Năm 30 CLE,tại valoran mọi thứ giờ đây đã được trả lại sự bình yên vốn có của nó,mọi người chung sống với nhau hòa bình một cách vui vẻ.
Trong người dân đâu đâu cũng lưu truyền một câu truyền thuyết về một người anh hùng-người anh hùng của thế giới Runettera,với những chiến công lẫy lừng đánh bại quân đội hư không,tiêu diệt chúa tể,đem lại hòa bình.
Người anh hùng đó được người ta nhắc đến với cái tên john.
Ở tại một thung lũng nguyên sơ nằm đâu đó trên lonia,có thể nói nơi đây cảnh đẹp tuyệt trần như trốn bồng lai tiên cảnh,chim hót líu lo,trăm hoa đua nở(cứ tượng tượng như bạn đang ở Bà Nà Hills đi!).
Nằm giữa thung lũng có một căn nhà nhỏ bằng tre rất đơn sơ,bình dị nhưng lại không kém phần trang nhã,ngoài sân đám trẻ nô đùa chơi bịt mắt bắt dê rộn lên tiếng cười đùa vui vẻ.
-Đố anh bắt được em đấy! Một cô bé xinh xắn với khuôn mặt dễ thương,mái tóc màu đỏ bốc lửa nói.
-Bên này cơ mà anh Max,bên này,bên này...! Tiếng trêu ghẹo của những đứa trẻ khác.
-Ha!ha! Anh bắt được em rồi Isla.
-Anh Max nhường em đi,em không muốn làm đỉa đâu!hu!hu! Ở đằng xa dưới một gốc cây cổ thụ có 3 người đang ngồi xoay quanh bàn cờ,hình như họ đang chơi cờ tướng thì phải.
Nhưng thực tế chỉ có 2 người đang chơi mà thôi còn người kia đang ngồi xem họ chơi.
Một người mặc bộ quần áo màu tím đặc trưng của hư không,trùm đầu,trên cổ còn quàng 1 chiếc khăn màu tím qủy dị nữa.
Khoan đã đây chẳng phải Mazahar sao còn người đang chơi cờ với ông ta là...Kassadin,phải chính là ông ấy ko thể nhầm được,một người toàn thân màu tím bên cạnh lúc nào cũng là thanh kiếm màu tím qủy dị.
Còn người thứ 3 kia là ai? Một chàng trai cao 1m80,độ 22-24 tuổi,mái tóc đen,mặc bộ quần áo màu lam,từ người tỏa ra một khí chất kì lạ nhưng không uy áp.
Chắc đến đây thì khỏi phải nói chắc ai cũng nhận ra chàng thanh niên này chính là john của chúng ta.
Chẳng là sau khi tiêu diệt Kelka thay đổi qúa khứ trở lại như cũ, tất cả mọi người đã sống và ước muốn của hắn là có được cuộc sống bìng yên vui vẻ bên cạnh các cô gái và những đứa con nên hắn đã chọn thung lũng này,một nơi có khung cảnh tươi đẹp ít nguời biết đến,để xây dựng một ngôi nhà đâm ấm,hạnh phúc.
Trên bãi cỏ,một con thú nhỏ lông trắng thân hổ đầu sư tử trông rất dễ thương đang nằm ngủ phơi nắng mà nước miếng cứ chảy dòng dòng,tiểu thú Razer đây chứ còn ai mà khi ngủ tâm hồn ăn uống vẫn thức, độ ham ăn thì thôi khỏi nói rồi cứ như kiểu nó bị đói 1000 năm trong qủa trứng nên bây giờ ra ngoài mặc sức ăn cho đã vay.
Nhìn john đang trầm ngâm nghi về nó thì chợt tỉnh bởi tiếng nói cười vui ve từ trong căn nhà.
Đi ra từ ngôi nhà là 12 người con gái trông xinh đẹp, thướt tha,mỗi người một vẻ,từ sona,miss,nami,kayle,syndra,diana,caitlyn,eliss,aril,irealia,jana và người vợ tưởng như đã chết của hắn Sally.
-Mọi người vào ăn cơm đi nào! Tiếng của Janna vang lên.-Mấy đứa mau vào nhà ăn cơm đi,nhớ rửa tay đấy nhé! Giọng nghiêm nghị của caitlyn.
Sona tiến về phía John,cất tiếng nói nhẹ nhàng:" Anh john cùng 2 cha vào nhà dùng cơm thôi!".
Vậy là cả đại gia đình cùng quây quần bên nhau ăn bữa cơm,nói chuyện vui vẻ.
Lúc này đằng sau một đám mây có 2 bóng người đang nhìn xuống căn nhà của john,2 người này xuất hiện từ lúc nào thì không ai biết được ngay cả john đi nữa cũng không cảm nhận ra sự hiện diện của họ." Cha,sự việc đang ngày càng trầm trọng hơn chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không,kẻ đó sắp được thức tỉnh rồi,tai họa sẽ giáng xuống thế giới này một lần nữa! Con sợ...".
Người bên cạnh mà người kia gọi là cha đưa tay chặn ngang lời nói của người kia nói:"Bây giờ chưa phải là lúc để nói cho cậu ấy biết sự thật,hãy để cậu ấy tận hưởng quãng thời gian tươi đẹp này đi,còn thứ gì đến rồi sẽ đến,hãy để cậu ấy tự tìm hiểu,những thử thách sẽ chứng minh tất cả xem cậu ta có thực sự xứng đáng với thứ đó hay không,có thể trở thành người gánh vác trọng trách cao cả này hay không.
Con không cần tỏ ra quá lo đâu".
Người đàn ông kia nghe cha mình nói thế chỉ biết cúi đầu không nói thêm gì nữa rồi 2 người biến mất như chưa từng xuất hiện.
........10 năm sau.........!Ngày 17,tháng 3,năm 40 CLE.
Hôm nay là một ngày âm u trên khắp valoran,chính ra đây phải là thời gian đẹp nhất trong năm khi mà mùa xuân đang ngự trị vậy mà bầu trời lại âm u một cách lạ thường.
Tại căn nhà của john,john cùng với 2 người cha ngồi trên chiếc bàn tre đơn sơ ngước mắt lên nhìn bầu trời đen âm u kia,hiện hữu trên khuôn mặt cả 3 người là sự lo lắng bất an.
Tiếng sói tru lên,cùng tiếng thú rừng thét gào càng làm tăng sự sợ hãi,anh em Max ngồi cạnh các cô gái mà khuôn mặt ẩn hiện sự sợ hãi." con có dự cảm không lành 2 cha à!" john là người phá vỡ sự im lặng hàng giờ liền giữa 3 người.
Malzahar nhìn người con trai mình một lúc rồi cũng nói"con cũng thấy vậy sao?",kassadin cũng lên tiếng " hình như đây là 1 điềm báo thì phải".
"Chẳng lẽ sắp tới sẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?" john tiep tục nói.
Kassadin nói với Malzahar:" ông thấy sao?",Malzahar nhìn mọi người nói:" để ta thử sử dụng khả năng tiên tri xem liệu chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai".
Malzahar bước tới khoảnh sân trống trước mặt mọi người,từ từ ngồi xuống 2 chân xếp bằng,ông lấy từ trong người ra một qủa cầu thủy tinh to bằng cái đầu người đặt ra trước mặt,Malzahar nhắm mắt lại,không khí xung quanh bắt đầu dao động,từng luồng năng lượng hư không bay xung quanh Malzahar và qủa cầu thủy tinh,cả Malzahar va qủa cầu được nhấc bổng lên không cách mặt đất 30 cm trong tư thế ngồi,lúc này trời không một cơn gió mà quần áo ông lay động thổi phập phồng.
Rồi bỗng Malzahar mở bừng mắt ra,đôi mắt màu tím huyền ảo tỏa ra thứ ánh sáng mạnh mẽ,từ đôi mắt một luồng năng lượng hư không bắn thẳng vào qủa cầu,lúc này qủa cầu phát sinh dị biến từ một màu trong suốt nay đã trở thành một màu đen u tối.
Mọi người đều im lặng chú tâm nhìn vào qủa cầu kia,ngay cả đám Max va các cô gái.
10 phút sau,năng lượng dần thu hồi lại vào trong cơ thể Malzahar,ông cùng qủa cầu đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng,đứng dậy ngồi trở lại bàn mà sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước:" Ta không nhìn thấy gì cả,chỉ là một màu đen mà thôi!" trong giọng nói của Malzahar có chút gì đó của sợ hãi.
John suy nghĩ một lúc rồi nói:"Thôi chuyện này để ngày mai hẵng bàn,bây giờ cũng không còn sớm nữa mọi người nghỉ ngơi đi".
Mọi người về phòng,john vẫn ngồi đây trầm tư suy nghĩ về sự việc vừa nãy,thật sự những việc xảy ra ngày hôm nay khiến hắn khá bất an có vẻ như hắn chuẩn bị tham gia vào một trò chơi lớn.