Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Uông Trữ Hạ không nghĩ đến có ngày trên mặt Cao Trữ Mộc kiêu ngạo xuất hiện biểu hiện cay đắng. Một Cao gia giàu có bị chủ nợ đập nát niềm kiêu hãnh.

Cô cảm thấy buồn trong lòng nhưng không thể hiện ra.

Cao Trữ Mộc mở cửa, niềm nở. “Mừng em về nhà!”

Uông Trữ Hạ do dự nhìn nụ cười hiền lành của Cao Trữ Mộc, nhìn ánh sáng phía sau lưng ả, cuối cùng nhấc chân bước vào.

Một bóng người ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa thấy cô liền đứng phắt dậy nhanh chóng đi nhanh đến trước mặt cô. Uông Trữ Hạ hồi hộp trong lòng.

“Con là A Tịch?”

Uông Trữ Hạ không biết nên trả lời như thế nào, cô không có trí nhớ về quá khứ, cảm giác rất xa lạ với ông Cao trước mặt.

Cao Trữ Mộc đẳng sau đột nhiên đẩy Uông Trữ Hạ, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước, đến gần ông Cao. Ông Cao mấp máy môi, trăn trở mãi mới cất thành lời. “Bố vẫn luôn nghĩ con đã…”

Nghe tiếng gọi con, Uông Trữ Hạ đông cứng tại chỗ, cô không tìm được cảm xúc thân thuộc của người thân, nên giọng nói khá lạnh nhạt. “Ông Cao, tên tôi không phải A Tịch.”

Dáng vẻ bị thương của ông Cao làm cô hối hận vì xưng hô khách sáo, nhưng cô chưa sẵn sàng gọi ‘bố’.

Cao Trữ Mộc khéo léo phá vỡ cục diện xấu hổ. “Đừng đứng hết ở đây, mau ngồi vào bàn đi. Hôm nay con làm rất nhiều món, mọi người phải nhiệt tình ủng hộ đấy.”

Uông Trữ Hạ lúng túng ngồi xuống bàn, nhận ra đa phần là món cô thích. Cao Trữ Mộc thực sự hiểu khẩu vị của cô?

Uông Trữ Hạ ăn không vào, cô thấy nhạt miệng không thoải mái nên chỉ ăn qua loa. Nhìn cô, ông Cao rớm nước mắt, xúc động nói. “Con đã chịu khổ nhiều năm rồi.”

“Bố đừng tự trách. Thời điểm Trữ Hạ nhất quyết lấy anh ta, bố ngăn cản chỉ càng khiến em ấy xa chúng ta.” Cao Trữ Mộc tiếp lời, vỗ về cảm xúc kích động của ông Cao. “Không phải lỗi của bố, càng không phải do Trữ Hạ.”

Cao Trữ Mộc khôn khéo không gọi cô với tên A Tịch.

Uông Trữ Hạ im lặng nghe hai người đối diện an ủi vỗ về nhau, cảm nhận rõ bản thân như người ngoài trong cuộc nói chuyện.

Đối với Uông Trữ Hạ mà nói, ăn bữa cơm này là vô cùng khó khăn. Trong ánh mắt yêu thương của ông Cao, Uông Trữ Hạ rất khó chịu, cô ủ rũ cúi đầu ăn cơm, hạn chế chạm phải tầm mắt đấy.

Cô mong đợi tình bố con thân thiết, nhưng ông Cao là người luôn chế giễu cô ở khắp mọi nơi, đột ngột trở thành bố cô, mong đợi trong lòng Uông Trữ Hạ cũng chuyển thành chống đối phản kháng.

“Sau khi xuất viện về nhà sống đi. Đừng ở một mình. Gia đình sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

Không đợi Uông Trữ Hạ lên tiếng, Cao Trữ Mộc đã buồn bã phủ quyết. “Bố, nhà của chúng ta sớm muộn cũng bị siết nợ. Bọn chủ nợ thường xuyên đến quấy rối, bố để Trữ Hạ sống ở đây, khác nào chịu khổ cùng chúng ta?”

“Bố không quan tâm! Dù sao con bé cũng không thể thành người của Mục Anh Húc!”

“Trữ Hạ biết bố yêu thương em ấy, biết Mục Anh Húc là ác quỷ phá hoại gia đình mình, em ấy sẽ không làm bố buồn đâu.” Cao Trữ Mộc nói ra những lời đầy quan tâm lo lắng cho em gái.

“Không được! A Tịch là đứa trẻ lương thiện, con bé luôn đặt Mục Anh Húc lên trên mọi thứ…”

Uông Trữ Hạ nghe hai người tranh cãi qua lại, đều vì lo nghĩ cho cô. Mím chặt môi, thật lâu mới lên tiếng. “Tôi sẽ không trở lại với Mục Anh Húc. Về phần căn nhà, tôi sẽ tìm cách giữ lại ngôi nhà này.”

Ông Cao nhìn cô yêu thương, mở miệng muốn nói thì Uông Trữ Hạ đã kéo ghế đứng lên tạm biệt.

“Bệnh viện có vệ sĩ trông coi, tôi cần quay lại sớm. Sẽ không tốt nếu để Mục Anh Húc biết chuyện tối nay.”

Uông Trữ Hạ gật đầu chào ông Cao, rồi đi nhanh ra cửa.

“Để chị đưa em về.” Cao Trữ Mộc nháy mắt ra hiệu với ông Cao, cầm chìa khóa đuổi theo.

Cao Trữ Mộc dừng xe ở cổng bệnh viện, ái ngại nhìn Uông Trữ Hạ. “Thật xin lỗi, không phải chị không muốn sống cùng em. Hiện tại Cao gia đã sa sút thảm hại, nhiều chủ nợ đòi tới cửa, chị không muốn em dính vào cuộc sống hỗn loạn lộn xộn này. Em đừng giận chị, được không?”

“Tôi hiểu.” Uông Trự Hạ mỉm cười, mở cửa xuống xe. “Cảm ơn!”

Nhìn bóng lưng cô độc của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc cau mày không hài lòng. “Lấy được lòng tin của cô ta đúng là không dễ dàng. Chỉ bằng lời nói để rửa sạch các sai lầm trước đây là chưa đủ, phải có biện pháp nào cao tay hơn.”

Trở về Cao gia, Cao Trữ Mộc hồ hởi nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của ông Cao. “Bố, diễn xuất của bố thật tuyệt. Nếu không hiểu rõ, đến cả con cũng bị thuyết phục trước một người cha lo lắng cho cô con gái.”

“Bố còn chưa mắng con.” Ông Cao trừng mắt không vui nhìn ả. “Tại sao con không nói sớm cho bố biết A Tịch còn sống? Tại sao không báo cho bố biết thư ký bên Mục Anh Húc chính là A Tịch? Nếu biết sớm, vị trí công tác của nó sẽ giúp ích rất nhiều.”

“Chuyện đã xảy ra, giờ trách mắng con có ích gì?” Cao Trữ Mộc bĩu môi giận dỗi. Á quen với việc được bố nuông chiều.

“Nếu con nói sớm, từ đầu thái độ của bố với nó đã không gay gắt, thì có phải chúng ta sớm nắm nó trong lòng bàn tay để sử dụng không?” Cuối cùng, ông Cao cũng chỉ muốn lợi dụng Uông Trữ Hạ, điều này làm thỏa mãn hư vinh trong lòng Cao Trữ Mộc. Dù Uông Trữ Hạ từ cõi chết trở về, ông Cao cũng không quan tâm cô ta.

Cao Trữ Mộc hài lòng cười sung sướng. “Diễn xuất tối nay của bố thực sự hoàn hảo, đến con còn bị lừa. Uông Trữ Hạ là đồ ngu, nó sớm muộn cũng chui đầu vào bẫy thôi.”

“Chưa đủ.” Ông Cao lắc đầu không vừa lòng. “Chúng ta cần nghĩ kế hoạch tiếp theo tốt hơn nữa. Sự tin tưởng mù quáng của Uông Trữ Hạ là bàn đạp để đối phó Mục Anh Húc.”

“Bố không gọi A Tịch nữa hả?” Cao Trữ Mộc nhếch mép cười khẩy hỏi. Ông Cao ném ánh mắt thâm độc giống y đúc con gái về phía ả. Hai bố con cùng chung suy nghĩ. Tại bệnh viện. Uông Trữ Hạ đẩy cửa về phòng, bất ngờ trước cảnh tượng Mục Anh Húc và Mục Niệm ngồi trên giường đồng loạt nhìn cô chằm chằm.

“Mẹ!” Mục Niệm chạy đến ôm chân cô. “Mẹ đi đâu vậy? Con chờ mãi không thấy.”

Uông Trữ Hạ giữ người bé, lạnh lùng nhìn Mục Anh Húc. “Sao anh ở đây? Không phải tôi nói không muốn gặp anh sao?”

“Mục Niệm gọi tôi vào. Con nói không thấy em.” Mục Anh Húc bình tĩnh trả lời.

“Là con kêu bố đến…” Mục Niệm cảm nhận mẹ đang giận, vội vàng giải thích, bé vỗ vỗ vào chân cô. “Con ngồi đợi mãi mà mẹ vẫn chưa về, con rất sợ nên đã gọi điện thoại cho bố cầu cứu”

Uông Trữ Hạ ngồi xổm xuống trước mặt bé, Mục Niệm dùng đôi mắt ngấn nước nài nỉ. “Mẹ đừng giận con, được không?”

Trái tim người mẹ luôn đầu hàng trước sự nũng nịu của con cái, cô lau nước mắt cho bé rồi dỗ dành. “Niệm Nhi ngoan, con ra ngoài với ông Quách một lúc nhé. Mẹ có chuyện muốn nói với bố con.”

Mục Niệm lén lút nhìn Mục Anh Húc, nói nhỏ vào tai cô. “Nếu bố đánh mẹ về tội trốn bệnh viện đi chơi, thì mẹ hét lên, con sẽ chạy vào bảo vệ mẹ.”

Uông Trữ Hạ mím môi ngăn tiếng cười, dắt bé ra cửa nhờ Quách quản gia trông giúp.

Hai người rơi vào không khí trầm mặc, Mục Anh Húc hết kiên nhẫn, hỏi trước. “Em đã đi đâu?”

“Không liên quan anh!” Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi. “Hay tôi phải ở trong tầm tay anh, phải thưa gửi mọi nhất cử nhất động thì anh mới hài lòng?”

Mục Anh Húc không vui trước giọng nói cà khịa của cô. “Em biết tôi không có ý đó..”

“Con người anh chính là độc đoán như vậy.” Uống Trữ Hạ trừng mắt, nhấn mạnh từng chữ. “Để thỏa mãn dục vọng kiểm soát của bản thân, anh sắp xếp vệ sĩ trông coi tôi như tù nhân. Anh có bao giờ bận tâm đến cảm nhận của tôi không?”

“Tôi muốn bảo vệ sự an toàn của em!” “Tôi sẽ an toàn khi không có anh!”

Tiếng quát của Uông Trữ Hạ khiến Mục Anh Húc tổn thương. “Em coi tôi là mối nguy hiểm lớn nhất?”

Hai mắt cô tràn đầy tơ máu, nuốt khan, đều đều nói. “Anh buông tha cho tôi, được không? Tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Không có anh, tôi sẽ có cuộc sống bình yên như mong muốn.”

Một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, giọng Uông Trữ Hạ trĩu nặng theo câu nói. “Tôi cầu xin anh…”

Hai nằm tay thả bên cơ thể không ngừng siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, bả vai gồng cứng để kìm hãm con thú đang điên cưồng trong người, sắc mặt Mục Anh Húc ngày càng xấu. Sau một hồi im lặng, anh khó khăn nói.

“Được. Tôi sẽ để em đi.”

Trải qua nhiều chuyện, bản thân Mục Anh Húc cũng đang thay đổi, anh biết không nên ép buộc cô, anh không cần Uông Trữ Hạ ở bên anh với thù hận trong lòng.

Uông Trữ Hạ như trút được gánh nặng, cô đè dặt hỏi. “Niệm Nhi thì sao? Anh định giải thích với con thế nào?”

Sau mọi chuyện, Uông Trữ Hạ không muốn tổn thương Mục Niệm. So với người mẹ từ trên trời rơi xuống này, thì người bố nuôi bé từ nhỏ vẫn quan trong hơn. Cô không nên ác độc tách rời hai cố con chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Uông Trữ Hạ khẽ giải thích. “Tôi chưa b; giờ nghĩ đến việc bỏ rơi Mục Niệm. Tôi không.

có trí nhớ, tôi không biết đến sự tồn tại của bế…

“Tôi hiểu” Mục Anh Húc đưa tay ngăn không cho cô nói tiếp, anh hiểu tâm tư cũng như tình cảm của cô.

“Mục Niệm không biết em là mẹ ruột. Tôi sẽ không nói với con khi chưa được sự đồng ý của em. Nếu em nhớ con, hãy gọi cho tôi, tôi sẽ để chú Trần đưa Mục Niệm đến chơi với em: Sự nhạy bén của Mục Anh Húc khiến cô ngỡ ngàng, vài giây sau liền gượng cười. “Cảm ơn!”

“Em tự lo thủ tục xuất viện hay để tôi giúp?” Mục Anh Húc không còn cứng rẳn tự quyết định mọi chuyện, anh lịch sự hỏi ý kiến cô.

Hai người có thể nói chuyện hòa bình làm tâm lý cô bớt căng thẳng rất nhiều. “Tôi sẽ tự làm”

Mục Anh Húc gật đầu, lấy một chùm chìa khóa trong túi áo đưa cho Uông Trữ Hạ. “Một căn nhà khác của tôi trong thành phố. Tuy nhỏ nhưng sống một mình vẫn thoải mái. Cho dù em vứt bỏ tôi, cũng nên có chỗ ở ổn định, n đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui