Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

“Từ bỏ?” Khương Giang nhìn đôi mắt nặng trĩu ưu tư của Mục Anh Húc, cười tự giễu cho anh và cho chính hắn. “Cậu thật sự có thể từ bỏ đoạn tình cảm vốn cắm rễ trong tim?”

Là một người bạn, Khương Giang chưa bao giờ gặp Uông Trữ Hạ, nhưng hắn biết tình cảm của anh dành cho Uông Trữ Hạ. Sự si mê của Mục Anh Húc không thua kém gì tình cảm hắn đặt vào Cao Trữ Mộc, hắn hiểu sự tra tấn trong tình yêu khi không thể nói ra, hắn không tin Mục Anh Húc có thể buông bay.

Nếu buông tay được, hắn cũng không như bây giờ.

Câu hỏi khoa trương châm chọc của Khương Giang, Mục Anh Húc cười khổ, bị nhìn thấu nên anh thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng vậy, không dễ dàng buông tay. Nhưng tôi có thể làm gì?”

“Cậu thật ngốc! Giữa cậu và cô ta không còn liên quan đến nhau. Tại sao phải bận tâm về tương lai của cô ta? Cho dù cô ta buông bỏ hận thù sống nhẹ lòng, hay mang lòng hận thù đến chết, cũng nông liên quan đến cậu.” Khương Giang lãnh đạm nói ra sự thật. Lời nói rất có lý, nhưng đôi khi con người không thể quá lý trí.

Mục Anh Húc thở hắt ra, hỏi ngược lại, cảm giác như hai gã khờ đang tự vấn nhau. “A Giang, anh hiểu tôi, đúng không? Bây giờ trí lực Cao Trữ Mộc như đứa trẻ, nhiều lúc phát điên không tự chủ, rõ ràng anh và ả không có tương lai, tại sao anh nhất quyết ở lại bên cạnh ả?”

Cả hai cùng đặt câu hỏi, rồi cùng nhìn nhau cười chua chát. “Đúng vậy, chúng ta đều không có tư cách đưa ra lời khuyên. Vì hành vi của tôi và cậu khác gì nhau, đều như con thiêu thân lao đầu vào thứ ánh sáng mà bản thân tôn thờ. Tự nguyện đến mức ngu ngốc.”

Ngay khi hai người đang cười nói để hiểu nhau hơn, câu hỏi của Uông Trữ Hạ từ phía sau truyền đến. “Hai người định nói chuyện tới khi nào? Dự định thông đồng làm chuyện gì lừa gạt tôi?”

Mục Anh Húc quay lại bật cười. “Nếu bọn tôi muốn thông đồng cũng sẽ không làm lộ liễu như Làm trước mặt em khác gì lạy ông tôi ở bụi này, đúng không?”

Uống Trữ Hạ không quá để tâm lời anh nói, cô hối thúc. “Không phải anh muốn đưa tôi đi gặp ai sao?” Cô không trực tiếp gọi tên Cao Trữ Mộc, nhưng những người ở đây đều biết cô đang nhắc đến ai.

Mục Anh Húc nhìn Khương Giang ra hiệu, nhưng hắn vẫn lưỡng lự, không nhúc nhích, vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Anh đành vỗ vai trấn an, cố gắng thuyết phục. “Đừng lo, có tôi và anh canh chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nhận được đảm bảo của Mục Anh Húc, Khương Giang thỏa hiệp và đi lên tầng hai. Uông Trữ Hạ thấy rõ hắn đi đến cuối hàng lang, gõ cửa phòng hai tiếng, tự mình đẩy cửa vào trong, cửa phòng đóng lại trong im lặng. Cô khó hiểu nhìn Mục Anh Húc, nhận được nụ cười điềm tĩnh của anh, liền im lặng chờ đợi. Không rõ trong phòng xảy ra chuyện gì, khoảng năm phút sau Khương Giang một mình đi ra khỏi phòng.

Uông Trữ Hạ nghi ngờ nhìn hắn. “Đây là ý gì? Chị ta từ chối gặp tôi sao? Không dám gặp tôi?”

Khương Giang lắc đầu, liếc nhìn Mục Anh Húc rồi thở dài. “Tâm trạng bây giờ của em ấy không ổn định. Mấy ngày gần đây, tình trạng lúc tốt lúc xấu, em ấy cũng mới hết cảm sáng nay, sức khỏe khá yếu. Dù tôi thuyết phục nài nỉ thế nào, em ấy cũng không chịu ra khỏi phòng với tôi.”

“Chị ta không xuống? Không thành vấn đề, tôi có thể lên tìm chị ta.” Uông Trữ Hạ hôm nay cũng hạ quyết tâm nhất định phải nhìn thấy Cao Trữ Mộc. Cô đi thẳng lên cầu thang, đến đúng phòng Khương Giang vừa đi ra.

Mục Anh Húc nghi ngờ nhìn Khương Giang. “Đã có chuyện gì xảy ra? Không thấy cậu hoặc ai khác nhắc đến việc Cao Trữ Mộc bị cảm cho tôi.”

“Trước mặt cậu, tôi có thể làm ra thủ đoạn gì?” Khương Giang nhún vai, vẻ mặt vô tội hòng xua sự nghi ngờ của Mục Anh Húc.

Nhưng anh vẫn buông lời cảnh cáo. “Tốt nhất không vấn đề gì. Đừng quên điểm mấu chốt của tôi là Uông Trữ Hạ.”

“Tôi hiểu. Đi thôi, cùng lên xem tôi nói đúng không.” Khương Giang đẩy vai anh, bên ngoài biểu hiện không có gì khác thường.

Uông Trữ Hạ đứng trước cửa phòng, tay lơ lửng giữa không trung, chưa đẩy cửa vào. Cô tìm kiếm tung tích của Cao Trữ Mộc bao lâu nay, mục đích đều vì báo thù cho Ôn Thế. Cách một cánh cửa là kẻ thù của cô, cô rất hận, hận đến mức sợ bản thân không tự chủ kiểm soát được.

Hít một hơi thật sâu, Uông Trữ Hạ lấy hết can đảm đẩy cửa ra, bước vào. Trước mặt cô là một căn phòng rộng hỗn loạn: sách vở vứt ngổn ngang trên bàn và giường, chăn vun thành đống cao nơi góc tường, gối bị xé tung xổ hết bông bên trong, đồ trang trí bằng sứ đập vỡ bừa bãi, rèm cửa đứt lủng lẳng bên cửa sổ, như thể căn phòng vừa trải qua một trận ác chiến.

Uông Trữ Hạ trợn mắt đứng hình vài giây, cô vội vàng nhìn quanh tìm bóng dáng Cao Trữ Mộc. Trong đống đổ nát, sau mép bàn là Cao Trữ Mộc đang lén lút nhìn về phía cô với đôi mắt sợ hãi đầy nước.

Mái tóc xoăn luôn được chăm sóc kỹ càng giờ đây rối tung, mặt Cao Trữ Mộc lem nhem vết bẩn màu đen, mắt vẫn đọng nước, tay ôm chặt con búp bê bị vặt mất một bên chân. Nhìn thấy một Cao Trữ Mộc tàn tạ như vậy, trái tim Uông Trữ Hạ run lên, trong phút chốc toàn bộ hận ý đều trở nên mờ nhạt.

Nhưng rất nhanh, cô tự lắc đầu lấy lại tỉnh táo. Uông Trữ Hạ cẩn thận đến gần, nghe thấy ả lẩm bẩm một mình.

“Đừng đánh tôi, tôi không cố ý… không phải lỗi của tôi, là người khác bắt ép tôi.” Giọng nói đầy nước trệu trạo từng lời vô nghĩa, ánh mắt hoảng sợ hết nhìn Uông Trữ Hạ lại nhìn búp bê trong tay, Cao Trữ Mộc vừa nói vừa giật tóc búp bê.

Cô vốn rất căm ghét Cao Trữ Mộc, nhưng bây giờ nhìn ả điên điên dại dại, nhất thời không biết nói gì. Cô nghe rõ tiếng khóc là thật, đôi mắt sưng đỏ vì khóc cũng là thật, vậy ra những thông tin Mục Anh Húc nói đều không phải lời nói dối chiếu lệ để đối phó cô?

Uông Trữ Hạ phân vân giữa thật và giả, cô đưa tay ra, chân nhích dần đến gần. “Cao Trữ Mộc…”

Tiếng gọi của cô làm mắt Cao Trữ Mộc trợn to hoảng hốt, ả chắp hai tay lại lạy sống cô, van xin không ngừng. “Làm ơn đừng đánh tôi, tôi biết sai rồi, làm ơn thả tôi ra…”

Uông Trữ Hạ thấy căng thẳng, theo bản năng dừng lại, không bước tới nữa. Cao Trữ Mộc nhận ra lời van xin có hiệu quả liền bật cười khanh khách, đưa ngang cổ tay vào miệng gặm gặm. Hành vi của ả rất bất thường. Nước mắt lăn đều trên mặt, miệng dùng lực gặm tay rất lớn, có chút máu rỉ ra khóe miệng nhưng ả hoàn toàn không thấy đau.

Giọng nói của Khương Giang từ cửa phòng vang lên. “Một năm trước, sau vụ tai nạn em ấy đã trở nên như thế này. Có lúc ngây thơ như một đứa trẻ lên bốn, đôi khi phát điên đập phá đồ đạc, hoặc tự tổn thương bản thân bằng các vết cào vết cắn, lúc nào cũng cảnh giác và sợ hãi xung quanh như sợ có người đánh đập hành hạ em ấy, không ai được phép đến gần.” “Các anh đưa chị ta đi khám chưa?” Uông Trữ Hạ hỏi mà không thấy hả hê như trong tưởng tượng.

“Tôi đưa em ấy đi khám ở rất nhiều bệnh viện. Bác sĩ nói đây là tâm bệnh. Cúc sốc về việc tự bản thân gây ra cái chết của Ôn Thế ám ảnh quá lớn, có thể cả đời em ấy sẽ như vậy.”

Uông Trữ Hạ im lặng không nói gì, Khương Giang thở dài trước thái độ lạnh nhạt của cô, giọng hắn đầy khẩn cầu. “Tôi biết cô rất khó buông thù hận trong thời gian ngắn. Nhưng Mộc Mộc cũng nhận đủ hình phạt rồi, có khi cả đời sống với hình phạt này, liệu cô có thể… tha thứ không? Mộc Mộc không chịu được kinh hách nào nữa đâu.”

Lời cầu xin của Khương Giang không chạm đến tim Uông Trữ Hạ, cô không đồng ý cũng không từ chối, đơn giản hỏi một câu. “Nếu như bộ dạng bây giờ của Cao Trữ Mộc đáng thương, vậy cái chết của Ôn Thế là đáng đời? Anh đòi hỏi tôi phải thương hại và bỏ qua cho Cao Trữ Mộc, vậy ai sẽ đến đền tội cho cái chết của Ôn Thế?”

Càng nói, giọng Uông Trữ Hạ ngày càng lớn, đến cuối cùng thành tiếng hét. “Ai biết chị ta điên thật hay điên giả? Chị ta không phải lần đầu diễn kịch cho tôi xem. Việc làm bản thân bị thương để thu phục lòng tin của tôi, chị ta còn làm được, nói gì đến mấy trò mèo này?”

Do Uông Trữ Hạ hơi nghiêng người nhìn ra cửa nên thấy rõ ràng ánh mắt trợn to kinh hoàng của Khương Giang, tiếng anh ta gào thét “không” làm tim cô thắt lại. Cô xoay người lại, tận mắt chứng kiến Cao Trữ Mộc lao đầu vào tường.

Trong khoảnh khắc không ai kịp phản ứng, tiếng đập trán lên tường vô cùng lớn, một đóa hoa mận đỏ tươi nở rộ trên bức tường trắng. Cao Trữ Mộc không dừng lại, ả điên cuồng đập đầu liên tiếp vào tường, tiếng ! bộp vang lên chát chúa.

“Mộc Mộc, dừng lại!” Khương Giang lao nhanh qua người Uông Trữ Hạ để ngăn cản.

Thân thể Cao Trữ Mộc chậm rãi trượt xuống, mềm nhũn trên sàn.

Khương Giang không ngờ Cao Trữ Mộc lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn với bản thân như vậy. Hắn vội vàng nâng Cao Trữ Mộc dậy, đau khổ chất vấn cô. “Em điên rồi sao? Em muốn chết hả?”

Cao Trữ Mộc nhìn ánh mắt đau khổ của Khương Giang, nở nụ cười ngốc nghếch. “Không phải các người muốn giết tôi sao? Để tôi chết, để tôi chết.

Cao Trữ Mộc trả lời không khớp câu hỏi, ả điên cuồng cười làm Uông Trữ Hạ ngẩn ra. Lúc đầu cô nghỉ ngờ Cao Trữ Mộc diễn kịch, nhưng bây giờ thật khó phân biệt thật giả. Dù sao ả cũng là kẻ yêu bản thân, làm sao đủ dũng cảm tự lao.

đầu vào tường tìm chết? Đây là diễn xuất hay ả thực sự điên loạn?.

Mục Anh Húc là người duy nhất tỉnh táo, anh lập tức gọi cấp cứu.

Tiếng cười của Cao Trữ Mộc cuối cùng dừng lại, vết máu trên trán và thái dương chảy nhòe cả mắt, ý thức của ả bị bóng tối nuốt chửng. Ả yên tâm để lại mớ hỗn loạn cho mọi người tự xử lý mà ngất đi.

Khương Giang nhìn Cao Trữ Mộc bất tỉnh, ngẩng đầu quát lớn với Uông Trữ Hạ đầy oán hận. “Cô hiện tại vừa lòng chưa?

Đây là kết quả cô mong muốn đúng không? Mộc Mộc xảy ra chuyện thì hận thù của cô và em ấy mới kết thúc, đúng không?”

Uông Trữ Hạ vô thức lùi lại một bước trước ánh mắt ngập hận ý của hắn. Giọng Khương Giang xuyên vào tai cô. “Nếu Mộc.

Mộc có chuyện gì, ân oán giữa tôi và cô bắt đầu hình thành từ hôm nay. Tôi sẽ không tha cho cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui