Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Theo cửa hông đi tới, đúng là Tư Mã Minh Tuệ cùng thị nữ bên người nàng Hồng Cừ. Nhờ vào đèn cung đình phía trên cửa hông, Tiểu Nguyệt có thể rõ ràng thấy đượ khuôn mặt tươi đẹp của nàng ta, có lẽ do đèn dầu, Minh Tuệ nhìn qua có chút tiều tụy gầy yếu, trong lòng ôm một cây đàn tranh, Hồng Cừ ở phía trước cầm theo một cây đèn lưu ly, Minh Tuệ đóng cửa hông lại, cúi đầu thở dài, lại không lập tức đi, mà sững sờ quay đầu nhìn cửa ngẩn người, Hồng Cừ thấp giọng nói: "Tiểu thư! Tiểu thư! Chúng ta vẫn phải chạy đến kinh thành, Thái tử điện hạ đang chờ " 

Minh Tuệ gật đầu nói: "Ta chỉ đang nhớ tới chuyện trước đây thôi. Nhớ rõ khi đó ta thường xuyên từ nơi này vào tìm Tiểu Nguyệt, ta thấy biểu ca khi đó, cực kỳ không thích ta đến quấy rầy bọn họ. Thành thật mà nói, Tiểu Nguyệt như ngọn đèn dầu sáng ngời ấm áp, dẫn dụ thiêu thân không ngừng tiếp sát, không chỉ có ta và biểu ca, thậm chí Chiêu vương cũng không cố kị tiếp cận nàng, nghĩ muốn đạt được sự ấm áp kia, nhưng cuối cùng quá nhiều người lại gần, lại khiến cho ngọn đèn dầu từ từ dập tắt, bốn phía hoàn toàn là băng lãnh tối đen, mà Tiểu Nguyệt hiện giờ chỉ sợ đến chính nàng cũng không ấm áp được" 

Hồng Cừ thấp giọng nói: "Người nói Chiêu vương cố ý muốn giải dược của Huyết Phù Dung, chẳng lẽ Nguyệt cô nương thật sự không chết sao? Nếu nàng không chết, vì sao nhẫn tâm nhìn Nghiêu Quốc như vậy, mà nghe đồn, nguyên nhân gây ra đều bởi vì nàng" 

Minh Tuệ lườm nàng một cái nói: "Ngươi đừng nghe bên ngoài tung tin vịt, Tiểu Nguyệt nào có thể tính là hồng nhan họa thủy chứ, kia đều là những người không biết chuyện nói hưu nói vượn " 

Hồng Cừ vội vàng cúi đầu, vâng dạ nhưng không có trả lời, Minh Tuệ ngắm nhìn Cúc Nguyệt các bên trong bức tường, trong bóng đêm không khí trầm lặng, quay đầu nhìn thoáng qua con đường: "Đi thôi, ta tin tưởng Tiểu Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ trở về, ta hiện tại lo lắng nhất ngược lại là thân thể biểu ca......"

Câu nói kế tiếp dần dần nghe không rõ ràng, đợi cho bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Tiểu Nguyệt mới từ chỗ tối đi tới, ngẩng đầu nhìn trong viện, cũng như lời nói của Minh Tuệ, không khí trầm lặng không hề có ấm áp sáng ngời. Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, xoay người hướng xe hàng đi đến, tìm mười hai bạc, mới mướn một chiếc xe ngựa, suốt đêm đưa nàng đi Nhật thành.

Tiểu Nguyệt đơn giản mua chút lương khô cùng nước, liền cùng xa phu ra đi, xa phu là một ông chú hơn năm mươi tuổi, thân thể cực kỳ tráng kiện so với nhiều người.

Đêm đến, Tiểu Nguyệt ngủ không được, bèn an vị ở phía trước cùng hắn câu được câu không nói chuyện phiếm, hắn vung mã tiên thét to một tiếng, xe ngựa đi về phía trước, hắn xoay người cười tít mắt nói: "Ngươi cũng là nhìn bảng chiêu hiền của triều đình mà muốn đi Nhật thành thử thời vận đi, lão phu khuyên ngươi đừng đến xem náo nhiệt. Binh mã ở chỗ Chiêu vương kia đã đến hồi gấp gáp, cùng Thái tử đứng ngang hàng hơn một tháng, cũng không công thành, cố ý muốn giải dược gì đó, đều nói Chiêu vương vì giang sơn xã tắc, lão phu nghĩ y vì Vương Phi của mình thì đúng hơn. Qủa là một người chí tình chí nghĩa, nếu mà Kỷ Tiểu Nguyệt thật sự tốt lên, Nghiêu Quốc liền thiên hạ thái bình cũng không chừng, tuy nói Hoàng thượng viết bảng chiêu hiền, ai có thể cứu Kỷ Tiểu Nguyệt sẽ ban hầu tước, nhưng đúng là khó a, ta nghe nói mười mấy đại phu bị đưa đi, kết quả đều bị Chiêu vương giết" 

Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh nói: "Ngươi nói Kỷ Tiểu Nguyệt cũng tại Nhật thành"

Ông chú nói: "Đương nhiên, không thì nhiều đại phu qua lại nơi đó làm gì?". Đột nhiên thần bí để sát vào Tiểu Nguyệt nói: “Nói nhỏ cho ngươi hay, nghe bảo Thái tử điện hạ bởi vì Kỷ Tiểu Nguyệt mà cơm nước không vô ". Nói xong lại hô hô cười nói: "Ngươi nói xem, Kỷ Tiểu Nguyệt này đúng là quốc sắc thiên hương, khiến cả tam công tử của Nghiêu Quốc tất cả đều si tình, nghe nói Như ngọc công tử Hách Liên Chi, vậy mà vì nàng liền ngụ ở trong quân của Chiêu vương, không chút nào bận tâm đến mặt mũi già nua của Hách Liên Thừa tướng" 

Tiểu Nguyệt khẽ cười khổ, thì thào nói: "Quốc sắc thiên hương". Không thể tưởng được chính mình xuyên việt, lại có thể rối loạn đến tất cả Nghiêu Quốc, chính nàng thật sự có năng lực bình định ư. 

Ông chú lại nói: "Trên thân ngươi có một mùi thuốc đông y, ngươi vừa tựa vào gần ta liền đoán được, ngươi nhất định cũng hướng về phía vị trí vương hầu kia đi. Thế nhưng rất khó, chàng trai, nghĩ kỹ rồi hãy làm" 

Tiểu Nguyệt gật đầu nói: "Tạ lão trượng đã khuyên, nhưng ta không phải đi xem bệnh, ta đến thăm bạn" 

Ông chú nhất thời nhẹ nhàng thở ra nói: "Thế thì được, nhìn ngươi vẫn còn trẻ, không cần lỗ mãng mà bỏ lỡ mạng mình" 

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nghỉ, Tiểu Nguyệt mệt mỏi dựa vào xe chợp mắt, hành trình ngày đêm chỉ sáu ngày đã đến, tuy nói là hai quân đối chọi, nhưng Nhật thành vẫn như cũ cực kỳ phồn hoa, dù sao cũng là kinh thành mấy trăm năm, cái loại lắng đọng này luôn rất khó phai mờ. Vào thành, Tiểu Nguyệt liền bảo xa phu trở về, chính mình đi bộ, đương cuối mùa thu, là mùa đẹp nhất của Nhật thành, cây nguyệt quế ngát hương, dường như trong không khí đều có một mùi hoa quế trong veo lởn vởn, khiến người ta hết sức hoài niệm.

Đi qua ngõ nhỏ, liền là thành đông Nguyệt Quế phố, hai bên cây quế dày đặc, khiến cho cả con đường đầy hương, Thái Phó phủ cùng Thế Tử phủ ở cạnh nhau, ngoài cửa có rất nhiều chiếc xe, Thế Tử phủ trước cửa có quan viên chuyên môn tiếp đãi, cực kì náo nhiệt, Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ giữ chặt một ông lão râu bạc đang xếp hàng nói: "Lão trượng xin hỏi, nơi này làm gì vậy " 

Ông lão trên dưới đánh giá Tiểu Nguyệt vài lần nói: "Ngươi không biết sao, không phải thánh chỉ hạ bảng chiêu hiền, chúng ta đều đến báo danh chữa bệnh cho Kỷ Tiểu Nguyệt" 

Tiểu Nguyệt nói: "Không phải bảo chữa không tốt sẽ bị chém đầu sao, người không sợ" 

Ông lão nở nụ cười nói: "Ví như chữa tốt có thể là vương hầu, cho nên lão phu muốn đi thử một lần, ta đối với y thuật của ta rất có tin tưởng" 

Tiểu Nguyệt không khỏi lắc đầu, lúc này một chiếc xe ngựa đỏ thẫm hoa lệ, đứng ở trước cửa Thế Tử phủ, màn xe mở ra, đi xuống đích thị là Hồng Cừ cùng Tư Mã Minh Tuệ. Minh Tuệ nhìn thoáng đội ngũ thật dài trước cửa phủ, không khỏi khẽ nhíu mày, Tiểu Nguyệt đứng lại địa phương có vẻ tiếp sát đường cái, cho nên khoảng cách với Tư Mã Minh Tuệ cũng gần chút. Dưới ánh mặt trời, Tiểu Nguyệt sững sờ nhìn bạn cũ, nguyên lai không phải do ngọn đèn dầu, nàng thật sự tiều tụy, trong ba năm, ở trên người Minh Tuệ đã có sự thành thục cùng u buồn, thiếu nữ thanh thoát sang sảng kia đã biến thành một nữ nhân mà chân mày khóe mắt đều hàm chứa vẻ u sầu.

Giống như cảm giác được Tiểu Nguyệt nhìn mình, Tư Mã Minh Tuệ ngẩng đầu hướng Tiểu Nguyệt xem, cùng Tiểu Nguyệt đối mắt, không khỏi cả kinh. Đôi mắt này như đã từng quen biết, Tư Mã Minh Tuệ không dấu vết đánh giá thiếu niên đứng cách đó không xa, nhìn qua không tới hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, vóc người tương đối cao, mặc nho bào, trên đỉnh đầu mũ nho sinh. Do Tiểu Nguyệt trước đây quanh năm đều mặc nam trang, Minh Tuệ cơ hồ liếc một cái biết ngay người này là nữ, lông mi rất dài và chỉnh tề, mà ánh mắt cũng rất sáng ngời. Ánh mắt sáng rọi cùng Tiểu Nguyệt hết sức tương tự, nhưng Minh Tuệ biết, nàng tuyệt đối không có khả năng là Tiểu Nguyệt, dù sao nàng biết rõ, Kỷ Tiểu Nguyệt đang ở ba mươi dặm ngoài thành chỗ Chiêu vương.

Minh Tuệ vẫn không thể không để ý đến thiếu nữ trước mắt này, từ trong lòng sinh ra một cảm giác tốt, vì thế đối Hồng Cừ phân phó vài câu, vào phủ Thế Tử, Hồng Cừ nghiêng đầu đánh giá Tiểu Nguyệt phút chốc, đi tới nói: "Ngươi gặp may đấy, tiểu thư nhà ta bảo để ngươi trực tiếp đi vào, không cần xếp hàng chờ ở đây. Thế nhưng tiểu thư nhà ta có nói, ngươi nếu không có bản lãnh thật sự thì không cần đi vào, mạng nhỏ của ngươi sẽ phải bỏ đi từ đây" 

Con ngươi Tiểu Nguyệt chớp lóe, cười nói: " Cảm tạ" 

Hồng Cừ lại nhìn hai mắt nàng nói: "Theo ta vào" 

Dứt lời liền dẫn đầu vào cửa hông của phủ Thế Tử, Tiểu Nguyệt hướng lão trượng chắp tay, cũng đi theo vào. Phong cảnh của phủ Thế Tử cơ hồ không thay đổi, trong viện hoa và cây cảnh đã không còn phồn thịnh như trước, lộ ra một loại uể oải cuối thu. Tiểu Nguyệt đi theo Hồng Cừ vào chính sảnh, chính sảnh nói thật, Tiểu Nguyệt thật sự không thường đi vào, trên thực tế, tất cả phủ Thế Tử Tiểu Nguyệt quen thuộc nhất chỉ có Cúc Nguyệt các mà thôi. Nghĩ đến đây, theo bản năng nhìn về phương hướng kia, Cúc Nguyệt các địa thế khá cao, cho nên cực kỳ dễ thấy, vượt qua những ngăn cách mơ hồ có thể thấy được lầu các tinh xảo, tuy vẫn vậy nhưng một loại cảm giác chua xót không khỏi nảy lên trong lòng Tiểu Nguyệt.

Hồng Cừ bước vào mái hiên, phát hiện người phía sau không có đi theo, quay đầu lại nói: "Này! Ngươi mau theo ta, chẳng lẽ ngươi để cho Thái Phó và Thái tử gia chờ ngươi sao", nói xong lại than thở: "Nhìn ngơ ngác như vậy, thật không biết tiểu thư cảm thấy hắn hữu duyên chỗ nào?" 

Tiểu Nguyệt hoàn hồn, vội vàng khẩn trương đi tới vài bước, vào mái hiên, vừa vặn có một lão nhân từ bên trong ủ rũ đi ra, Hồng Cừ nói: "Ngươi đứng đây, ta đi vào thông báo trước" 

Tiểu Nguyệt nói: "Làm phiền " 

Hồng Cừ đi vào chỉ chốc lát sau đã ra tới, hướng nàng vẫy tay: "Vào đi" 

Tiểu Nguyệt lúc này mới chậm rãi vào sảnh, sảnh rất lớn, bốn phía là tấm màn màu lam nhạt, khiến cho nơi này có cảm giác nghiêm túc uy nghiêm, cùng một chút thoải mái. Đến trước bình phong mới nhìn thấy bài trí ở bên trong, cùng Tiểu Nguyệt nhìn thấy trước kia hoàn toàn khác xa, không có bàn bát tiên cùng ghế lưng cao, bên cạnh cửa sổ bày biện một chiếc giường êm, dựa vào đấy là một người thân hình gầy yếu, trên ghế cẩm cạnh bên Tư Mã Chu đang ngồi, cùng người trên giường êm thấp giọng nói chuyện. Hai người mặt đều không nhìn không rõ, một mảnh mờ ảo xám trắng, Tiểu Nguyệt không khỏi giơ tay che khuất ánh sáng, lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp cực kỳ quen thuộc nói: "Hạ rèm xuống " 

Nhất thời trong phòng ánh sáng bị che lại một nửa, tuy vẫn cực kỳ sáng ngời, bất quá đã không tính chói mắt. Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, hoá ra bên cửa sổ giường êm đã buông xuống một tầng song sa màu lam nhạt, khiến cho trong sảnh toàn bộ nháy mắt trở nên nhu hòa mộng ảo, thấy rõ người trên sập, Tiểu Nguyệt không khỏi thật hít một hơi khí lạnh. Người này, vẫn là Tử Xung trong trí nhớ sao, Tử Xung thanh quý vô cùng kia, ngũ quan vẫn như vậy nhưng đã gầy yếu không ra dạng người, hai xương gò má cao gồ lên, có vẻ ánh mắt to đến kỳ lạ, trong mắt cũng không có ôn nhu hòa nhã mà Tiểu Nguyệt từng quen thuộc, mà là một vũng nước đọng, một vũng nước không gợn sóng, không có sinh khí, tóc mai hai bên thậm chí có chút hoa râm, nào còn phong thái gì.

Vân Tử Xung nhìn chằm chằm mắt Tiểu Nguyệt, hiện lên một tia ánh sáng không hiểu nhưng nháy mắt chợt tắt, một thanh âm quen thuộc và già nua hỏi: "Ngươi là người có duyên với Minh Tuệ?"

Tiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, ngồi trên ghế cẩm quả thật là Tư Mã Chu, trông già đến gần đất xa trời. Thời gian ba năm, người ở đây tựa như đã trải qua ba mươi năm tang thương cùng cực khổ, Vân Tử Xung trái lại vẫn không nói gì, chỉ phức tạp nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt tiến lên khom người nói: "Vãn sinh y thuật nông cạn, không biết có thể thử một lần hay không" 

Tư Mã Chu đánh giá người nọ vài lần mới đáp: "Sư phó ngươi ở đâu, có thư tiến cử hay không?” 

Tiểu Nguyệt sửng sốt khó xử nói: "Sư phó, ta có thể không nói hay không" 

Tư Mã Chu trầm ngâm nửa ngày, Vân Tử Xung lại nói: “Ông ngoại, người mệt mỏi rồi, chuyện của hắn để ta xử lý là được. Minh Tuệ đã về, người đi xem đi, nàng có lẽ đem theo thứ người muốn trở về" 

Tư Mã Chu nói: "Được ngươi cũng đừng mệt mỏi quá, một hồi để ta bảo gã sai vặt đưa thuốc tới, ngươi không được quên uống" 

Dặn dò xong, Tư Mã Chu hướng Tiểu Nguyệt gật gật đầu đi ra ngoài, Vân Tử Xung khoát tay với hạ nhân hai bên, bọn hạ nhân cũng yên lặng thối lui ra ngoài. Trong phút chốc, đại sảnh to như vậy chỉ còn Kỷ Tiểu Nguyệt và Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút lo lắng, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nhận ra mình, điều này sao có thể. Ánh mắt Vân Tử Xung đảo qua ba lô sau lưng nàng thong thả từng chữ từng chữ: "Ngươi tên gì?" 

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, trái lại đã quên đặt tên nam cho mình, trong bất chợt thật sự nghĩ không ra, cho nên hồi lâu cũng không trả lời, trong sảnh nhất thời yên tĩnh cực kỳ, một cơn gió lướt qua màn, thanh âm của Vân Tử Xung lại vang lên: "Là chưa nghĩ ra hay là quên" 

Tiểu Nguyệt nói: "Cũng không nói tên được không?" 

Vân Tử Xung trái lại cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười có một sự thoải mái: "Được! Ngươi không cần nói, ngươi lại đây xem mạch cho ta trước" 

Tiểu Nguyệt nhất thời thở dài nhẹ nhõm, Vân Tử Xung trước giờ vẫn không thay đổi, chưa bao giờ sẽ hung hăng đe doạ gì. Tiểu Nguyệt đi đến bên cạnh giường êm, theo lệnh của Tử Xung, ngồi ở ghế cẩm. Khoảng cách gần như vậy, vậy mà khiến Tiểu Nguyệt có một cảm giác hoa mắt chóng mặt, sắc mặt Tử Xung khó coi đã có chút âm trầm khó hiểu, nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Nguyệt, nhưng ánh mắt lưu động cực kì khác hẳn với bộ dáng vừa rồi. Vân Tử Xung nhìn chằm chằm nàng nửa ngày mới chậm rãi duỗi cổ tay ra, Tiểu Nguyệt vươn ra tay trái kề lên mạch của hắn, cảm giác được Vân Tử Xung thân thể hơi hơi chấn động.

Tiểu Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực, dường như muốn đem mình nhìn thành một cái động mới cam tâm, Tiểu Nguyệt rất nhanh rút tay về nói: "Điện hạ suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi bị tổn thương bên trong, không việc gì" 

Vân Tử Xung cúi đầu nở nụ cười, chỉ chỉ bên cạnh bàn nhỏ nói:"Được rồi, mời tiên sinh khai một phương thuốc đơn giản bổ trung ích khí đi"

Tiểu Nguyệt không khỏi có chút đắn đo không yên, thầm nghĩ viết phương thuốc, ánh mắt hướng bàn nhỏ để giấy và bút mực, viết xuống chẳng phải chính mình sẽ lộ chân tướng sao, lại ngẩn người, nhất thời không biết nên viết hay không, Vân Tử Xung lại cười nói: "Sao thế, cũng khó xử ư?" 

Nói tới đây, thanh âm đột nhiên cao lên, giọng nói sắc bén: 

"Hay là, ngươi hi vọng ta trực tiếp đưa ngươi đến doanh trướng của Chiêu vương ngoài thành mới đúng?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui