Hiếm có khi thấy được Bách Thanh chật vật như vậy, Tô Sầm Sầm thưởng thức dáng vẻ này của anh hai giây rồi dứt khoát nhảy vào trong đám người.
Cô dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ gạt từng người đứng trước mặt ra, vất vả mãi mới kéo được tay Bách Thanh thì nghe thấy có người tức giận quát lên với cô: "Cô là ai thế?"
Tô Sầm Sầm quay đầu, cực kỳ tự tin đáp trả: "Đây là bạn! trai! của! tôi!"
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, đám người kia đứng tại chỗ trố mắt nhìn.
Tô Sầm Sầm nhân cơ hội kéo Bách Thanh chạy thẳng ra ngoài, cho đến tận lúc không còn nhìn thấy những người kia nữa mới dừng lại.
Tô Sầm Sầm thở hồng hộc, một tay chống lên eo, một bàn tay kia vẫn còn nắm chặt tay Bách Thanh.
Bách Thanh tiến lên phía trước một chút, nhìn chằm chằm Tô Sầm Sầm.
Vốn dĩ anh đã rất cao rồi, bây giờ cái bóng đổ xuống gần như bao phủ toàn thân Tô Sầm Sầm, nếu nhìn từ một góc độ khác thì giống như đang ôm cô vào trong lòng vậy.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương cỏ xanh quen thuộc, Tô Sầm Sầm mím môi, hơi rụt cổ lại.
Bách Thanh hỏi cô: "Cậu vừa nói tôi là gì của cậu cơ?".