Một đám người ngồi trong phòng họp buồn chán cả buổi chiều, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc.
Từ giữa buổi họp, Tề Tư Nhã đã lẻn ra ngoài, song do đi vội nên đã quên lấy túi đựng đồ.
Đợi mọi người trong phòng giải tán, Nhan Tiếu mới cầm túi đi ra ngoài.
Tống Vũ Phi vẫn đứng cửa, trên tay cầm mấy bản báo cáo, có lẽ đang thảo luận với Ngô Kiện Diên về lần thí nghiệm này.
“Nhan Tiếu!” Ngô Kiện Diên vẫy tay với Nhan Tiếu.
“Giáo sư Ngô.”
“Vũ Phi đang khá là bối rối về việc thí nghiệm thất bại.
Hai em có thể trao đổi với nhau.” Ngô Kiện Diên chú ý đến chiếc túi lớn trong tay Nhan Tiếu: “Mua cái gì thế, túi lớn như vậy?”
Nhan Tiếu ho nhẹ một tiếng: “Khăn giấy ạ.”
“Ồ.” Ngô Kiện Diên vỗ vai Tống Vũ Phi, an ủi: “Thí nghiệm thất bại là chuyện bình thường, không thể chỉ vì một lần thất bại mà bỏ cuộc được.” Ngô Kiện Diên nhìn đồng hồ: “Thầy còn có hẹn với chủ nhiệm Lâm, phải đi trước đây.”
Đợi Ngô Kiện Diên đi xa, Tống Vũ Phi mới mở lời: “Số liệu của cậu cũng là bịa ra đúng chứ.”
Nhan Tiếu không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với cô ta: “Ừ, bịa đấy.”
Tống Vũ Phi không ngờ Nhan Tiếu lại thẳng thắn thừa nhận như vậy: “Bịa mà lại chính xác như vậy, hiện tượng thí nghiệm cũng được ghi lại chi tiết thế sao?”
Nhan Tiếu “ừ” một tiếng: “Trước khi làm thí nghiệm tôi đã đi cầu trời khấn phật đấy.
Sau này cậu cũng có thể thử xem.”
Tống Vũ Phi cũng không ngu ngốc, cô ta tất nhiên nhận ra Nhan Tiếu đang lừa mình: “Cậu sẽ không thắng mãi đâu.”
“Tất nhiên, cậu cũng sẽ không thua mãi đâu.” Nhan Tiếu lục túi, lấy chai quà Thiện Dương vừa tặng mình ra.
Vốn tưởng rằng là một chai nước uống, nhưng cô không ngờ lại là một chai dầu bôi trơn: “Tặng cậu.”
Tống Vũ Phi nhìn chằm chằm vào vật vừa được nhét vào tay mình, cau mày nói: “Cái gì đây?”
“Đồ tốt.” Nhan Tiếu nâng gọng kính: “Hạ hỏa.”
Sau khi rời khỏi tòa giảng đường, Nhan Tiếu gặp Diệp Tử ở đường hầm qua đường.
Diệp Tử cúi xuống nhặt đồ trên mặt đất.
Bên cạnh có một chiếc xe đẩy nhỏ, trên đó có mấy hộp bìa cứng lớn.
Khi Nhan Tiếu đến gần, cô thấy rõ thứ nằm rải rác trên mặt đất là vài túi muối.
“Sao mua nhiều muối thế?” Nhan Tiếu đặt túi trong tay xuống, ngồi xổm xuống giúp Diệp Tử nhặt đồ.
Diệp Tử mãi vẫn không trả lời.
Nhan Tiếu cứ tưởng anh ấy không đeo máy trợ thính, nhưng khi nhìn lên thì phát hiện anh ấy vẫn đang đeo.
Tính tình của Diệp Tử rất kỳ quái.
Anh ấy không bao giờ kể về chuyện gia đình, cũng chưa từng nhắc đến người nhà.
Do hồi còn nhỏ tiêm thuốc “gentamicin” để chữa sốt nên bị điếc tạm thời.
Năm mười bốn tuổi, thính giác đột nhiên suy giảm, cuối cùng bị điếc.
Thực ra anh ấy cũng nói chuyện được, nhưng do giọng điệu kỳ lạ và tốc độ nói cũng chậm nên anh ấy thường ngại nói chuyện.
Thậm chí khi tâm trạng không tốt, anh ấy còn lười dùng ngôn ngữ ký hiệu với người khác.
Sau khi nhặt được vài chiếc túi, Diệp Tử mất hết kiên nhẫn, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu một cách điên cuồng.
Nhan Tiếu dừng lại, nhìn bàn tay Diệp Tử đang liên tục ra hiệu.
Anh ấy đang chửi người.
Đại khái là: “Cái chỗ bé tí như lỗ hậu, suốt ngày tác oai tác quái, xả nước thải ra biển.
Bảo nước đó không vấn đề gì, thế sao không lấy nước đó về nấu rượu, làm sushi đi.”
Nhan Tiếu biết Diệp Tử đang chửi chuyện Nhật Bản xả nước thải hạt nhân.
“Vậy là bố mẹ tôi đã tích trữ tất cả số muối này à?”
Diệp Tử gật đầu, sau đó dùng ngón tay bóp lấy cánh mũi rồi hất ra ngoài, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét, đồng thời ra dấu “ghét” bằng ngôn ngữ ký hiệu.
“Để tôi giúp anh đẩy về.”
Diệp Tử ra hiệu: “Không cần, cô cứ làm việc của cô đi.”
Diệp Tử sợ phiền phức, thiếu kiên nhẫn nhưng lại giỏi giang.
Đôi khi lười biếng nhưng nhìn chung vẫn là người chăm chỉ.
Đôi mắt sắc bén và lạnh lùng kia trông như đã trải qua nhiều phong ba, nhưng thực ra anh ấy cũng chỉ lớn hơn Nhan Tiếu vài tuổi.
Diệp Cẩn luôn nói rằng khi nhìn Diệp Tử cứ có cảm giác quen thuộc.
Thế nên dù biết việc thuê một đầu bếp khiếm thính với tính tình kỳ quặc sẽ không tốt cho việc kinh doanh của cửa hàng, nhưng bà vẫn giữ Diệp Tử lại.
“Thực ra chúng ta không cần tích trữ muối.
Muối ở nước ta chủ yếu lấy từ sông nằm trong nội địa, từ mỏ muối.”
Diệp Tử gật đầu, đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Tôi chưa từng đi học nên không biết điều này.”
Nhan Tiếu biết Diệp Tử đang giễu cợt mình, bèn lấy một quyển sách từ trong túi ra: “Cuốn sách lần trước cho anh mượn, chắc anh đã đọc xong rồi.
Nhớ trả lại cho tôi nhé.
Quyển này cũng khá thú vị, khi nào rảnh anh có thể đọc xem.”
“Một con lợn đặc biệt có lối đi riêng?” Diệp Tử cuối cùng cũng lên tiếng, đọc từng chữ một như thể có chút ghét bỏ.
“Yên tâm, chỉ có phần đầu tiên nói về lợn, những phần còn lại đều nói về con người.” Nhan Tiếu suy nghĩ một lúc: “Thực ra, phần đầu tiên cũng có khả năng là viết về con người.”
Diệp Tử dường như vẫn không có bất kỳ mong đợi gì đối với quyển sách này.
Anh ấy tiện tay ném cuốn sách vào hộp bìa cứng.
Cảm nhận được ánh mắt của Nhan Tiếu, anh ấy lại nhặt cuốn sách lên, phủi bụi trên bìa rồi kẹp vào cánh tay.
“Cảm… ơn.”
“Không có gì.”
Khi Nhan Tiếu trở về ký túc xá thì trời đã tối.
Trong phòng chỉ có một mình Tề Tư Nhã đang livestream.
Tề Tư Nhã kéo rèm ở chỗ ngồi của mình.
Trên bàn đựng đèn chiếu sáng cùng với hai chiếc điện thoại, một chiếc để livestream, chiếc còn lại để trả lời bình luận và gắn link sản phẩm ở phần bình luận.
Bên cạnh cô ấy là một chiếc bình nước khổng lồ.
Tuy dung tích lớn như vậy như nước bên trong cũng sắp hết sạch.
Bông tẩy trang chất đống trên bàn và sàn nhà.
Vì phải thử màu nên Tề Tư Nhã chỉ có thể không ngừng tẩy trang rồi lại trang điểm.
Da mặt và môi của cô ấy đã bị lau đến mức đỏ bừng.
Da ở cằm của cô ấy mỏng đến mức trông như sắp chảy máu.
Nhan Tiếu nhìn thấy Tề Tư Nhã đang lắc ly nước rỗng liền nhỏ giọng hỏi: “Rót nước cho cậu nhé?”
Tề Tư Nhã vẫn đang giới thiệu sản phẩm, đưa tay ra sau lưng lặng lẽ bắn tim cho Nhan Tiếu.
Tề Tư Nhã luôn nói rằng, khi livestream cô ấy giống như một con rối gỗ bị giật dây, không có linh hồn, tẻ nhạt và buồn bã.
Nhưng Nhan Tiếu lại cảm thấy Tề Tư Nhã lúc này so với người pha trò trong phòng thí nghiệm và người ngủ gật trong lớp không khác nhau là mấy, cuốn hút vô cùng.
“Mẹ nó, tớ sắp thiếu oxy rồi, cổ họng như muốn bốc cháy luôn.” Sau khi kết thúc phiên livestream, Tề Tư Nhã ngồi phịch xuống ghế: “Lưu Thần Phong nói tối nay anh ấy có tiết tự học, đi ăn tối cùng nhau không?”
“Lát nữa tớ phải đi gặp Cố Ngạn Lâm.”
Tề Tư Nhã tặc lưỡi: “Không phải sáng nay mới gặp nhau sao? Hai người nửa ngày không gặp, ngỡ cách ba thu à?”
Nhan Tiếu phớt lờ lời trêu chọc của Tề Tư Nhã.
Cô chỉ muốn trả lại chiếc kẹp tóc năm nghìn tệ cho Cố Ngạn Lâm thôi.
Người với người tiếp xúc với nhau nhất định phải có quà cáp qua lại.
Nhưng cô không có tiền để liên tục đáp lễ Cố Ngạn Lâm.
Những món quà mà Cố Ngạn Lâm tặng lúc đầu rõ ràng đều đắt tiền.
Chúng đều là những chiếc túi xách, giày hoặc dây chuyền sang trọng có in logo của các thương hiệu lớn.
Nhan Tiếu không muốn nhận, vì vậy Cố Ngạn Lâm đã chọn một số món đồ nhỏ để làm quà.
Anh ta nói với Nhan Tiếu rằng những thứ này không đắt.
Nhưng “không đắt” trong mắt anh ta thường là phí sinh hoạt hai đến ba tháng của một sinh viên đại học bình thường.
Tất nhiên là Cố Ngạn Lâm không thiếu năm nghìn tệ này.
Chiếc kẹp tóc này có lẽ cũng chỉ bằng số tiền anh ta thường đãi bạn bè một bữa.
Nhưng Nhan Tiếu không thể nhận một cách thoải mái.
Tề Tư Nhã nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên cười lớn: “Chẳng lẽ cậu muốn trả lại chiếc kẹp tóc kia à?”
“Ừm.”
“Cậu nghĩ cái gì vậy?” Tề Tư Nhã lắc đầu: “Nếu là tớ, tớ sẽ tận dụng triệt để, moi sạch tiền của anh ta cho đến khi không còn gì.”
“Thôi đi, để cho người khác tận dụng.”
“Tiêu cực thế?” Tề Tư Nhã cau mày: “Cố Ngạn Lâm không phải là người rất tốt sao? Vừa có tài, vừa có nhan sắc, lại còn giàu có.
Anh ta thích cậu, lại tự nguyện cưng chiều cậu.”
Nhan Tiếu tháo kính xuống rồi lau kính: “Hành động ‘cưng chiều’ là của bề trên ban phát cho kẻ dưới, giống như con người cưng chiều chó husky vậy.
Khi anh ấy vui vẻ thì husky là thành viên trong gia đình.
Nhưng tới khi anh ấy không vui thì husky chỉ là một con chó ngu ngốc làm anh ấy chán ghét, chỉ biết phá nhà phá cửa.
Tớ là người, không muốn làm chó.”
Nhan Tiếu đã tới tòa ký túc xá của Cố Ngạn Lâm.
Nhưng đã quá giờ hẹn, Cố Ngạn Lâm vẫn không đến.
Trong bồn hoa xung quanh tòa ký túc trồng rất nhiều loại hoa cỏ.
Ban ngày ở đây có rất nhiều muỗi, ban đêm chúng càng hoành hành.
Đứng khoảng mười phút, những phần lộ ra bên ngoài như cánh tay và mắt cá chân của Nhan Tiếu đã đầy vết muỗi đốt.
Nhan Tiếu liếc nhìn màn hình điện thoại, đoạn chat vẫn dừng lại ở tin nhắn “Anh đến chưa?” cô gửi cho Cố Ngạn Lâm mười phút trước.
Con muỗi vằn này đã đậu trên mu bàn tay của Nhan Tiếu hút máu một lúc.
Nhan Tiếu nhìn nó từ một con muỗi teo tóp biến thành một con muỗi béo múp cùng với chiếc đuôi đỏ rực.
Sau khi ăn no nê, con muỗi trở nên khệ nệ chuẩn bị bay đi.
Vào giây phút nó chuẩn bị cất cánh, Nhan Tiếu đập mạnh khiến nó chết ngay trên mu bàn tay.
Nhan Tiếu ném chiếc giấy ăn dính máu vào thùng rác, quay lại thì thấy Thiện Dương đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình.
Thiện Dương đang cầm một bức tượng thạch cao trên tay, trông giống như đầu người.
“Xin nhường đường.”
Nhan Tiếu nhận ra mình đang chặn thùng rác: “Xin lỗi.”
Thiện Dương ném chai nước uống rỗng trong tay vào thùng rác, quay người chuẩn bị rời đi.
“Này.” Nhan Tiếu gọi Thiện Dương lại: “Cậu là bạn cùng phòng của Cố Ngạn Lâm phải không?”
Thiện Dương dừng bước, bật đèn pin trên điện thoại và chiếu vào Nhan Tiếu, như thể anh nhận ra cô: “Cửa hàng tiện lợi?”
May mắn là câu mà Thiện Dương nói là cửa hàng tiện lợi, chứ không phải bao cao su.
Nhan Tiếu gật đầu, lấy chiếc kẹp tóc từ trong túi xách ra: “Có thể giúp tôi đưa cái này cho Cố Ngạn Lâm được không?”
Thiện Dương ban đầu không nói gì, nhìn Nhan Tiếu vài giây rồi mới nói: “Hình như cậu ta có bạn gái rồi.”
“Ừ, là tôi.”
“Ồ?” Thiện Dương nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc Nhan Tiếu đưa cho anh, lặp lại với giọng điệu thờ ơ: “Cậu là bạn gái của cậu ta?”
Nhan Tiếu Không biết có phải mình đang gặp ảo giác không, nhưng trong ánh mắt của Thiện Dương có chút gì đó như trêu đùa cùng khiêu khích.
Nhan Tiếu cũng bắt đầu đưa mắt đánh giá Thiện Dương, suy nghĩ xem liệu người này có mâu thuẫn gì với Cố Ngạn Lâm hay không.
Thực ra còn có một khả năng khác.
Cố Ngạn Lâm quả thực rất đẹp trai, còn người trước mặt này có khuôn mặt phi giới tính, tóc còn uốn xoăn, biết đâu lại là cong.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Nhan Tiếu.
Cô không thể tưởng tượng được cảnh Cố Ngạn Lâm bị một người đàn ông cao hơn anh ta nửa cái đầu ôm trong lòng.
Cảnh tượng đó quá là kỳ dị.