếu: “Anh có cái này muốn cho em xem nữa.”
“Để em buộc dây giày đã.” Nhan Tiếu né tay Cố Ngạn Lâm, ngồi xổm xuống cởi dây giày đã buộc sẵn ra buộc lại.
Hành lang ký túc xá tràn ngập luồng khí lạnh lẽo, đến khi Cố Ngạn Lâm mở cửa phòng ra, luồng khí lạnh từ bên trong ùa ra khiến Nhan Tiếu ngay lập tức nổi da gà.
Trong phòng không có ai nhưng điều hoà lại đang bật, luồng hơi nước trắng đục bốc ra từ cửa thoát gió, cửa ban công không đóng, chiếc rèm cửa bị gió thổi tung đập vào chiếc ghế dựa bên cạnh liên tục làm phát ra những tiếng “bộp bộp” vang dội khiến người ta phải sợ hãi.
Cố Ngạn Lâm chỉ thờ ơ liếc nhìn cửa ban công đang mở tung một cái, sau đó tìm đồ trên kệ.
Nhan Tiếu đi tới đóng cửa ban công lại, cô muốn tăng nhiệt độ lên nhưng lại không tìm thấy điều khiển điều hoà.
“Đứng mỏi chân.” Cố Ngạn Lâm đẩy Nhan Tiếu ngồi xuống ghế: “Em ngồi đợi một lát.”
Trên bàn đối diện có một chiếc máy tính có màn hình cực lớn, trước máy tính còn có một bảng vẽ điện tử, cả hai màn hình đều hiển thị chung một bức tranh, hẳn là vẽ một vị Bồ Tát.
Trên bàn gần đó còn có một quả táo ăn dở, phần thịt táo đã bị oxi hoá, nhăn nheo và chuyển sang màu vàng.
Bên dưới gầm bàn còn đặt một thùng táo, trông thùng giấy có vẻ rẻ tiền nhưng lại có in đậm chữ ”Trái cây tuyển chọn” bên trên đó.
Cố Ngạn Lâm nhìn theo tầm mắt của Nhan Tiếu: “Cậu ta vẽ Địa Tạng Vương.”
“Ồ.” Nhan Tiếu cười quay đầu lại, có vẻ không mấy hứng thứ với “cậu ta” mà Cố Ngạn Lâm nhắc đến: “Anh tìm thấy chưa? Em thấy hơi lạnh, em muốn đi ra ngoài đợi anh.”
“Sao em không nói sớm?” Cố Ngạn Lâm chạm nhẹ lên trán Nhan Tiếu, liếc mắt nhìn xung quanh cũng không tìm thấy điều khiển từ xa.
Anh ta đành lấy một cái áo khoác trong tủ ra khoác cho Nhan Tiếu: “Em còn thấy lạnh không?”
Nhan Tiếu lắc đầu, thật ra cô vẫn lạnh nhưng lại nhìn ra được Cố Ngạn Lâm không muốn mình đi ra ngoài.
Ký túc xá này có bốn chiếc giường, một chiếc đang bỏ không.
Nhan Tiếu từng nghe Cố Ngạn Lâm kể anh ta và hai người bạn cùng phòng khác ở chung.
Các học viện khác nhau có thời khoá biểu khác nhau, bình thường Nhan Tiếu đến cũng chưa từng gặp họ.
Thật ra bình thường Cố Ngạn Lâm cũng chẳng mấy khi ở lại ký túc xá, anh ta thuê một căn hộ ở gần đó và đến đó ở vào cuối tuần.
“Lát nữa em có muốn đến nhà anh không? Daniel nói nó nhớ em đấy.”
Ngón tay đang lướt màn hình của Nhan Tiếu hơi khựng lại, cô cong môi: “Nó còn biết nói cơ à?
“Chẳng thế thì sao?” Chính Cố Ngạn Lâm cũng cười khúc khích: “Chó mà nóng nảy cũng biết nói đó.”
“Không được rồi, buổi chiều em có buổi họp nhóm, phải làm báo cáo.”
“Em cũng bận thật đấy.” Hình như Cố Ngạn Lâm đã tìm được tài liệu cần dùng, lấy một tờ giấy kẹp vào trong sách: “Vậy khi nào em rảnh thì hai ta hẹn hò nhé?”
“Em cũng chưa chắc, gần đây có rất nhiều thí nghiệm phải làm.” Nhan Tiếu không muốn nói quá tuyệt tình: “Đến khi nào em rảnh, em nói cho anh biết nhé?”
“Được rồi.” Cố Ngạn Lâm lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc thủy tinh màu xanh nhạt: “Anh thấy ở trung tâm thương mại, anh cảm thấy nó rất hợp với em nên mua luôn.”
“Em…”
Cố Ngạn Lâm như đoán được cô muốn nói gì: “Chỉ chưa tới hai mươi tệ thôi.
Em đừng nói với anh là ngay cả cái này cũng không nhận đấy nhé.”
“Vậy em cảm ơn, nó rất đẹp.” Nhan Tiếu định bước tiếp, Cố Ngạn Lâm lại vòng ra phía sau cô: “Để anh giúp em kẹp lên tóc.”
Ngón tay của Cố Ngạn Lâm hơi lạnh, chạm vào da làm Nhan Tiếu thấy ngưa ngứa: “Được chưa anh?”
“Tóc em dày thật đấy.” Lòng bàn tay của Cố Ngạn Lâm như vô tình cọ vào vành tai Nhan Tiếu.
“Ừm.” Nhan Tiếu vươn tay ra: “Hay là để em tự kẹp đi.”
“Không cần đâu, sắp xong rồi.” Cố Ngạn Lâm giúp Nhan Tiếu kẹp tóc xong còn chụp một tấm ảnh đưa cho cô: “Em nhìn thử đi, có thích không?”
Nhan Tiếu gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”
“Người đẹp nên mang gì cũng đẹp.” Đột nhiên Cố Ngạn Lâm cúi xuống sát lại gần tai Nhan Tiếu: “Em nói xem có đúng không?”
Nhan Tiếu hơi nghiêng đầu, cố tình ngó lơ sự nóng bỏng trong anh mắt của Cố Ngạn Lâm: “Nếu anh tìm được đồ rồi thì chúng ta đi thôi.”
Nhan Tiếu muốn đứng lên nhưng tay của Cố Ngạn Lâm lại khẽ khàng đè bả vai cô không cho cô nhúc nhích: “Nhan Tiếu…”
Nhan Tiếu không muốn tình tứ với anh ta, nhanh chóng dùng môi chạm nhẹ vào gò má Cố Ngạn Lâm: “Đi thôi.”
Nhưng lần này Cố Ngạn Lâm lại không bỏ qua một cách dễ dàng như bình thường.
Anh ta tháo chiếc khẩu trang Nhân Tiếu đang đeo, cúi đầu xuống nắm lấy cằm của cô chuẩn bị hôn.
Cơ thể của Nhân Tiếu khẽ run lên, cô nín thở, định vươn tay đẩy Cố Ngạn Lâm ra.
Nhưng cô chưa kịp dùng sức thì đã thấy Cố Ngạn Lâm nhíu mày.
Sau khi quả bóng chuyền màu vàng xanh đập vào người Cố Ngạn Lâm, nó liên tục nảy lên nảy xuống trên sàn nhà.
Nhan Tiếu nhìn qua thì bị bóng người đột ngột nhảy xuống từ chiếc giường đối diện làm cho hoảng sợ.
Người đó rất cao, chưa đứng thẳng đã cao hơn giường cả nửa cái đầu.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi xoăn, lộn xộn rủ trước trán, phần thân trên để trần, làn da còn trắng hơn cả bức tường đằng sau vài tông.
Trên cổ có đeo một chiếc vòng bạc, phía dưới có một một khối ngọc nhỏ.
Nửa người dưới mặc hững hờ chiếc quần jean dài phết đất, khoá quần cởi ra một nửa, để lộ ra một nửa viền quần lót màu đen.
Anh đứng bên cạnh hai bức tranh, dường như cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Có điều hai chữ cái xăm trên cánh tay phải có hơi làm mất hứng.
Tiểu, phương?
Mái tóc che đi nửa già đôi mắt của “Tác phẩm nghệ thuật” nhưng Nhan Tiếu vẫn cảm nhận được tầm mắt anh nhìn mình.
Nhan Tiếu chớp mắt, nhanh chóng nghiêng đầu.
“Tôi tưởng ký túc xá không có ai cơ.” Cố Ngạn Lâm đứng chắn trước mặt Nhan Tiếu: “Hôm nay cậu không có tiết à?”
“Ừm.” Giọng của người đó nghe rất khàn, sau khi rót một cốc nước, anh tiện tay mặc một chiếc áo thun.
Cố Ngạn Lâm cúi xuống nhặt điều khiển điều hòa dưới đất, rồi tắt điều hoà.
Giọng điệu nói chuyện không gay gắt nhưng cũng không quá hiền hoà: “Cậu không đóng cửa ban công.”
Đương nhiên Cố Ngạn Lâm không phải kiểu người sẽ tốn thời gian đi so đo tiền điện, anh ta khó chịu việc anh phá hỏng chuyện tốt của mình, càng khó chịu việc đối phương khoe dáng trước mặt Nhan Tiếu.
“Xin lỗi.” Nhưng giọng điệu bình thản nghệ chẳng hề có ý xin lỗi gì.
“Tác phẩm nghệ thuật” lại lấy thêm một quả táo từ trong thùng ra, lấy một tờ giấy ăn lau bừa vài cái, sau đó đưa vào miệng.
Nhan Tiếu thấy anh mở tủ quần áo ra, bên trên cánh tủ có dán tấm poster người phụ nữ nước ngoài.
Trên cổ của người phụ nữ đó xăm chi chít vẩy cá, mái tóc vàng bện thành bím tóc, trong khủy tay có kẹp một quả bóng chuyền, ánh mắt khiêu gợi, quả quyết.
Tủ có hơi lộn xộn, người đó lục lọi trong tủ một lát mới lấy ra một chiếc áo cầu thủ, sau lưng in số “4”, bên trên ghi hai chữ - “Thiện Dương”.