Uông Trữ Hạ vào phòng, đứng lặng bên giường. Nhìn thư ký Trần Hiên nằm bất động với hơi thở yếu ớt, sự sống do máy móc hỗ trợ, lòng cô nặng trĩu.
“Có đáng không? Hy sinh bản thân cứu một người không nên cứu, Quách Thẩm Ngạn không đáng để anh cứu.”
Uông Trữ Hạ đi tới bàn cạnh giường, rót một cốc nước ấm, thấm ướt tăm bông y tế, nhẹ nhàng bôi lên đôi môi nứt nẻ của thư ký Trần Hiên. “Anh thật vô dụng! Bây giờ có nói gì đều quá muộn.”
Không bận tâm người nằm trên giường còn tri giác để nghe không, cô tâm sự rất nhiều. “Anh chỉ là thư ký của anh ta nhưng anh đã làm rất nhiều việc cho Mục Anh Húc. Anh là người đầu tiên cũng là người luôn ủng hộ thuyết phục tôi tha thứ cho anh ta. Có phải anh giận tôi không nghe lời khuyên nhủ, nên nằm đây không đoái hoài đến mọi người không? Thư ký Trần Hiên, anh giận tôi hả?”
Mắt cô đỏ lên theo từng lời, hận ý trong lòng ngày càng lớn. Khô ai biết Trần Hiên không ngừng cố gắng gặp cô và thuyết phục Uông Trữ Hạ buông bỏ hận thù, chờ đợi Mục Anh Húc điều tra sự thật, cho cô câu trả lời hợp lý. Nhưng những người kia điên cuồng độc ác đến mức, một người có tấm lòng như Trần Hiên cũng không buông tha.
Bên ngoài phòng bệnh, Quách Thẩm Ngạn sau khi được Mục Anh Húc an ủi, liền nhìn Hứa Cao Lãng nãy giờ vẫn đóng vai không khí, khóe miệng gợi lên tia châm chọc.
“Anh Hứa, anh đến đây với mục đích gì vậy? Có phải cố tình đến đây khoe khoang với A Húc việc Uông Trữ Hạ là người phụ nữ của anh không?”
Hứa Cao Lãng từng nghe Uông Trữ Hạ nhắc tới Quách Thẩm Ngạn, biết hắn không phải là người tốt, là loại người hai mặt giả tạo rất khôn khéo. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, hóa ra lâu nay hắn đánh giá thấp Quách Thẩm Ngạn, mưu mô của gã đàn ông này cao thâm hơn tưởng tượng.
Lời khiêu khích của Quách Thẩm Ngạn hòng đẩy Mục Anh Húc thêm rời xa Uông Trữ Hạ, nhưng Mục Anh Húc coi hắn là anh em tốt, tin tưởng 100%, nghe câu hỏi này, không hề nghi ngờ ẩn ý bên trong. Hứa Cao Lãng không phải người hiền lành, sắc mặt điềm tĩnh, giọng nói lạnh lùng nhàn nhã giáng đòn chí mạng về phía đối phương.
“Hiện tại ân nhân cứu mạng có nguy cơ vĩnh viễn cả đời nằm trên giường bệnh, anh Quách vẫn có tâm trí suy nghĩ chuyện tình cảm của người khác. Anh thật hết lòng với bạn bè. Lòng tự trách ăn năn thật cao cả đáng quý.”
Những lời này khiến sắc mặt Quách Thẩm Ngạn thay đổi rõ rệt, hắn quá tự mãn nên bị nắm lấy sơ hở. Quách Thẩm Ngạn vô thức liếc nhìn Mục Anh Húc, nhận ra mặt anh vẫn điềm nhiên không chút nghi ngờ, liền lén lút thở vào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng hơn rất nhiều.
Mục Anh Húc là người kiểm soát cảm xúc rất tốt. Cơ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng dậy sóng.
Thấy Hứa Cao Lãng và Khương Giang chuẩn bị nói nhau gây ồn trong bệnh viện, anh vội đổi chủ đề. “Thẩm Ngạn! Mấy ngày này cậu túc trực trong bệnh viện rồi, về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Quách Thẩm Ngạn muốn kháng cự nhưng bắt gặp ánh mắt thoải mái tự nhiên của Mục Anh Húc liền gật đầu.
“Vậy cậu giúp tôi trông chừng anh ấy, tôi sẽ quay lại vào buổi tối đổi ca với cậu.”
Sau khi Quách Thẩm Ngạn rời đi, Mục Anh Húc chỉ vào dãy ghế trên hành lang. “Ngồi đi.”
Hứa Cao Lãng không khách khí, ngồi xuống nhìn anh, giễu cợt trong giọng nói không giảm. “Hai chúng ta ngồi nói chuyện, có phải rất kỳ quái?”
Mục Anh Húc cười nhạt. “Tôi không nghĩ Hạ Hạ lại đặc biệt sang tận nước Y, càng bất ngờ vì có anh theo cùng.”
“Layla nói thư ký Trần Hiên từng chăm sóc em ấy rất nhiều. Bất kể quan hệ giữa hai người là thế nào, đều không liên quan thư ký Trần Hiên.” Hứa Cao Lãng nhún vai. “Tôi ngưỡng mộ em ấy tách bạch quan hệ rõ ràng. Tôi đánh giá cao và tôn trọng sự thiện lương và cách sống tình cảm của Layla, dĩ nhiên không thể để em ấy một mình nơi đất khách, đúng không?”
Mục Anh Húc hiểu quá rõ tính tình Uông Trữ Hạ, anh không ngạc nhiên khi người đàn ông này cũng nhìn ra điểm tốt ở cô. “Hứa thiếu gia thật tâm quan tâm em ấy nhỉ.”
Những lời này Mục Anh Húc nói rất nhẹ nhàng nhưng Hứa Cao Lãng đọc được tình cảm bên trong, điều này làm hắn khó chịu, mỉa mai nói. “Đương nhiên phải dùng trái tim để quan tâm, nếu không sẽ bỏ lỡ một cô gái tốt, tôi sẽ hối hận cả đời. Không phải có người không biết quý trọng, để rồi hối hận tiếc nuối hay sao? Tôi không bao giờ để bản thân phạm phải lỗi lầm ngu ngốc đó.”
Lời nói đầy thù địch cả bên ngoài và ẩn ý bên trong, Hứa Cao Lãng không lưu lại mặt mũi cho Mục Anh Húc, nhưng anh không bận tâm, miễn nhiễm với mọi khiêu khích.
Mục Anh Húc, một người hiếm khi cười, lúc này mỉm cười vỗ vai Hứa Cao Lãng. “Hạ Hạ có thể tìm được một người yêu và trân trọng em ấy như anh, tôi thật lòng vui mừng. Hãy chăm sóc em ấy.”
Anh cũng không đợi phản ứng của Hứa Cao Lãng, đứng lên bình thản nói rằng cần qua gặp bác sĩ để trao đổi về tình trạng của Trần Hiên, rồi bỏ đi trước.
Có lẽ, Mục Anh Húc thực sự buông tay? Hứa Cao Lãng nghi hoặc nhìn theo bóng lưng anh. Hắn không biết Mục Anh Húc rời đi là vì bản năng không muốn ở lại nghe Hứa Cao Lãng khoe khoang về tình cảm của hắn với Uông Trữ Hạ.
Mục Anh Húc đơn giản là trốn đi để bản thân bớt tổn thương đau lòng hơn. Khi Uông Trữ Hạ ra khỏi phòng bệnh, Hứa Cao Lãng là người duy nhất còn lại trên hành lang, cô há miệng kinh ngạc. “Tại sao còn mỗi anh? Bọn họ đâu? Không ai ở lại chăm sóc anh ấy sao?”
Lòng cô đầy tức giận, khó chịu vì Trần Hiên bị bỏ lại.
Hứa Cao Lãng ngạc nhiên vì Uông Trữ Hạ dễ bị kích động, hắn giả bộ giải thích. “Quách Thẩm Ngạn về khách sạn ngủ. Mục Anh Húc đến gặp bác sĩ, ước chừng sẽ trở lại sớm. Chúng ta cũng đi chứ?”
Cô không phản ứng trước hối thúc của hắn, chỉ cần nghĩ đến thư ký Trần Hiên phải nằm một mình trong phòng, tảng đá trong lòng cô càng nặng nề hơn.
Rất lâu sau đó Mục Anh Húc mới trở lại, ngạc nhiên vì hai người chưa rời đi. Không đợi anh mở miệng, Uông Trữ Hạ đã chất vấn.
“Thư ký Trần Hiên là thư ký của anh, tại sao anh lại để hắn ra nước ngoài với Quách Thẩm Ngạn? Anh dám nói đây không phải là bẫy rập mưu mô của anh không? Anh muốn giết người diệt khẩu, đúng không?”
Lời định tội của cô không khác nhát dao sắc bén đâm mạnh vào tim Mục Anh Húc, khóe miệng anh tràn đầy chua chát, tâm trạng mệt mỏi bất lực. “Trong mắt em, tôi là loại người không có nhân tính? Thư ký Trần Hiên làm việc với tôi nhiều năm, tôi coi anh ta như người nhà, đừng sỉ nhục tình cảm của chúng tôi như vậy, Hạ Hạ. Hơn nữa, tôi có lý do gì để loại bỏ anh ta?”
“Thư ký Trần Hiên lâu nay vẫn điều tra án mạng của Thế ca một năm trước. Anh sợ tội ác của mình bại lộ nên ra tay giết người diệt khẩu. Lý do này đủ chưa?”
“Trần Hiên điều tra chuyện Ôn Thế?” Mục Anh Húc choáng váng hỏi lại. Vì Trần Hiên phải quản lý rất nhiều công việc trong Mục thị, nên việc điều tra án mạng Ôn Thế, anh giao cho Quách Thẩm Ngạn. Trần Hiên tự mình điều tra riêng chưa từng đề cập với anh. Tại sao phải giấu anh việc điều tra?
Thấy Mục Anh Húc không nói nên lời, Uông Trữ Hạ lạnh nhạt nói. “Thư ký Trần Hiên vẫn nghĩ sẽ trả lại sự trong sạch cho anh sau khi điều tra sự việc, anh ta chắc chắn không ngờ lòng tốt và cố gắng của bản thân lại được đền đáp thế này.”
Giọng cô trở lên hung tợn khó nghe.
“Mục Anh Húc, tôi chắc chắn sẽ tìm ra chứng cứ khiến anh phải trả giái”
Chấn động bởi kết quả tai nạn của Trần Hiên nên tâm lý Uông Trữ Hạ bất ổn, cô nhìn mọi thứ và phán xét sự việc rất cảm tính. Điều này khiến hận ý dành cho Mục Anh Húc ngày càng lớn, ánh mắt không chút yêu thương, không còn tình cảm ném thẳng vào mặt anh.
Tất cả những lời giải thích trước khuôn mặt căm ghét của Uông Trữ Hạ đều trở nên nhạt nhòa và yếu ớt. Mục Anh Húc nhìn Uông Trữ Hạ và Hứa Cao Lãng rời đi, trong lòng phiên muộn khôn tả.
Anh và cô ngày càng xa nhau, Mục Anh Húc không biết cách thu hẹp khoảng cách này.
Mang theo nỗi chán chường, anh vào phòng bệnh, nhìn thư ký Trần Hiên bất động trên giường, đau khổ tự trách. “Tại sao anh làm tất cả mọi việc trong âm thầm mà không nói với tôi. Anh chỉ là thư ký, là cấp dưới ăn lương do công ty trả, cần gì phải bán mạng cho tôi?”
Nếu thư ký Trần Hiên có tỉnh lại, nghe được lời anh lúc này, cũng biết Mục Anh Húc không phải thực sự mắng hắn.
“Những năm qua, từ công việc đến việc tư, anh luôn giúp đỡ tôi hết lòng hết dạ, đến mức không hề có người phụ nữ nào chịu cặp với người nghiện công việc như anh, bây giờ anh xảy ra thế này… lỗi là do tôi đồng ý để anh sang nước Y công tác, đúng không?”
Chuông điện thoại bất ngờ kêu vang cắt ngang lời giãi bày, Mục Anh Húc thờ ơ bắt máy.
Giọng nói gấp gáp sốt sắng vang lên.
“Mục tổng, đã có kết quả điều tra hiện trường vụ tai nạn của thư ký Trần Hiên.
Đây không phải sự cố, mà là có người cố tình gây án. Trụ đỡ bảng tuyên truyền phía sau bị người động tay động chân làm hỏng, dấu vết đã bị xóa nhưng vẫn điều tra ra được.”