Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí


Ngày hôm sau Cổ Viêm gia nhập nội môn, trước mặt hắn hiện giờ chính là quảng trường rộng lớn mà hiện tại tám vị phong chủ cùng Tửu lão và Đằng Vân Phi lão giả đang đứng sẵn nghênh đón hắn vào.

Vô Tâm huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng đã quay trở lại.

Tửu lão trông thấy thiếu niên áo choàng đen bước tới phía trước liên nở nụ cười thân thiện chào đón.

Cởi bỏ mũ trùm đầu ra lão ta không dám tin trước mặt là thiếu niên mới mười lăm tuổi dáng người cao lớn khuôn mặt lãnh tuấn mái tóc trắng xõa dài đến ngang lưng phất phơ trong gió khác hắn với một Vô Tâm ngày trước như biến thành một người khác.

Vô Tâm tiểu tử chuyện lần trước là ta có chút hiểu lầm không tỉnh táo, nhưng ta đây là con người phân minh rõ ràng đây là tử kim lệnh theo ta bao lâu này giờ ta tặng cho ngươi coi như quà tạ lỗi.

Đằng Vân Phi lão giả chạy tới phía hắn đứng cạnh cùng Tửu lão, khuôn mặt gượng gạo đưa cho hắn một miếng lệnh ngọc bài màu tím tinh xảo viền kim sắc cất giọng nói.

Lần này để lão chịu khổ rồi.

Cổ Viêm nhận lệnh bài sau đó vỗ nhẹ lên vai lão thì thầm nói.

Đây …đây …là.

Đằng Vân Phi lão giả chỉ ngay sau đó giống như kẻ ngây ngốc biến sắc không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Đằng Vân Phi ngươi sao vậy.

Trông thấy tên tiểu tử này rời đi xa, Tửu lão vội bước tới dò hỏi.

Không có gì chỉ là bấy lâu nay ta lại vẫn nhầm tưởng một con mãnh hổ là một con mèo con.

Phía trước chính là tám vị phong chủ đứng sẵn ở đó chờ hắn chọn, Cổ Viêm không vòng vo chỉ thẳng vào Bạch Mi Lão Nhân chọn lão già này, hắn muốn chính là muốn vào Đan Thánh Phong đơn giản vì đây là nơi luyện chế đan dược nhất muốn nhanh chóng thăng tiến tu vi nhưng thiên phú học võ kém thì phải chọn con đường cắn đan dược để đẩy nhanh đây cũng là một sự lựa chọn hợp lý.

Tiểu tử kia ngươi suy nghĩ chưa vậy, Đan Thánh Phong của lão già Bạch Mi Lão Nhân này là nơi nhàn hạ nhất chỉ ăn với luyện đan với thiên phú của ngươi vào đó coi như bỏ đi tương lai đấy.

Cơ Sát giật mình nghiêm túc hỏi lại.

Con tiểu nha đầu kia mới làm phong chủ chưa được bao lâu ai cho ngươi cái gan nói chuyện với bậc chưởng bối như vậy nếu không phải nể mặt sư phụ đã khuất của ngươi ta sớm đã đánh chết ngươi từ lâu rồi.


Sao nào ngươi nói Đan Thánh Phong của ta nhàn hạ vậy có muốn giao đấu thử với lão già nhàn hạ như ta không ?
Bạch Mi Lão Nhân nghe những lời này giận đỏ mặt mang theo cỗ lực lượng cường đại quát lớn.

Cơ Sát mặt biến sắc vội lùi lại không nghĩ tới lão già này lại nổi ý định động thủ tại đây, nếu không phải các vị phong chủ kia lên tiếng ngăn cản lại sợ rằng nếu giao thủ với một người mới bước chân vào võ tông cảnh như ả nếu phải giao chiến sẽ không có một phần thắng với một võ tông cảnh đỉnh phong như lão.

Đánh đi, đánh đi, sao không đánh, con yêu nữ thối này nếu ta là lão, ta phải tát cho nó sưng cái mỏ của nó cho nó chừa cái tật ăn nói lung tung, không biết kính trên nhường dưới.

Cổ Viêm mặt đắc ý cười nham hiểm thầm nói.

Nếu không còn chuyện gì nữa từ nay về sau Vô Tâm sẽ gia nhập Đan Thánh Phong thuộc quyền quản lý của Bạch Mi Lão Nhân.

Mọi người ai về phong nấy quản lý đi.

Quảng Cáo
Lưu Thiên tông chủ mở miệng phán.

Sau khi các vị phong chủ kia rời đi, Bạch Minh Lão Nhân tay khẽ phất cây phất trần lên xuất hiện một bầu hồ lô khổng lồ lục sắc với những đường hoa văn cổ xưa kim sắc lơ lửng trong không trung.

Đây là võ hồn của lão sao ?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Võ hồn của ta là Thanh Tâm Hồ Lô là loại võ hồn phụ trợ, được rồi còn đứng ngây ra đó làm gì mau lên đi.

Bạch Mi Lão Nhân cười nói.

Không hổ danh là khí võ hồn cấp võ tông chỉ chốc lát đã vượt qua vô số sơn nhạc hùng vĩ, chỉ một canh giờ bay lượn lúc này đây tốc độ của Thanh Tâm Hồ Lô kia đã giảm dần.

Trước mặt là ngọn đại sơn hùng vĩ cuồn cuộn những đám mây lơ lửng khiến người ta cảm nhận như đang lạc vào chốn bồng lai.

Phía bên dưới tại khu vực trên đỉnh núi chính một cung điện nguy nga nơi lão ta tọa vị còn ba ngọn núi bên cạnh hai ngọn núi dành mỗi cái đều có trưởng lão tọa chấn, ngọn núi còn lại kia chính là Trúc Linh Phong khu vực của thánh tử của Đan Thánh Phong chúng ta.

Hướng về phía ngọn núi phía trước bên trái ngọn núi của Bạch Mi Lão Nhân tên Sinh Huyền Phong đứng sững ở đám mây, quang mang vút cao cả ngàn mét, non xanh nước biếc hùng vĩ tráng lệ, lòng Cổ Viêm không khỏi có chút rung động tán thưởng.

Chúng ta đến nơi rồi !

Bạch Mi Lão Nhân điều khiển hồ lô đáp nhẹ xuống một quảng trường xanh , trước mặt đông đảo đệ tử chạy đến nghênh đón đi đầu chính là chưởng lão ý phục trắng của Sinh Huyền Phong.

"Dương Vân Sinh ".

Từ nay về sau ngươi sẽ học tập ở đây, nếu có điểm gì khó khăn đừng ngại nói với ta.

Bạch Mi Lão Nhân mở miện nói.

Đúng lúc ta có chuyện muốn thỉnh cầu, ta thấy Đan Thánh Phong rộng lớn như vậy không biết có thể đem mấy vị huynh đệ của Hắc Long Trại thi trượt vào nội môn đến đây được không ?
Cổ Viêm thấp giọng khẽ hỏi.

Chuyện này !
Đây là quy định tông môn muốn vào nội sơn ít nhất cũng phải có chút thực lực, những kẻ bị đào thải nếu cho vào không tránh sẽ có những lời dị nghị, yêu cầu này của hắn khiến lão cảm thấy rất khó xử không biết nên trả lời sao cho phải.

Cứ coi đó là đám thuộc hạ chân sai vặt của ta cũng được, chí ít hãy cho bọn chúng có cơ hội để phát triển bản thân, lão cứ yên tâm nếu có tên đệ tử nào ở đây có ý kiến ta sẽ đánh cho kẻ đó phục mới thôi.

Cổ Viêm buông lời dứt khoát nói.

Dương Vân Sinh, ngày mai hãy sắp xếp một số đệ tử đi đón huynh đệ của Vô Tâm vào đây sắp xếp chỗ ăn ở cho chúng.

Quảng Cáo
Vị trưởng lão kia cung kính chấp hành mệnh lệnh của Bạch Mi Lão Nhân, đã rất lâu chưa từng thấy phong chủ hành động như vậy đến ngay cả việc tiếp đón cũng là bản thân đi làm cho thấy vị đệ tử trước mặt lai lịch không tầm thường rất có thể là cự long đang ẩn nấp.

Vô Tâm thời gian này ở đây, có gì không biết cứ hỏi Dương Vân Sinh lão ta sẽ hướng dẫn cho ngươi nhập môn, còn nếu lão ta dám dùng thủ đoạn bắt nạt ngươi cứ nói với ta, ta sẽ trừng trị nghiêm khắc.

Yên tâm đi lão đầu lông mày dài, có chuyện gì bất ổn ta nhất định sẽ truyền đạt lại với lão.

Cổ Viêm mặt tươi cười vẫy tay chào tạm biệt nói.

Vậy ta đi đây, nhớ ở đây mà tu tâm dưỡng tính đừng có gây họa đấy, lão già này xương cốt sắp mục nát hết rồi không gánh nổi họa của ngươi đâu.

Bạch Mi Lão Nhân nhíu mày nghiêm túc căn dặn nói.


Biết rồi, biết rồi nói nhiều quá, già rồi bớt nói vài câu đi có lẽ sẽ sống thọ hơn đấy.

Hừ, cái tiểu tử nhà ngươi, nói chuyện cộc lốc thật không có biết lớn nhỏ là gì, nhưng mà thôi kệ cái tính cách này của ngươi ta rất thích miễn sao ngươi vui là được lão già như ta cũng không để ý ha ha.

Vậy ta đi đây à quên cái này cho ngươi, hãy dùng nó cho cẩn thận nó sẽ có ích rất nhiều cho ngươi ở Đan Thánh Phong.

Lời vừa truyền đạt xong Bạch Mi Lão Nhân ném cho hắn một miếng ngọc lệnh màu trắng bên trên có khắc một thái cực nửa trắng nửa đen, sau đó liền rời đi.

Lão vừa đi xung quanh đám đệ tử mồm há hốc tỏ thái độ ghen tỵ, loại đặc ân này cho dù là lúc mới vào chúng cũng không có diễm phúc hưởng như hắn.

Dương Vân Sinh trưởng lão, lệnh bài này rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào, sao ta cảm thấy thái độ của mọi người lại khác thường đến vậy.

Cổ Viêm nghĩ mãi không hiểu bèn cất giọng hỏi.

Đây là sinh tử lệnh đại diện cho Sinh Huyền Phong và Tử Huyền Phong, có lệnh bài này dược thảo, đan dược, phòng luyện đan nói chung tất cả những gì có liên quan đến Đan Thánh Phong chúng ta ngươi đều có thể sử dụng, ngoài ngươi và Thánh Tử - Tiêu Thanh Hà thuộc Kim Bảng Thiên Cấp Thánh Tử ra thì không còn ai có đặc quyền sử dụng lệnh bài này đâu.

Dương Vân Sinh chưởng lão khuôn mặt hiền hòa đáp.

Nghe lão già này Cổ Viêm không biết nên vui hay cười cái Bạch Minh Lão Nhân kia làm vậy chẳng khác gì đang muốn đem hắn đối đầu với toàn bộ người của Sinh Huyền Phong và Tử Huyền Phong nhưng có điều lão già này lại quên mất một điều làm vậy chỉ khiến hắn như hổ mọc thêm cánh, hắn giờ đã là võ hoàng cảnh ngoài mấy lão già trưởng lão tu vi võ tông ra, còn lại toàn bộ một đám trẻ ranh từ võ hoàng cảnh trở xuống, đứa nào mà có thái độ bất mãn với hắn, hắn ta sẵn sàng đánh cho tàn phế thì mới thôi.

Nhưng cứ nghĩ cảnh suốt ngày thấy bộ mặt ghen ghét đấu đá lẫn nhau của đám đệ tử này cũng đủ cho hắn đau đầu nếu không còn cách nào khác chỉ còn cách dùng nắm đấm để nói chuyện cũng hy vọng bọn người này nên biết điều để hắn còn yên ổn mà sống.

Theo sự chỉ dẫn của Dương Vân Sinh, Cổ Viêm được sắp xếp ở khu vực xung quanh là ruộng linh thảo các loại trải dài xung quanh là tường thành bằng đá bao phủ phía trên còn có một kết giới bao phủ đề phòng có đệ tử lẻn vào trộm đồ.

Từ trên nhìn xuống dưới là một căn nhà lớn đặt cạnh khu vực ruộng toàn bộ nơi đây thiên địa linh khí nồng đặc đây chính là một thánh địa dành cho thực vật sinh trưởng.

Từ nay khu vực này sẽ là nơi ngươi tiếp quản, hầu hết ngày nào sẽ có đệ tử đến để hái linh thảo chỉ cần lệnh bài nội đem ra ngươi hãy mở cổng cho chúng vào là được.

Dương Vân Sinh chưởng lão mở miệng truyền đạt nói và không quên để lại cho hắn chìa khóa cổng.

Cổ Viêm cúi đầu cung kính tiếp lệnh nói lời chào tạm biệt Dương Vân Sinh , đợi khi lão rời đi mới quay đầu hướng về phía căn nhà lớn trước mặt.

Ken két …
Quảng Cáo
Cửa mở ra , bên trong căn được bố trí không quá cầu kỳ, chỉ có ba kệ sách lớn một cái giường rộng đủ cho năm người nằm cũng vừa, một bàn gỗ tất cả được bố trí ngăn nắp lau dọn sạch sẽ đến một hạt bụi cũng có khiến hắn rất hài lòng.

Oa …
Ngáp dài một hơi, với thời tiết quang đãng hướng gió biển thổi vào khiến người ta có cảm giác dễ chịu, không có việc gì làm Cổ Viêm nhảy thẳng lên giường chùm chăn đánh một giấc ngon lành.


Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh.

Tại Vĩnh Hằng Tinh.

Hắc Ma và Hoàng Viêm theo dõi toàn bộ khung cảnh bên ngoài thông qua đôi mắt của Cổ Viêm đã tạo ra một cung điện lớn lơ lửng tại vĩnh hằng tinh nguy nga tráng lệ, bọn họ đặt cho nó một cái tên Hư Linh Cung.

Phía bên trong điện là nhưng trụ ngọc cao sừng sững vàng kim sắc đến tường cũng một màu mái che, phía trên trần cung điện một bức tranh lớn vẽ núi non hùng vĩ tuyệt đẹp, dưới sàn có trải thảm đỏ tất cả tạo nên một không gian cực kỳ xa hoa chỉ những bậc phú hào mới có tư cách được ở.

Tại một bàn ngọc màu màu đen Cổ Viêm, Hoàng Viêm, Hắc Ma, Vương Hổ, Lân Thiên, Bạch Linh, Lam Hải đang ngồi quanh, trên bàn bày bố rất nhiều món ngon mà chủ yếu đều chế biến từ rau củ quả vui vẻ nói chuyện với nhau.

Cổ Viêm ngươi hiện giờ cũng được xem là trưởng thành, ta nghĩ cũng nên nếm trải mùi vị của nữ nhân mà Bạch Linh là sự lựa chọn rất tốt.

Hắc Ma khuôn mặt nham hiểm nhìn Bạch Linh nói.

Lời tên tiểu tử nói ra, Bạch Linh đỏ mặt không dám ngẩn đầu lên nhưng dáng vẻ anh tuấn vạm vỡ của hắn khiến tâm thần nàng có chút rung động, nếu hắn muốn làm chuyện đó cùng nàng, nàng cũng không có ý từ chối nguyện trao tâm thân trong trắng giữ gìn suốt ngàn năm qua cho hắn.

Làm con người thì cứ nhất định phải trải qua chuyện giao phối sao, ta cảm thấy sống như vậy cũng rất tốt.

Cổ Viêm ngây người ra hỏi.

Chủ nhân, từ xưa đến nay vạn vật đều có quy luật tồn tại riêng, đặc biệt là nhân loại bọn họ gọi cách thức giao hợp này chính là để duy trì hậu nhân đời sau điều này không có gì xấu cả.

Lam Hải môi mỉm cười mở miệng giải thích.

Nhưng cô ta đâu phải là con người, tại sao ta phải làm chuyện đó với một con hồ ly như cô ta chứ, ta cứ tưởng con người với con người mới có thể giao phối sản sinh ra đời sau nếu giao phối với yêu thú thì con sinh ra nó gọi là cái gì người không ra người yêu không ra yêu.

Cổ Viêm vô tư mở miệng đáp lại.

Đây là thời đại nào rồi mà còn kỳ thị nhân loại với yêu tộc, thế gian có biết bao mối tình đẹp giữa con người và yêu tộc kết quả vẫn là sinh ra hậu nhân đó sao ?
Bạch Linh nghe vậy liền buông lời trách mắng.

Phải đó, dù sao yêu thú hóa hình cũng gần giống con người năng lực sinh sản chắc không khác là bao không chỉ yêu thú có khi thực vật hóa hình có khi con người còn tìm cách giao phối được với chúng được chứ đâu có đùa, nhưng dù sao ngươi cũng là con người rồi thử một chút đâu có mất mát gì đâu.

Hắc Ma tủm tỉm cười trêu ghẹo nói.

Hừ, cái tên tiểu tử nhà ngươi cái gì không học chỉ giỏi đi học mấy cái thoi xấu của con người, ta cảm thấy con người là giống loài thật phiền phức đặc biệt là cái dục vọng gì đó, mỗi lần nó dâng trào ta cảm giác rất khó chịu không kiềm chế nổi, cái cảm giác đó ta thật không muốn trải qua lần nào nữa vì thế đừng đến chuyện giao phối của con người trước mặt ta, ta không muốn nghe cũng không muốn tìm hiểu về nó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận