Uông Trữ Hạ không trả lời điện thoại của Hứa Cao Lãng vì tín hiệu nơi cô ở không được tốt.
Lời khuyên nhủ chân thành của thư ký Trần Hiên khiến cô tỉnh ngộ phần nào. Dù cô trốn tránh hay chán ghét Mục Anh Húc thì không nên tiếp tục ở một chỗ với Hứa Cao Lãng. Lợi dụng lòng tốt của người quan tâm đến mình, cô thật tệ khi đã làm vậy.
Sau khi rời Thánh Hâm, cô không thuận lợi tìm được công việc như đã nghĩ. Sau vài cuộc phỏng vấn ở một số công ty, nếu không phải bên kia không hài lòng với cô thì cũng là cô không ưng sự phát triển của công ty, nên hiện tại cô vẫn đang thất nghiệp.
Sau khi phỏng vấn thất bại, cô lang thang trên phố một mình, không để ý điện thoại hết pin tắt máy. Vừa bước chân vào quán cà phê cô thường lui tới, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng. “Uông Trữ Hạ!”
Sống lưng cứng đờ, tim hơi thót lại chột dạ, cô rề rề quay lại, mỉm cười lịch sự. “Anh Mục, thật trùng hợp khi gặp anh ở đây.”
“Không phải ngẫu nhiên.” Mục Anh Húc bước đến vội vã, hơi thở hổn hển như vừa chạy quãng đường dài. “Tôi đặc biệt tìm em.”
“Tìm tôi? Anh đang nói chuyện gì vậy? Chúng ta có gì để nói?” Uông Trữ Hạ tròn mắt hỏi.
“Điện thoại em chết rồi sao? Có điện thoại mà không mở máy thì dùng làm cái gì? Vứt đi!” Mục Anh Húc cáu kỉnh mắng. “Tôi gọi cho em liên tục nhưng em luôn tắt máy. Ghét tôi đến mức không nhận điện thoại hả?”
Uông Trữ Hạ giật mình, mở túi xách lôi điện thoại ra kiểm tra. Cô xấu hổ gượng cười. “Vùng này tín hiệu không tốt, tôi không chú ý đến nó sau khi máy hết pin. Anh tìm tôi có chuyện gì gấp hả?”
Mục Anh Húc thở hắt ra, cơ thể thoáng thả lỏng, anh do dự một lúc khi nhìn vẻ ngơ ngác của cô, vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng. “Tôi nghe nói em từ chức ở tập đoàn Thánh Hâm? Tại sao? Em cãi nhau với Hứa Cao Lãng hay do công việc bị chèn ép?”
Vẻ mặt Uông Trữ Hạ hơi mất tự nhiên khi nhận sự quan tâm của anh. Từng lời của thư ký Trần Hiên lần nữa văng vẳng bên tai, cô nhớ lại những điều anh từng làm mà cô không biết, cảm thấy trái tim vừa xao động vừa khó chịu.
Không đợi cô sắp xếp suy nghĩ trong đầu, điện thoại của Mục Anh Húc đổ chuông ồn ào, anh liếc nhìn liền vội vã trả lời.
“Cái gì?!” Sắc mặt anh trở nên trầm trọng, giọng hạ xuống, mắt đục ngầu tức giận. “Tôi sẽ qua ngay, phiền cô vỗ về cảm xúc bé giúp tôi.”
“Có chuyện gì vậy? Có cần tôi giúp không?” Uông Trữ Hạ linh cảm chuyện không hay, tò mò hỏi.
“Là Mục Niệm.”
Lòng dấy lên bất an, cô hoảng loạn chủ động đến gần Mục Anh Húc hỏi dồn. “Niệm Nhi làm sao? Có phải bé gặp chuyện gì không?”
Gần đây những người xung quanh cô thường gặp tai nạn, cô rất sợ phải nghe tin tức xấu.
“Mục Niệm đánh nhau với những đứa trẻ khác, nó bị thường.” Mục Anh Húc gật đầu, nhét điện thoại vào túi, quay người muốn đi.
“Tôi đi với anh.” Uông Trữ Hạ vô thức tóm lấy cánh tay anh, quên luôn khoảng cách an toàn giữa hai người, thúc giục Mục Anh Húc đang đảo mắt nhìn bàn tay cô. “Còn đứng đây làm gì? Nhanh đi thôi!”
Khi Uông Trữ Hạ đến nhà trẻ, cảnh tượng trước mắt khiến cô xót xa.
Một cục bông nhỏ nhét lỗ mũi, khóe miệng nứt ra đã ngừng chảy máu, Mục Niệm với gương mặt đầy vết thương ngẩng cao đầu nghe giáo viên trách mắng, không hề có ý định thừa nhận sai. “Mục Niệm, đánh nhau là không ngoan.” Giáo viên khuyên nhủ tận tình, bé đều lắc đầu không chịu xin lỗi.
Giáo viên bất lực, day day thái dương đau nhức, ngẩng đầu thấy Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ xuất hiện ở cửa, giáo viên vội vàng đứng dậy chào hỏi như được cứu sống. “Bố mẹ Mục Niệm, thật may hai vị đã tới. Cho dù tôi thuyết phục dỗ dành thế nào, Mục Niệm cũng từ chối xin lỗi đối phương, nhất quyết cho rằng bé không có lỗi.”
Uông Trữ Hạ không quan tâm đến lời trách cứ của giáo viên, cô lo lắng kiểm tra vết thương trên người và mặt Mục Niệm. “Niệm Nhi, con còn bị thương chỗ nào? Đau ở đâu phải nói cho mẹ biết.”
Mục Niệm nhìn thấy cô, mắt sáng rực, tay nắm chặt áo cô, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa mang theo an ủi. “Con không sao, là con đánh các bạn. Con rất khỏe, mấy bạn kia bị đánh lăn ra khóc oa oa.”
Điều Mục Anh Húc quan tâm là việc khác, anh hỏi giáo viên. “Có chuyện gì vậy? Tại sao bọn trẻ lại đánh nhau?”
Giáo viên ngượng ngùng trước ánh mắt nghiêm túc của anh, cô ngập ngừng cẩn thận nói. “Trẻ con sẽ không biết lựa lời khi nói, Mục Niệm không vui trước lời của bạn học cùng lớp nên mới nóng nảy Xô xát.”
“Những bạn học kia đã nói gì?” Giọng anh lạnh xuống rất nhiều.
Mục Niệm đứng bên cạnh, thấy cô giáo lóng ngóng nên dõng dạc trả lời. “Bạn đó nói con không có mẹ, con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ. Con nói không phải rồi đấm vào mũi bạn. Tụi con đánh nhau, mấy bạn khác vào can, con cũng đánh luôn.”
Trái tim Uông Trữ Hạ run lên khổ sở, cô tự trách và thấy tội lỗi, nếu không phải vì sự vô trách nhiệm của bản thân thì Mục Niệm đã không bị những bạn học khác trêu chọc là không có mẹ.
Sắc mặt Mục Anh Húc tối sầm, đè nén lửa giận trong lòng.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào giọng nói oang oang chua ngoa. “Là đứa nhóc nào? Cha mẹ không biết dạy dỗ hả? Sao lại đánh bạn học như vậy? Những đứa trẻ con đồ, cần phải đuổi khỏi trường.”
Khuôn mặt Mục Anh Húc gần như tối đen, mắt đục ngầu tia giận dữ. Bàn tay nắm chặt để kìm chế ham muốn đánh người.
Bước vào văn phòng giáo viên là mẹ đứa bé bị đánh, nhìn thấy sắc mặt u ám hung dữ của Mục Anh Húc, cô ta giật mình bấn loạn nhưng nhanh chóng hồi phục vẻ tức tối, lên giọng đe dọa giáo viên. “Là thằng bé này đánh con tôi trước. Trẻ con chơi đùa đụng chạm thì không sao, nhưng đánh con tôi đến mức phải vào viện kiểm tra, cơ thể đầy vết bầm, đầu chảy máu, lại không có nổi lời xin lỗi là sao?”
Giọng điệu hách dịch của mẹ bạn học kia cùng vẻ mặt tối đen của Mục Anh Húc, trượt xuống sàn rơi loảng xoảng.
Cùng lúc một giọng nói âm u vang lên. “Cô muốn đánh trẻ con?”
Mẹ Hải Đăng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thời điểm đụng phải ánh mắt rét buốt ngoan độc của Mục Anh Húc, cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô ta bất giác run rẩy vô thức. Cảm giác áp bức vô hình đè lên cơ thể khiến môi mẹ Hải Đăng run bần bật, giọng nói hoảng sợ. “Tôi không đánh trẻ con, tôi chỉ muốn nói cho nó biết cách nói chuyện với người lớn. Nó ăn nói như vậy là vô phép.”
Mục Anh Húc khit mũi, hừ lạnh. “Con tôi không đến lượt cô giáo huấn. Cô chưa đủ tư cách. Dạy ra đứa con buông những lời bẩn thỉu như vậy khi còn nhỏ đủ chứng minh cô là loại mẹ không ra gì.”
“Anh… Mẹ Hải Đăng tức giận nghiến răng ken két, không thốt nổi lời.
Mục Anh Húc với dáng cao to, vẻ mặt lạnh lùng khó gần, đứng thẳng ngạo nghễ, không hề đề cập đến lời xin lỗi của Mục Niệm.
Thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nặng, giáo viên vội hòa giả. “Mẹ Hải Đăng, bố Mục Niệm, đây là chuyện trẻ con. Tuy xảy ra xích mích nhưng trẻ con rất đơn giản, người lớn chúng ta không nên áp đặt suy nghĩ lên chúng. Chuyện này có thể giao cho bọn trẻ tự giải quyết, được không?”
Không phải giáo viên không muốn can thiệp vào chuyện này, là do thái độ thiếu hợp tác của phụ huynh, nếu để người lớn xử lý sẽ càng phiền phức.
“Không!”
Hai người đồng thời từ chối, mẹ Hải Đăng kiên quyết yêu cầu xin lỗi, giọng cô ta the thé chói tai. “Con trai tôi vẫn đang kiểm tra trong bệnh viện, đầu nó vỡ, chảy rất nhiêu máu, cô là giáo viên thì phải biết phân biệt đúng sai, giải quyết cho gia đình rồi.
Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt hùng hổ đỏ gay như đít khỉ đang mắng cô giáo oang oang của mẹ Hải Đăng, không nói một lời, lấy tấm séc trong túi, điền thật nhiều số không. “Chúng tôi trả toàn bộ chỉ phí y tế. Con trai tôi sẽ không xin lỗi đứa bé kia.”
Anh đặt mạnh tờ séc lên bàn giáo viên, ngay bên cạnh mẹ Hải Đăng đang đứng. Quay sang ôm Mục Niệm từ lòng Uông Trữ Hạ, xoay lưng lãnh đạm rời đi không chào hỏi giáo viên.
Uông Trữ Hạ gật đầu chào giáo viên, nhấc chân đi theo Mục Anh Húc nhưng cánh tay bị giữ chặt, cơ thể mất cân bằng nghiêng về phía sau. Mẹ Hải Đăng nắm chặt tay cô, khuôn mặt nhăn nhó tức giận, gào thét nói. “Các người có thái độ gì thế hả? Cho rằng dùng tiền là giải quyết được mọi việc? Cô là mẹ đứa bé côn đồ đó đúng không? Cô không được đi. Phải xin lỗi!