John nhận thấy tình thế vô cùng cấp bách, lần này một trong những đội quân chủ lực bên Hư Không đã xuất hiện, không chỉ thế, đích thân một vị đội trưởng chỉ huy nhất định quân đội Hư Không đã bắt đầu hành động mạnh tay hơn.
John lập tức ra lệnh: “ Shen, Quinn, Teemo tiếp tục trinh thám động tĩnh của toàn bộ quân địch đang tiến đến, tối mai tôi muốn có thông tin chính xác về lực lượng quân địch tiến công lần này.”
“Rõ”-Shen, Quinn và Teemo nhanh chóng rời đi, phân phó thuộc hạ nhanh chóng tiếp tục công việc.
John nhìn Garen và Darius đứng bên cạnh nói: “ Nhờ hai người thông báo với toàn bộ tướng lĩnh Liên Minh, tối mai chúng ta sẽ họp gấp, đồng thời ngay từ bây giờ hai vị hãy đi chuẩn bị lại lực lượng chiến đấu, chúng ta sẽ xuất quân bất cứ lúc nào.”
“Rõ”-Garen và Darius lập tức rời đi.
John xoay người tiến lại chiếc bàn lớn đang đặt giữa phòng, hắn nhìn vào địa hình trên đó, suy nghĩ: Bây giờ quân địch tấn công thành Legacy cũng chỉ có hai đường,một là đường bộ hai là đường thủy, có khi nào bọn chúng biết được cách ta công phá thành Legacy mà sử dụng thêm cả đường hàng không không?. Phải phân tích thật kĩ mới được, giả sử như lần này quân địch tấn công bằng đường thủy thì…”
Thông tin việc một trong 10 đội chủ lực của quân đội Hư Không đã lộ diện và được dẫn dắt bởi một người mang hàm đội trưởng đã được truyền đi khắp thành Legacy, hiện tại mọi thứ đang được chuẩn bị vô cùng khẩn trương, không ai cho phép mình được nghĩ vào lúc này.
…………….
Tối hôm sau, cuộc họp diễn ra tại phòng hội nghị, một bầu không khí cực kì căng thẳng hiện lại trên nét mặt của hầu hết những người ngay tại đây.
“Shen, mau nói đi”-John phá vỡ bầu không khí trầm lặng nói với Shen đang đứng giữa phòng.
Shen liền nói: “ theo những gì quan sát được thì quân địch lần này hơn 100 vạn quân, trong đó bao gồm ba trăm chiến hạm bọc thép được trang bị các loại pháo tầm trung và tầm xa cực kì mạnh mẽ, đồng thời hơn ba trăm tàu chiến khác dùng để chở quân lính tuy nhiên trên mỗi tàu thế này vẫn được trang bị các loại vũ khí chiến đấu, có thể chống lại bất cứ một loại tàu chiến nào. Mỗi binh sĩ trong đó điều được huấn luyện cực kì kĩ lưỡng có thể chiến đấu trong mọi điều kiện thời tiết khác nhau.”
John nhìn Garen hỏi: “Tướng quân Garen, lực lượng của chúng ta nếu tính đến hiện tại khoảng bao nhiêu người?”
“60-70 vạn người”-Garen liền báo.
“John…chưa hết đâu!”-Quinn liền nói, lập tức sắc mặt mọi người sa sầm xuống, Garen giật mình nói: “ còn gì nữa sao? Không lẽ quân địch còn nhiều hơn.?”
Quinn gật đầu nói: “ theo như các thành viên trinh sát của đội tôi và đội Teemo báo lại thì vẫn còn một cánh quân khác của quân địch di chuyển bằng đường bộ tiến đến thành Legacy này.”
“vậy đội quân đó như thế nào? Bao gồm bao nhiêu?”-Jarvan hỏi.
Quinn nhìn sang Jarvan trong chốc lát sau đó nhìn John nói: “ gần 50 vạn quân, bao gồm kỵ binh, cung thủ, xạ thủ, thiết binh…v….v…. Một đội quân mạnh mẽ có thể tiêu diệt bất cứ một đội quân nào dám ngăn cản.”
“vậy tổng cộng là hơn 150 vạn quân tấn công chúng ta, bọn chúng tấn công lần này nhất định muốn tiêu diệt hắn liên minh đây mà.”-Swain đau đầu nói, quả thực con số kia đã nói lên tất cả, sự chênh lệch về quân số quả thực quá lớn.
“John, anh tính sao? Hay là chúng ta rút quân khỏi thành Legacy đi, nếu đối đầu với lực lượng Hư Không ngay bây giờ chúng ta nhất định gặp nhiều bất lợi.”-Irelia lo lắng nói.
“Rút? Chúng ta rút đi đâu đây?”-John thở dài nói, quả thực bây giờ hắn cũng chưa nghĩ ra kế sách gì, nhìn vào số lượng quân số mà quân địch đang có hắn hiểu rằng quân địch chỉ có thể tấn công vào hai đường Thủy-Bộ, có thể quân địch sẽ không tấn công như cách hắn đã từng sử dụng, thứ nhất cách này do chính hắn nghĩ ra, quân địch không ngu đến mức dụng lại chính cách đó đối đầu với người đã nghĩ ra nó, thứ hai, với lực lượng hùng hậu như thế không có lý do gì quân địch lại phải sử dụng thêm con đường thứ 3 để công phá thành làm gì, bởi chúng biết với hơn 150 vạn quân đủ sức càng quét cả thành Legacy rồi.
“John, giờ tính sao?”-Xin Zhao lo lắng nói, trước đây ông cũng hay cầm quân chinh chiến khắp nơi nhưng chưa lần nào ông lại cảm thấy sức ép lớn như thế, 150 vạn quân đối đầu với 60-70 vạn quân, gấp đôi, một con số quá lớn.
John vội nói với Heimer: “ ngài Heimer, việc sửa chữa các chiến hạm đến đâu rồi?”
Heimer lắc đầu nói: “ ở lần công kích thành Legacy trước, chúng ta đã phá hủy hầu như toàn bộ những chiến hạm tại bến cảng,hơn 50 chiến hạm vừa và nhỏ nay chỉ có thể tu sửa lại được ba chiếc mà thôi. Tính luôn những tàu chiến của chúng ta thì có 15 chiếc.”
Gangplank lên tiếng: “ trong 15 chiếc đó chúng ta chỉ có ba chiếc là chiến hạm bọc thép, số còn lại đều là những tàu cướp biển được trưng dụng lại mà thôi, chúng đều được làm bằng gỗ…”
Mọi thứ đều bất lợi.
John lấy hai tay xoa đầu nghĩ: “ khốn kiếp thật, trước giờ mình chưa lần nào trải qua tình trạng thế này, phải đối đầu hơn 150 vạn quân tinh nhuệ của kẻ địch đã thế xét về chiến hạm ,tàu chiến và quân lính chúng ta đều thua…cách nào đây cách nào đây?”- Swain đứng dậy tiến lại chiếc bàn đặt bản đồ rồi nói với Shen: “ Shen, hiện tại vị trí hai cánh quân ấy đang ở đâu?”
“ở đây, ở đây”-Shen cầm hai lái cờ nhỏ gắn vào bản đồ, từ vị trị cắm của Shen dễ dàng nhận thấy quân đội từ cánh quân đường bộ có vẻ đi nhanh hơn cánh quân đường thủy, ít nhất là 1 ngày đường. Swain sờ cằm suy nghĩ nói: “ John, theo như tình hình hiện tại thì chúng ta có thể tấn công đội quân bằng đường bộ trước, tuy nhiên quân địch có đến hơn 50 vạn quân, gần bằng số quân của chúng ta…nếu như đánh trận này thì e rằng quân ta cũng sẽ tổn thất không nhỏ.”
“khốn kiếp thật, tiến không được, mà chạy cũng không xong, không lẽ chúng ta chịu thua bọn chúng sao?”-Brand tức giận đến mức lửa trên người cháy phừng phực.
“Shen, còn thông tin gì nữa không?”-John hỏi.
Shen lắc đầu đáp: “ hết rồi, bây giờ tôi sẽ đi trinh sát tiếp, có gì quan trọng lập tức quay về báo cáo.”
“ừ”-John gật đầu, rồi nói với mọi người: “được rồi, mọi người mau về đi, chuẩn bị mọi thứ thật kĩ, tôi cần thời gian suy nghĩ.”-Giọng nói của John đầy vẻ mệt mỏi.
“được, vậy chúng tôi đi đây, cậu đừng suy nghĩ quá ảnh hưởng đến sức khỏe”-mọi người nhanh chóng rời đi, trong phòng lúc này chỉ có mỗi mình John, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn vào bản đồ quân sự trước mặt, đầu óc liên tục xoay chuyển, những kiến thức mà hắn đã biết trước đây điều hiện lên, hắn đang cố gắng lùng xục một cách nào đó để phá gỡ thế bế tắc này.
……………
Tàu chỉ huy của quân đội Hư Không lúc này vẫn còn cách khá xa thành Legacy tuy nhiên, với tộc độ di chuyển này việc tiến đến thành Legacy chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, trên đường đi, lực lượng thủy binh này hoàn toàn bỏ mặc những tòa thành mà quân Liên Minh đã chiếm đóng trước đó, đơn giản kẻ chỉ huy của đội quân này chỉ muốn nhắm vào John, và lực lượng liên minh của hắn mà thôi.
Phòng chỉ huy trên tàu chủ.
“Chỉ huy”-hơn ba mươi tướng lĩnh ngồi bên dưới cúi đầu nhìn một người đàn ông da hơi ngăm đen, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng từng trải, bộ râu bạc ngắn của ông ta càng khiến ông ta tỏ ra đầy bản lĩnh, khoắc trên mình một bộ giáp màu tím,người chỉ huy ấy không ai khác chính là đội trưởng đội 3-Lucas đứng đầu quân đội thủy binh trong mười đội chủ lực.
Thông tin khái quát:
Tên: Lucas
Chức vụ: Đội Trưởng đội 3
Cấp độ: Đội trưởng
Tính cách: chưa rõ
Kĩ năng: Chưa rõ, nhưng là một người cực kì giỏi trong việc lên chiến thuật và chiến đấu trên mặt nước.
“tình hình động tĩnh thế nào?”-Lucas nói.
“bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì cả?”- một vị tướng quân lên tiếng nói.
“tình hình quân lính thế nào?”-Lucas lại hỏi.
“Chỉ huy, quân lính đang rất sung sức, họ còn bảo với thuộc hạ rằng rất muốn được ra trận để lập công”-một tên tướng quân khác báo cáo.
“tốt”-Lucas hỏi tiếp: “ở trong đây có rất nhiều các vị tướng đã đi theo ta từ rất lâu, trong đó có vài người cũng đã ở nơi này một thời gian, vậy ta hỏi, món nào ở đây là ngon nhất?”
“ha…chỉ huy, ở vùng sông chảy ra biển lớn thế này thì tất nhiên món cá là ngon nhất rồi”-Một người tướng quân đứng dậy nói, trước đây hắn đã từng ở lại khu vực này một thời gian nên rất am hiểu.
“vậy, món tệ nhất là gì?”-Lucas hỏi điều này tất có dụng ý.
“ờ, là thời tiết, vào mùa này gió ở đây thường hay có gió ngược, nếu như chúng ta đi theo hướng này đang là gió thuận đó thưa chỉ huy.”-Người tướng quân kia tiếp tục nói.
…………………
Trở lại phòng hội nghị, bây giờ đã khuya, ai ai cũng đã đi ngủ, chỉ có mỗi John vẫn thức ngồi tại đây vặn óc suy nghĩ kế sách chống lại lực lượng quân địch lúc này.
“John…”-Miss từ bên ngoài đi vào thấy John vẫn còn thức, cô lo lắng nói: “John, anh đi ngủ đi, thức như thế sẽ có hại cho sức khỏe đấy, kế sách gì thì để ngày mai suy nghĩ không được sao?”
John cố gắng cười nói: “ mọi thứ đang cấp bách thế này em nghĩ anh ngủ được sao? Mà sao em không ngủ đi?”
“tại em lo cho anh thôi, biết thế nào anh cũng còn ở đây mà.”-Miss tiến lại ngồi lên đùi hắn nói.
John thở dài nói: “ Miss, chắc em đã nắm rõ tình hình hiện tại rồi, xem ra sắp đến việc thủy chiến là không thể tránh khỏi, Miss lần này em ra trận ta thực sự rất lo.”
“John…anh không tin vào em sao? Nhất định Sarah sẽ thay anh đánh bại toàn bộ quân địch.”-Miss cười đáp.
“Miss, ta có thứ này tặng cho em”-John lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay của Miss hắn nói: “những ai đeo chiếc nhẫn này trên người chính là vợ của ta, Sarah, em đồng ý làm vợ ta chứ?”
“John…’-Sarah hai tay che miệng, cô kinh ngạc cực kì sau đó không kiềm được ôm chặt lấy hắn nói: “ Sarah tất nhiên đồng ý, em đã chờ ngày hôm nay rất lâu rồi, cuối cùng Sarah đã trở thành vợ của anh, John…Sarah hạnh phúc lắm.”
Miss nói: “chiếc nhẫn này thật đẹp, Sarah nhất định sẽ giữ kĩ nó như một báu vật vậy, Sarah sẽ không làm mất như món quà mẹ đã tặng Sarah trước đây, hì hì.”-Miss xoa xoa chiếc nhân trên tay vui sướng nói.
John thích thú hỏi: “ món quà gì vậy? có thể kể ta nghe được chứ?”
“à lúc Sarah còn rất nhỏ, vào sinh nhật của Sarah, mẹ của em tặng cho em một con rùa nhỏ, mẹ bảo phải chăm sóc nó thật cẩn thận, nhưng trong một lần vì quá ham đùa nghịch với đám bạn, Sarah đã để nó bò xuống biển, lần ấy Sarah khóc quá trời luôn, mẹ của em phải giỗ rất nhiều đấy.”
“ha…ha…thú vị thật đấy, không ngờ trước đây em lại ham chơi như vậy, để mất một con rùa…”-John cười nói, như một dòng điện chạy ngang qua đầu, hắn như nhớ ra điều gì đó….
“John…John…anh sao vậy?”-Miss thấy John đang ngẩn người ra lo lắng hỏi.
“ha…ha….”-John cười to vài tiếng, xoay người ôm lấy Miss thật chặt nói: “ Sarah em đúng là vị cứu tinh của anh mà…cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra cách đối phó với lực lượng quân đội Hư Không rồi.”
“thật sao? Là cách nào vậy?”-Miss vô cùng phấn khởi nói.
John cười đầy vẻ quái dị nói: “ mai sẽ biết, còn bây giờ đi ngủ đã, đi thôi, đi ngủ nào”-John nắm lấy tay của Sarah đứng dậy.
Sarah đột nhiên đỏ mặt cúi đầu