Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Cánh cửa bật mở, lão hói hùng hổ đi ra, nhìn thấy Mục Anh Húc liền trợn trắng mắt, nhanh tay đóng cửa.

Mục Anh Húc giơ chân đạp thẳng vào cửa, bản lề quá cũ kỹ rung lên kèn kẹt, tiếng động ầm ĩ làm vài kẻ hiếu kỳ gần đấy đến gần săm soi. Mục Anh Húc quay đầu, cặp mắt ưng quét một lượt làm không ai dám đến gần.

Sự kiên nhẫn sắp đến giới hạn, khuôn mặt hầm hầm bực bội, lực chân đạp vào cửa càng lớn hơn. Cuối cùng cánh cửa không chịu được sự phá hoại, đổ sập vào trong, đè lên lão hói đứng sau cánh cửa.

“Thằng khốn! Mày dám phá nhà tao.” Lão hói cố chui khỏi cánh cửa gỗ nặng nề, miệng phun nước bọt phì phì, chửi rủa không ngừng.

Mục Anh Húc sải bước lớn, đạp lên cánh cửa đổ, cúi xuống giật tóc lão hói, liên tục dộng đầu gã xuống sàn.

“Thằng khốn! Buông tạo ra… Á… Buông..” Tiếng chửi rủa ngày càng nhỏ, thay bằng tiếng đập đầu cộp cộp xuống sàn, cơ thể nằm dưới cánh cửa không thể nhúc nhích.

Khi tiếng chửi bởi tục tĩu tắt lịm, giọng Mục Anh Húc rét lạnh cất lên. “Ai là người thuê bọn mày giết cô gái đi cùng tao?”

Không có tiếng trả lời, anh buông tóc gã, đứng lên, dùng chân hất cánh cửa khỏi người lão hói. Gã như chực chờ cơ hội, bật dậy muốn bỏ chạy, nhưng cú đạp ngang sườn của anh khiến gã trượt dài đập vào cánh cửa còn lại.

Gã bò dậy, chống tay xuống sàn nôn ói dịch xanh dịch vàng bởi cơn đau quặn từ dạ dày. Trước mặt xuất hiện đôi giầy đen bóng láng, giọng nói rét căm căm hung ác từ trên đỉnh đầu vọng xuống.

“Tao tìm được mày trong thời gian ngắn thì cũng có thể giết mày ngay trong tích tắc. Nói! Ai thuê mày?”

Phun chiếc răng gãy cùng bãi máu, gã nặng nhọc trả lời, đầu cũng không có sức ngẩng lên. “Tôi không hiểu anh muốn nói gì. Bọn tôi thấy hai người ăn mặc hàng hiệu đắt tiền nên muốn xin ít tiền, không có ai thuê… hự!!!”

Cú đấm trúng thái dương của Mục Anh Húc đập nát lời nói của gã, hai cánh tay không còn sức chống cự, cả cơ thể đổ ụp xuống sàn. Chiếc giầy bóng loáng nâng cằm gã lên, khuôn mặt hung ác từ tốn nhấn mạnh từng chữ tàn nhẫn. “Mày muốn tao lấy câu trả lời từ bà mày không? Phải chăm sóc người bà bệnh tật ốm đau, mày cũng vất vả rồi, có cần tao giúp mày một tay tiễn bà đoạn đường không?”

Đôi mắt vốn đục ngầu đột ngột trợn lớn, lão hói vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng chân Mục Anh Húc nhanh hơn, anh đá mạnh vào bụng gã, dùng gót giầy di lên thái dương, từng động tác bạo lực của anh như tỏa ra từ trong xương, ra đòn rất tự nhiên.

Lão hói nằm thở hổn hển trên sàn, lời anh nói như đụng trúng điểm yếu, gã lảo đảo cố đứng lên, đột ngột nhào đến tóm áo Mục Anh Húc, gầm to. “Đây là chuyện giữa tao và mày. Nếu mày dám động đến bà nội tao, tao liều mạng cũng phải giết mày. Giết cả ả nhân tình kia.”

Mục Anh Húc lãnh đạm trước lời hăm dọa, mắt đảo xuống bàn tay bẩn thỉu đang nắm chặt bộ âu phục đắt tiền.

Anh đã điều tra rất rõ ràng gia cảnh lão hói, cha mẹ mất sớm, gã là một tay bà nội làm lụng vất vả nuôi lớn, hiện bà gã lớn tuổi, mắc bệnh tim và xương khớp nhưng vẫn bươn chải bán hàng rong trên các vỉa hè phố đi bộ.

“Tao không hứng thú tổn thương một người già xa lạ, kể cả thằng cháu bà ta từng ra tay đánh tao. Tao trả thù đúng người. An toàn của bà ta hiện tại được đảm bảo, người của tao chăm sóc bà ta tốt hay không còn tùy thuộc thái độ hợp tác của mày.”

Bàn tay nắm cổ áo không ngừng run rẩy, hoảng loạn trong mắt gã không còn che đậy được nữa. “Thả bà tao ra ngay! Nếu không hôm nay, liều cái mạng này tao cũng phải giết mày”

“Mày nhắm một chọi một với tao được không?” Anh nhếch mép cười khinh miệt. “Bà ta không biết bản thân nuôi loại côn đồ đâm thuê chém mướn, đúng không? Hỏi, mày nghĩ bệnh tim của bà ta chịu được tin tức mới mẻ về thằng cháu bất hiếu không nhỉ?”

Từng lời nói của anh đều đâm trúng tử huyệt của gã, cơ thể gã run lẩy bẩy vì bấn loạn, đầu óc xoay chuyển, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, cuối cùng gã chọn cách thỏa hiệp vì an toàn tính mạng của người thân.

“Mày muốn gì?”

“Buông!” Mục Anh Húc hừ lạnh khi nghe thấy tiếng nghiến răng cam chịu của lão hói, ánh mắt anh rơi vào bàn tay nắm cổ áo, gã lập tức nới lỏng tay, bước lùi về sau vài bước giữ khoảng cách an toàn.

Cổ áo của anh nhắn nhúm bẩn thỉu thể hiện sự tức giận của lão hói, nhưng dù lòng đầy căm phẫn, gã cũng phải kìm nén mà cúi đầu.

Mục Anh Húc chỉnh sửa cổ áo, thản nhiên đi vào trong nhà. Lão hói nhìn ra ngoài đường, muốn dựng lại cửa để tránh tai mắt hàng xóm, nhưng thấy thuộc hạ của anh đứng trông bên ngoài liền khịt mũi đi vào trong.

Mục Anh Húc ngồi trên ghế sô pha, lấy tấm séc rồi vỗ lên mặt bàn.

Lão hói ăn đòn nhiều nên biết vị, đặt câu hỏi khúm núm hơn rất nhiều. “Ý mày là gì?”

“Giải quyết bằng tiền, đúng nhu cầu của mày” Anh nhếch môi. “Nói tao biết kẻ chủ mưu thuê mày, số tiền này thuộc về mày. Mày có thể dùng tiền này chữa bệnh tim cho bà nội, tao sẽ giúp mày tìm được tim hiến tặng và bác sĩ giỏi chuyên khoa tim mạch.”

“Lời đề nghị thật hấp dẫn, nhưng giá tiền đưa ra có quá lớn cho việc này không?” Lão hói bị mê hoặc bởi giá cả Mục Anh Húc đưa ra, tính đa nghi vẫn khiến gã thắc mắc thật kỹ.

“Mày có người quan trọng nên thừa hiểu với vài người thừa tiền như tao, chút tiền lẻ này so với an toàn của người trong lòng đều là con số nhỏ. Côn đồ cũng là người, tao ng mộ loại con cháu hiếu thuận như mày.”

Lão hói không biết thật giả trong lời nói của anh, gã hiểu bản thân không có sự lựa chọn. “Hy vọng mày giữ lời về việc tìm bác sĩ và trái tim hiến tặng.”

Gã cẩn thận cầm tờ séc nhét vào túi quần, lôi điện thoại ra bấm bấm trước mặt Mục Anh Húc.

“Tao không biết mặt người thuê, mọi thứ đều liên lạc qua điện thoại. Những lần đàm phán giá cả, tao có thói quen ghi âm. Tao nghĩ mày nhận ra giọng nói trong ghi âm, chính là người đến cứu bọn mày đêm hôm đấy.”

“Hứa Cao Lãng?”

“Tao không được biết tên. Tiền chuyển vào tài khoản không phải tên đó.”

Anh vẫn suy đoán chủ mưu sau lưng, nhưng Hứa Cao Lãng là người chưa từng nằm trong diện nghi vấn. Hắn có cùng đôi mắt giống anh mỗi khi nhìn vào Uông Trữ Hạ, hắn sao có thể có suy nghĩ hãm hại cô.

Tay anh run lên, bấm vào đoạn ghi âm, quả nhiên là giọng Hứa Cao Lãng đích thân thỏa thuận với lão hói tổ chức dẫn người đi giết Uông Trữ Hạ. Anh chuyển đoạn ghi âm vào điện thoại, đứng dậy rời đi thì bị lão hói chặn đường.

“Này! Mày đã lấy được đồ như mong muốn. Hy vọng mày sẽ giữ lời hứa. Cầu xin mày đảm bảo an toàn cho bà nội tao. Tao sợ sẽ bị trả thù vì sự phản bội này.” Ánh mắt gã không còn mang theo thù địch hung hãn như đêm đó.

Mục Anh Húc nhướn mày trước sự thông minh khôn khéo của lão hói, anh gật đầu đồng ý. “Yên tâm, tao sẽ đảm bảo an toàn cho hai người, cũng sớm sắp xếp bác sĩ chữa bệnh.”

Trên đường trở về, Mục Anh Húc một mình lái xe, để cấp dưới quay về Mục thị trước. Khuôn mặt nhăn lại khó gần, ánh mắt lầm lì, suy nghĩ về đoạn ghi âm vừa lấy được. Anh không hiểu tại sao Hứa Cao Lãng muốn nhắm vào Uông Trữ Hạ? Hắn không yêu cô? Tất cả đều là giả vờ?”

Nghĩ đến Uông Trữ Hạ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu cứ ở gần Hứa Cao Lãng, anh không quan tâm được hiện tại là lúc nào, trực tiếp chạy xe đến tập đoàn Thánh Hâm.

Tại quần lễ tân, anh bị ngăn lại. “Ông Mục, Hứa tổng hiện đang họp. Ông có hẹn trước không ạ?”

“Tôi không hẹn Hứa tổng, tôi muốn gặp giám đốc Layla.” Giọng Mục Anh Húc lạnh lùng cùng khuôn mặt u ám khó gần làm lễ tân thoáng rùng mình.

Nụ cười tiêu chuẩn của lễ tân có chút cứng nhắc sợ sệt. “Xin lỗi thưa ngài. Giám đốc Layla cũng đang họp.”

“Vậy tôi sẽ đợi em ấy.” Mục Anh Húc xoay người đi đến dãy ghế chờ, để mặc chiếc miệng há hốc kinh ngạc khó xử của lễ tân sau lưng.

Anh lo lắng cho an nguy của cô đến mức chai mặt, không bận tâm ánh mắt ngưỡng mộ của các nhân viên tập đoàn Thánh Hâm chiếu vào chằm chằm. Dù sao, Mục Anh Húc vốn là một tổng tài độc thân lấp lánh toàn chữ tiền trên cơ thể, là sự cám dỗ sa đọa đối với phái nữ chưa lập gia đình.

Uông Trữ Hạ vừa bước ra khỏi phòng họp, tay cô liền bị kéo lại lui sang một bên bởi trợ lý của cô. “Chị Layla, Mục tổng của tập đoàn Mục thị đã đợi chị dưới sảnh hơn một tiếng đồng hồ.”

“Mục tổng?” Uông Trữ Hạ ngơ ngác không hiểu anh tìm cô làm gì? Từ hôm xảy ra ấu đả với đám côn đồ, hai người chưa gặp lại, cô không rõ anh đnag ủ mưu gì khi tìm đến tận nơi làm việc.

Uông Trữ Hạ quay sang Hứa Cao Lãng xuất hiện ngay sau lưng, cười xin lỗi.

“Tôi có việc cần giải quyết. Anh cứ về văn phòng trước, một lúc nữa tôi quay lại rồi thảo luận tiếp.”

Hứa Cao Lãng gật đầu, giọng nói thông cảm. “Chuyện gấp thì em cứ giải quyết trước đi.”

Uông Trữ Hạ đi đến đại sảnh tâng một, cô nhìn thấy người đàn ông có khí chất vô cùng đặc biệt thu hút ong bướm ve vẫn xung quanh. Anh đơn giản ngồi lặng một chỗ, khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững không có nổi nụ cười, nhưng từ tấm lưng thẳng, vòm ngực rộng lớn cứng cáp, khuôn mặt quắc thước điển trai, vẫn rất nhiều đồng nghiệp nữ trong công ty liếc mắt đưa tình.

Có gì đó gai gai trong ngực, Uông Trữ Hạ đi thẳng đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi. “Anh muốn gặp tôi? Có chuyện gì quan trọng không?”

Mục Anh Húc đặt tạp chí trong tay xuống, đứng dậy mỉm cười nhìn cô. “Tối nay em có thời gian không? Tôi muốn đưa em đến một nơi.”

“Anh đến tìm tôi chỉ để hẹn gặp mặt?”

Ánh mắt Uông Trữ Hạ ngạc nhiên trước lời mời. Mục Anh Húc lãng phí hơn một tiếng chờ đợi chỉ để hẹn hò nói chuyện?

Cô từ chối gần như ngay lập tức. “Tôi không có hứng thú gặp mặt hay hẹn hò nói chuyện với anh. Chúng ta không có chuyện gì để nói, đừng lãng phí thời gian.”

“Hạ Hạ, thật ra tôi …” Mục Anh Húc mở miệng muốn nói, nhưng ánh mắt đã quét thấy Hứa Cao Lãng từ trong thang máy đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui