Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính


Mấy ngày này tuy ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Tô Sầm Sầm không rảnh rỗi tí nào.

Về video dự thi để gửi cho tổ đạo diễn, cô suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn bài nhảy trong ngày kỷ niệm thành lập trường.

May mắn là bên Giang Hiểu Hàn có quay lại một video chính thức, tiết kiệm được rất nhiều công sức cho Tô Sầm Sầm.

Chỉ còn hai tuần nữa là sẽ tới buổi ghi hình.

Giải quyết xong được việc này, Tô Sầm Sầm sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại cho việc biên đạo và luyện tập vũ đạo.

Qua mấy ngày như vậy, rốt cuộc cô cũng được Tô Minh Viễn đồng ý cho quay lại trường học.

Hôm đó là một ngày nắng chưa từng thấy, không một ai biết chuyện Tô Sầm Sầm sẽ quay lại trường học.

Cho đến khi cô bước vào lớp, đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bình tĩnh mỉm cười.

Sau khi về chỗ ngồi, cô nhìn sang Bách Thanh theo bản năng.

Anh cởi áo khoác đồng phục ra vắt trên lưng ghế, trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu cà phê bạc màu.

Anh nằm ghé vào mặt bàn, khuôn mặt vùi trong khuỷu tay chỉ lộ ra cái gáy, tóc tai hơi rối.

Nhìn dáng vẻ đó có lẽ là buồn ngủ không chịu được rồi.

Mấy ngày không đi học, trong lớp cũng xảy ra chút chuyện.

Vị trí của Tần Thân bây giờ chuyển lên phía trước Bách Thanh, còn Tô Sầm Sầm lại bị lùi về sau một hàng.

Vì vậy, vị trí của cô bây giờ là ở chéo trước mặt Tần Thân.

Cũng có nghĩa là, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy Bách Thanh.

Bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt lên hẳn.

Tần Thân nhỏ giọng gọi cô: "Đã nghỉ ngơi đủ chưa? Đầu không còn đau hay chóng mặt nữa chứ?"
Tô Sầm Sầm vừa lấy sách vở chuẩn bị học ra, vừa trả lời cậu: "Đã ổn rồi, nếu không thì làm sao tớ tới trường được."
Tần Thân gật đầu, chỉ chỉ vào Bách Thanh: "Cậu ta không biết cậu tới trường à?"
Sáng nay vừa đến lớp đã nằm gục lên bàn ngủ bù, thái độ hờ hững thế này thì chắc tám phần là không biết hôm nay Tô Sầm Sầm đi học rồi.

Quả nhiên, Tô Sầm Sầm khẳng định lại lời nói của cậu ta: "Không biết."
Nói xong, cô đến bên cạnh Bách Thanh, duỗi tay chọc nhẹ vào đầu anh.

Tần Thân không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Sầm Sầm làm ra một loạt hành động này, miệng còn lẩm bẩm: "Cậu xong đời rồi, Bách Thanh lúc vừa tỉnh dậy rất dễ nổi giận."
Nhớ lại năm đó, cậu vô tình phá hỏng giấc ngủ của vị thiếu gia này, sau đó liền bị bơ gần như cả một ngày.

Dáng vẻ khi đó, dường như chỉ muốn lột sạch da của cậu ra.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Tần Thân đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để can ngăn.

Nhưng không ngờ dưới ánh mắt kinh sợ của cậu ta, Bách Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hẳn là anh ngủ không sâu, nếu không thì cũng sẽ không tỉnh dậy nhanh như vậy chỉ vì vài cái chọc.

Nhưng như thế cũng không ngăn cản được anh sầm mặt xuống.

Với góc độ này, Bách Thanh ngẩng đầu lên trong chớp mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đang ghé sát vào của Tần Thân.

Giọng nói anh khàn đặc, có vẻ còn ngái ngủ: "Cậu chọc tớ?"
Bách Thanh nhíu mày, mắt cũng mở không to, nhưng không khó để nghe ra anh đang khó chịu.

Tần Thân nuốt nước miếng, vừa định mở miệng nói chuyện thì Tô Sầm Sầm cất lời: "Là tớ."
Cô gái chắp tay sau lưng, hơi khom người nhìn anh, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười: "Dịch vụ đánh thức đó, thế nào?"
Ánh mắt Bách Thanh dần sáng lên, vẻ khó chịu trên mặt tan đi trong phút chốc, khóe miệng cũng không khống chế được cong lên: "Hôm nay tới trường sao lại không nói với tớ?"
Từ hôm đưa Tô Sầm Sầm về nhà, bọn họ cũng chưa được gặp lại nhau.

Giờ nhìn thấy cô, Bách Thanh lại có chút cảm giác không chân thật.

Bàn tay đang để trên bàn dời qua nắm lấy tay Tô Sầm Sầm: "Hửm?"
"Khụ." Tô Sầm Sầm liếc nhanh qua Tần Thân, nhanh chóng rút tay ra phía sau: "Đột nhiên quyết định đến trường vậy thôi."
Nhưng cho dù động tác của cô có nhanh thế nào, hình ảnh vừa rồi vẫn lọt hết vào trong mắt Tần Thân.

Cậu mở to miệng tỏ vẻ không thể tin nổi, ánh mắt hết nhìn qua Bách Thanh lại chuyển sang Tô Sầm Sầm, một lúc lâu sau mới thốt được mấy chữ: "Cậu, hai người các cậu..."
Thật sự không phải do cậu ta nghĩ nhiều, chủ yếu là động tác vừa rồi của Bách Thanh quá tự nhiên, quá liền mạch và không hề có chút do dự.

"Hai bọn tớ làm sao?" Bách Thanh nhướng mày hỏi lại: "Sắp vào học rồi, cậu còn không quay lại đi?"
Không hề do dự đuổi người, đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép.

Tần Thân còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông đã vang lên, Thành Mẫn bước vào lớp.

Dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng cậu đành không tình nguyện nuốt lại.

Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Lúc tan học, Bách Thanh muốn gọi Tô Sầm Sầm cùng ăn cơm nhưng lại bị từ chối.

"Cậu đi ăn đi, tớ làm nốt đề này đã." Tô Sầm Sầm vẫn không ngừng tay, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Bách Thanh "chậc" một tiếng, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Sầm Sầm, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tần Thân:
"Tớ không ra đâu, cậu mang hai phần cơm về giúp tớ đi."
Bên kia gửi tới dấu ba chấm.

Tô Sầm Sầm nghiêng đầu: "Cậu cũng không đi sao?"
Lúc nói câu này, cô hơi dựa người về phía sau, lại dựa phải tay Bách Thanh đang đặt sau ghế cô.

Cô cúi thấp đầu, cọ mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh: "Thế cũng tốt."
Đã mấy ngày không gặp, nói không nhớ chính là nói dối.

Nhân tiện bây giờ trong phòng học đang không có ai, Bách Thanh liền không kiêng nể gì nắm tay cô, dịu dàng chỉ bài cho cô.

Nhưng như thế này vẫn chưa đủ.

Hình như để trả thù mấy lần trước Tô Sầm Sầm đùa giỡn anh, lúc giảng bài anh còn cố ý sán lại gần, hơi thở ấm áp phả lên gáy cô.

Quấy rầy cô từng chút từng chút, khiến cô không thể suy nghĩ được.

Tô Sầm Sầm yên lặng dịch người sang bên cạnh: "Cậu làm gì thế!"
Bách Thanh lại như chính nhân quân tử chỉ chỉ vào bài tập: "Tớ xem đề."
Tô Sầm Sầm không còn lời gì để nói.

Nhưng qua vài lần, Tô Sầm Sầm cũng bị anh làm cho tức giận.

Nhân lúc Bách Thanh đang rũ mắt xem đề, cô vứt bút trong tay xuống, úp hai tay vào mặt anh rồi dùng sức bóp véo.

Môi Bách Thanh bị cô bóp cho chu lên.

Anh muốn phản kích nhưng lại ngại cô đang đè nửa người lên người anh, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống đất.

Bách Thanh đành mặc kệ cô, nhưng vẫn không yên tâm vòng hờ tay qua eo cô.

Sự dung túng này của anh lại càng cổ vũ thêm cho khí thế của Tô Sầm Sầm.

Hành động của cô càng thêm càn rỡ, tay cũng chuyển từ mặt sang cổ Bách Thanh.

Tô Sầm Sầm ôm lấy cổ Bách Thanh, cúi người xuống, vùi đầu vào cổ Bách Thanh thổi khí.

Cô vừa thổi vừa uy hiếp: "Còn dám thế nữa hay không, còn dám thế nữa hay không hả?"
Dám thì khẳng định là vẫn dám.

Có điều...!
Bách Thanh vỗ vỗ lưng Tô Sầm Sầm, nhỏ giọng nói: "Đi xuống trước đã."
Trong đầu Tô Sầm Sầm ngập tràn ý nghĩ chiến thắng, chỉ muốn Bách Thanh phải khuất phục, nhất thời không phát hiện ra tư thế bây giờ của hai người thân mật đến bao nhiêu.

Nghe thấy lời Bách Thanh nói, cô lại thị uy bóp bóp cổ anh: "Không đó!"
Nghe cứng đầu biết bao.

Bách Thanh rầu rĩ cười hai tiếng, khuôn mặt tràn ngập nụ cười đắc ý.

Anh nhìn sang bên cạnh cửa, nhỏ giọng nói: "Có người nhìn kìa."
!!!
Tô Sầm Sầm ngồi dậy theo bản năng, nhìn sang cửa theo tầm mắt của Bách Thanh.

Đụng phải ánh mắt ngây ngốc của Tần Thân và Dương Khả ở cửa.

Nếu chắc chắn phải hỏi cảm nghĩ lúc đó của Tô Sầm Sầm, vậy đại khái là...!mau mau chuyển trường trong đêm nay thôi.

Cô cúi đầu nhìn tư thế hiện giờ giữa mình và Bách Thanh, cả người như bị thiêu cháy, màu đỏ lan từ cổ lên mặt.

Động tác cũng run run rẩy rẩy, toàn bộ quá trình đều không dám ngẩng đầu lên lấy một lần.

Sau khi ngồi lại về ghế của mình, cô còn quát Bách Thanh một phen: "Sao cậu không nói sớm!"
Bách Thanh cười như không cười sờ tay cô, nói: "Là tự cậu không muốn xuống đó chứ."
Tô Sầm Sầm: "..."
Là cô sơ ý rồi.

Ở bên kia, hai người Tần Thân cũng lấy lại tinh thần từ trong sự hoảng sợ cực độ.

Cậu ta đi tới, đặt đồ trong tay lên bàn.

Trước khi đi lại liếc mắt về phía sau, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Tô Sầm Sầm.

Cậu ho nhẹ một cái, lôi kéo Dương Khả nhanh chóng rời đi.

Đến nỗi vì sao lại đi nhanh như vậy...!
Ai cũng đều hiểu.

Buổi chiều tan học, Tô Minh Viễn tự mình tới đón Tô Sầm Sầm về nhà.

Đi trên đường đúng vào giờ cao điểm, dừng lại đến nửa tiếng cũng chẳng nhích được chút nào, Tô Sầm Sầm đành dựa vào cửa sổ ngồi học từ vựng.

Tô Minh Viễn nói với cô về chuyện Điền Cần.

"Bố đã điều tra rồi."
"Căn cứ vào những thứ trước mắt đã điều tra được, có người ở trên mạng liên tục tẩy não Điền Cần.

Cố tình xây dựng lên cảm giác nếu không có hắn ta, Vu Hoàn sẽ không thể làm được gì."
"Hắn ta chỉ là một tên ăn hại suốt ngày ở nhà, đầu óc nhạy cảm, rất dễ bị người ta khống chế.

Làm ra chuyện thế này cũng không ngoài dự đoán."
Tô Minh Viễn dừng một chút: "Có điều vẫn chưa điều tra ra kẻ nào đã tẩy não hắn.

Người nọ che giấu rất tốt, chắc sẽ tốn nhiều công sức một chút."
"Vâng." Tô Sầm Sầm ló đầu ra từ quyển sách, cười ngọt ngào với Tô Minh Viễn: "Cứ từ từ, rồi cũng sẽ điều tra ra là ai thôi ạ."
Mặc dù trong lòng cô đã có một suy đoán.

Lúc này tình hình giao thông đã bớt tắc nghẽn hơn chút.

Xe chậm rãi lăn bánh, cũng không nhanh lắm.

Tô Sầm Sầm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhìn thấy một thứ thì ánh mắt cứng lại.

Cô nhanh chóng dán mắt vào cửa sổ xe, muốn xác nhận lại xem bản thân có nhìn lầm hay không, đầu vươn ra ngoài hơn phân nửa.

Tô Minh Viễn kéo cô: "Quay lại, nguy hiểm lắm."
Tô Sầm Sầm vẫn cứ bất động, hai ba giây sau mới thong thả quay lại chỗ ngồi.

Cô nghiêng đầu nhìn Tô Minh Viễn, môi giật giật, lại không biết có nên nói ra hay không.

Cuối cùng vẫn là do Tô Minh Viễn không chịu nổi bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cô, ông chủ động mở miệng hỏi: "Con làm sao thế?"
Tô Sầm Sầm: "Bố à, con nói cái này, bố đừng tức giận nhé."
"Con nói đi? Chuyện gì mà đáng để bố phải tức giận đây."
Tô Sầm Sầm nuốt nước miếng: "Con, con nhìn thấy dì Mân Hàm."
Tô Minh Viễn cũng chẳng trách: "Thấy thì sao chứ, bà ấy nói với bố hôm nay đi hội họp với bạn bè."
Ông liếc mắt nhìn Tô Sầm Sầm: "Sao vậy, con cũng muốn hội họp với bạn bè sao?"
"Không phải." Nhìn dáng vẻ này của Tô Minh Viễn, bỗng dưng Tô Sầm Sầm lại không muốn nói ra.

Từ sau khi mẹ cô qua đời, một tay Tô Minh Viễn chăm sóc cô, đặt rất nhiều tâm tư lên người cô.

Dù từng vô cùng thất vọng trước tuổi nổi loạn của cô, nhưng tình cảm cha con mười mấy năm sao có thể là giả được?
Cô và mẹ con nhà họ Vu kia đúng là không hợp nhau, nhưng nếu bình tĩnh xem xét, hai người họ đối xử với Tô Minh Viễn cũng không tồi.

Vu Mân Hàm ở với Tô Minh Viễn nhiều năm như vậy, đã cùng với Tô Minh Viễn trải qua rất nhiều gian nan.

Nếu nói cho Tô Minh Viễn chuyện này, có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Sau khi nghĩ đến chuyện này, một ý tưởng khác lại dần dần nổi lên.

Nếu cô không nói ra, chẳng lẽ cứ để mặc Tô Minh Viễn chẳng biết chuyện gì sao?
Một lời nói dối thiện ý hay là sự thật khó nghe đây?
Giờ khắc này, Tô Sầm Sầm lựa chọn vế sau.

"Con thấy dì Mân ở cùng với một người đàn ông khác."
Tô Sầm Sầm cẩn thận đánh giá sắc mặt Tô Minh Viễn: "Bọn họ còn...!hôn nhau.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui