Hành Trình Đập Chậu Cướp Hoa Của Nam Phụ


“Tiếu Tiếu!”

Nhan Tiếu định thần lại, nhìn thấy Cố Ngạn Lâm đã đứng ở đó từ lúc nào.

“Xin lỗi, đột nhiên xảy ra chuyện.” Cố Ngạn Lâm liếc nhìn Thiện Dương đang đứng bên cạnh Nhan Tiếu: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”

“Vứt rác nên gặp nhau.”

“Trùng hợp thế?” Cố Ngạn Lâm nắm lấy tay Nhan Tiếu và giới thiệu với Thiện Dương: “Bạn gái của tôi, Nhan Tiếu.

Cậu từng gặp ở phòng ngủ rồi.”

“Tôi biết.” Thiện Dương gật đầu: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi lên phòng trước.”

Cố Ngạn Lâm lại gọi Thiện Dương: “Bình thường cậu có thời gian rảnh không?”

“Cậu cứ nói chuyện gì trước thì tôi mới quyết định có hay không.”

Cố Ngạn Lâm cười nói: “Nhan Tiếu gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền, cuối học kỳ phải kiểm tra nhưng cô ấy chơi không giỏi lắm.

Cậu cũng trong câu lạc bộ bóng chuyền mà, thế nên tôi muốn hỏi cậu có thời gian để tập luyện với cô ấy không.”

Nhan Tiếu không biết tại sao Cố Ngạn Lâm đột nhiên lại đề cập đến vấn đề này.

Trước đây cô chỉ vô tình nhắc đến chuyện này với Cố Ngạn Lâm.

Cô hy vọng Thiện Dương có thể từ chối.

Bỏ qua sự việc xấu hổ ở cửa hàng tiện lợi, chỉ riêng tính cách của Thiện Dương, Nhan Tiếu đã cảm thấy khó mà hòa hợp được.

Cô không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

“Tôi tính phí.”

“Tất nhiên sẽ không để cậu dạy không công.” Cố Ngạn Lâm hỏi: “Cậu muốn thu thế nào, bao nhiêu tiền một giờ?”

“Năm trăm.”

Cố Ngạn Lâm không thấy đắt nên định gật đầu đồng ý, lại bị Nhan Tiếu ngăn cản: “Đắt quá.”

“Anh trả tiền.” Cố Ngạn Lâm xoa xoa tay Nhan Tiếu, nói một cách cưng chiều.

“Không cần.” Nhan Tiếu vẫn từ chối.

Cố Ngạn Lâm biết tính tình của Nhan Tiếu, giúp đỡ mặc cả: “Đều là bạn cùng phòng với nhau, giảm giá đi, có thể rẻ hơn được không?”

Thiện Dương ném đầu tượng trong tay ra: “Ba trăm rưỡi.”

“Vẫn đắt quá.” Nhan Tiếu dứt khoát ra giá: “Một trăm, nếu không được thì thôi.”

“Vậy thì thôi.” Thiện Dương như thể bị chọc tức đến mức bật cười: “Tôi đắt lắm, không bán rẻ.”

Nhan Tiếu quả thực là cố ý làm như vậy.

Cô ép giá thấp đến thế là vì biết Thiện Dương chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đợi Thiện Dương vào trong tòa ký túc xá, Cố Ngạn Lâm mới nói: “Cậu ta là vận động viên quốc gia, xứng đáng với mức giá đó.”

“Ừ, nhưng em không mua nổi thời gian của cậu ấy.”

“Được rồi, để lúc nào đấy anh tìm người phù hợp giúp em.”

“Cảm ơn.” Nhan Tiếu đưa chiếc kẹp tóc cho Cố Ngạn Lâm: “Trả cái này lại cho anh.”

“Trả lại cho anh làm gì?” Cố Ngạn Lâm cau mày.

“Chiếc kẹp tóc này làm gì có chuyện mua được với giá hai mươi tệ, phải tốn hơn năm nghìn tệ.”

Cố Ngạn Lâm không phủ nhận: “Sợ em không chịu nhận.”

“Em không nhận.” Nhan Tiếu nhét chiếc kẹp tóc vào tay Cố Ngạn Lâm: “Có lẽ anh sẽ cho rằng em đang làm chuyện bé xé ra to, nhưng sau này em vẫn sẽ từ chối những món quà đắt tiền này.

Cố Ngạn Lâm, em quả thực có thể tặng anh những món đồ có giá trị tương đương làm quà đáp lễ.

Hai, ba lần thì được, nhưng nếu thường xuyên thì em không tặng nổi.”

Cố Ngạn Lâm hôn lên đỉnh đầu Nhan Tiếu: “Anh không cần quà đáp lễ của em.”

Nhan Tiếu cũng mỉm cười: “Nhưng trên đời này không có lòng tốt nào là cho không cả.”

“Anh hy vọng em có thể thích anh nhiều hơn.

Đây chính là mục đích của anh.” Cố Ngạn Lâm nói một cách chân thành: “Cho anh vinh dự được cùng em đi ăn tối, được không nào?”

“Để em mời anh nhé.”

Cố Ngạn Lâm mỉm cười gật đầu: “Được, rất hân hạnh.”

Nhan Tiếu chọn một nhà hàng trên phố Tiểu Hà Trực.

Không gian khá đẹp, có nhiều món ăn mà giá cả phải chăng.

Cố Ngạn Lâm có vẻ như đang vui vẻ.

Sau khi Nhan Tiếu gọi vài món, anh ta cũng gọi mấy món mình thích.

Nhưng khi đồ ăn được mang lên một nửa, Cố Ngạn Lâm bắt đầu trở nên lơ đễnh, húp canh nóng bị canh bỏng hai lần liền.

Đến lần thứ ba, Nhan Tiếu buông đũa xuống.

“Anh còn có việc cần giải quyết à?”

“Hả?” Cố Ngạn Lâm đặt điện thoại lên bàn, như thể không nghe rõ: “Cái gì?”

“Nếu anh có việc gấp thì cứ đi làm đi.”

Vẻ mặt Cố Ngạn Lâm có chút khó xử: “Ba anh bảo anh quay lại công ty luật.”

Nhan Tiếu gật đầu, đưa khăn giấy cho Cố Ngạn Lâm, nhắc nhở: “Khóe miệng dính nước sốt, anh đi đi.”

Cố Ngạn Lâm lại quên nhận khăn giấy, dùng mu bàn tay lau qua: “Anh đã hứa sẽ ăn tối với em.”

“Công việc quan trọng.”

Trước khi rời đi, Cố Ngạn Lâm muốn thanh toán nhưng Nhan Tiếu từ chối.

Cô gọi phục vụ để đóng gói tất cả những món ăn chưa đụng tới.

Nhan Tiếu mang đồ ăn đến cửa hàng, đúng lúc Nhan Khang Dụ và Diệp Cẩn đang ăn tối.

Diệp Tử đang bưng một tô cơm lớn ngồi xổm trong góc.

Trên chiếc ghế đẩu trước mặt anh ấy là quyển sách mà Nhan Tiếu vừa cho anh ấy mượn.

Diệp Cẩn kéo Nhan Tiếu ngồi xuống: “Con ăn cơm chưa? Để mẹ nấu cho con bát mì, hay muốn ăn món gì khác không?”

“Không cần nấu đâu, những món này còn ăn không hết.” Nhan Tiếu đặt đồ ăn đã đóng gói lên bàn: “Con vừa đi ăn với Cố Ngạn Lâm, anh ấy có việc phải về trước nên con đóng gói đem về.”

“Những món ăn này nhìn cũng được đấy.” Nhan Khang Dụ gọi tên Diệp Tử, muốn anh ấy ăn cùng.

“Người ta đang đọc sách.” Diệp Cẩn ra hiệu cho Nhan Khang Dụ đừng quấy rầy Diệp Tử.

Bả sẻ một ít thức ăn vào bát, chuẩn bị bưng đến cho Diệp Tử.

“Mẹ cứ ăn đi.” Nhan Tiếu cầm bát lên: “Để con.”

Nhận ra có bóng người đến gần, Diệp Tử lập tức giấu cuốn sách vào lòng.

“Có phải làm chuyện xấu đâu.” Nhan Tiếu đặt đồ ăn vào tay Diệp Tử: “Tại sao đọc sách lại phải che che giấu giấu thế?”

Diệp Tử chưa trả lời ngay mà vội vàng húp mấy gắp mì, sau đó mới chậm rãi nói: “Cô đi đi.”

Diệp Tử không cố ý, cũng không hề bất lịch sự.

Bởi vì tai có vấn đề nên anh ấy không thể kiểm soát được ngữ điệu và giọng điệu khi nói, khiến cho câu nói của anh ấy luôn có vẻ cứng nhắc.

“Được.” Nhan Tiếu biết anh ấy có lẽ đang ngại: “Không nên vừa ăn vừa đọc sách, gây hại cho đường tiêu hóa.” Nhan Tiếu lại nghiêm mặt nói: “Nếu dầu dính vào giấy thì anh phải trả tiền.”

Diệp Tử mút đũa, gật đầu: “Ò.”

Thứ bảy, Nhan Tiếu đi tham gia hoạt động câu lạc bộ bóng chuyền.

Mấy lần trước cô đều không tham gia.

Tối hôm qua, chủ tịch câu lạc bộ đã chỉ đích danh cô trong nhóm chat, nói rằng nếu lần này cô không đi, anh ấy sẽ tìm người đến ký túc xá mời cô.

Hoạt động được tổ chức tại nhà thi đấu ở khuôn viên phía Nam.

Khi Nhan Tiếu đến đã có rất nhiều người đang tập bóng chuyền.

Cô không quen biết ai trong câu lạc bộ cũng không biết chơi bóng chuyền.

Thế là cô trải một tờ giấy xuống đất rồi ngồi lên trên, quan sát động tác đệm bóng của bọn họ.

Nhan Tiếu cảm thấy bản thân gần như đã nắm bắt được kỹ thuật cơ bản nên lấy một quả bóng chuyền từ trong rổ ra, chuẩn bị thử sức.

Tuy nhiên, kết quả vẫn giống như trước đây.

Cô hầu như không thể đỡ được bóng, cứ liên tục chạy theo quả bóng, còn bị bóng đập vào đầu nhiều lần.

Cô phải thừa nhận rằng mình khá vô dụng trong khoản vận động.

Mắt thấy rồi, đầu hiểu rồi, nhưng tay lại nói rằng “tao không làm”.

Đại khái là cảm giác này.

Bóng lại đập mạnh vào ngực cô.

Nhan Tiếu nghe thấy sau lưng mình có mấy tiếng cười vang lên.

“Em là Nhan Tiếu?”

Cô gái nói chuyện khá cao, tóc mái kiểu hime nhật, còn nhuộm những sợi highlight màu xanh dương rất nổi bật.

Dù trên môi luôn nở nụ cười, nhưng trông cô ấy vẫn khá dữ dằn.

“Hòa Miêu.” Cô gái chỉ vào bảng tên trên đồng phục huấn luyện của mình, đưa tay về phía Nhan Tiếu.

“Xin chào.” Nhan Tiếu xòe tay ra: “Tay tớ dính đầy bụi.”

“Không sao.” Hòa Miêu nắm tay Nhan Tiếu: “Tớ không mắc bệnh sạch sẽ.”

“Cố Ngạn Lâm là bạn trai của cậu à?” Hòa Miêu hỏi.

“Ừm.”

“Đừng hiểu lầm.” Hòa Miêu giải thích: “Tớ không điều tra cậu.

Tớ đã thấy ảnh của hai người trên diễn đàn.

Cũng đừng hiểu lầm, tớ không có hứng thú với cậu ta.” Hòa Miêu chỉ vào Nhan Tiếu: “Tớ có hứng thú với cậu hơn.

Hồi năm nhất, cậu đã đại diện cho tân sinh viên phát biểu, những lời cậu nói rất cao siêu.

Tuy tớ không hiểu, nhưng tớ thích những người thông minh.”

“Cảm ơn.” Nhan Tiếu cảm thấy người này thật thú vị.

“Từng xem [Vua Bóng Chuyền Haikyuu] chưa?”

Nhan Tiếu lắc đầu.

“Cậu hao hao giống đàn chị Thanh Thủy* trong đó.” Hòa Miêu ngắm nhìn khuôn mặt và mái tóc đen óng ả của Nhan Tiếu: “Lạnh lùng, nhưng…”

*Shimizu Kiyoko

Khiến người ta không thể cưỡng lại được mà muốn đến gần.

Hòa Miêu còn chưa kịp nói xong, Nhan Tiếu đã nghe thấy tiếng cười từ cửa phòng thi đấu truyền đến.

Một nhóm người hùng hổ bước vào.

Bọn họ đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nhìn vào vóc dáng cao ráo cùng bóng người đầy sức mạnh cũng đủ khiến người ta tưởng tượng đủ điều.

Trong nhóm có một bạn nam tương đối thấp lao ra khỏi hàng, chạy vài bước, tung quả bóng chuyền trong tay lên, thực hiện cú phát bóng qua lưới.

Quả bóng không xoay, bay trong không trung một lúc, rồi cuối cùng đập mạnh xuống đất.

Nhan Tiếu nhận ra người này.

Anh ấy chính là nhân viên thu ngân cô gặp ở cửa hàng tiện lợi.

“A Hành, đứng vị trí phòng thủ mà cậu phát bóng làm gì!” Một bạn nam trong đội nói đùa.

Chu Hành mắng: “Cút sang một bên.” “Lát nữa không được phát bóng, giờ tôi phải phát cho đã.”

Trong đám đông, Nhan Tiếu còn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thì ra những người chơi bóng chuyền đều cao ráo.

Cô vốn nghĩ “tác phẩm nghệ thuật” đã cao lắm rồi, không ngờ trong đội này có đến hai, ba người còn cao hơn cả Thiện Dương.

Thiện Dương đeo một chiếc băng đô bản to màu đen, sợi dây chuyền bạc trên cổ chỉ lộ ra một phần nhỏ.

Trên người anh mặc bộ đồng phục màu xanh navy, đeo miếng đệm bảo vệ màu đen từ đầu gối đến bắp chân.

Anh thỉnh thoảng lại xoay quả bóng trong tay, không biết trong miệng đang nhai thứ gì, lưỡi đẩy sang một bên má.

Kết hợp với vẻ mặt chán ngán lúc này, trông anh thực sự không giống người tốt chút nào.

“Đẹp trai không?” Hòa Miêu cũng nhìn về phía đám người nổi bật kia.

Nhan Tiếu vốn định nói: “Cũng tạm”, nhưng nghĩ lại rốt cuộc mình cũng đang ở địa bàn của người ta: “Ừm, rất đẹp.”

Hòa Miêu hạ giọng, chỉ vào thái dương: “Dùng đầu óc để đánh đổi đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui