Màn đêm buông xuống thật sâu, Khương Giang chạy xe khắp nẻo đường trong vô thức, hắn biết bản thân đang làm chuyện vô ích, nhưng không cách nào dừng lại được.
Xe dừng bên cạnh một công viên, hạ cửa kính xe, hắn nghiêng người tựa trên thành cửa, hút thuốc để kìm buồn bực trong lòng. Màn hình điện thoại lúc sáng lúc tắt theo ngón tay hắn.
Phả làn khói thuốc, hắn nhìn số điện thoại di động của Cao Trữ Mộc, cảm thấy tuyệt vọng. Hắn gọi rất nhiều cuộc cho Cao Trữ Mộc, nhưng chưa bao giờ được kết nối dù điện thoại có tín hiệu.
Thành phố A không lớn không bé, hắn không biết Cao Trữ Mộc sẽ đi đâu, cô gần như không có người thân ở thành phố này…
“Khoan đã..” Nghĩ đến người thân, Khương Giang đột nhiên nhớ tới Cao Trữ Mộc vẫn còn có em gái ở thành phố này.
Hắn vội tìm số điện thoại của Uông Trữ Hạ, vài giây do dự không dám gọi. “Sẽ khó có chuyện A Húc để Mộc Mộc ở lại Mục gia”
Sau khi đắn đo và bác bỏ nghi ngờ, Khương Giang vẫn gọi điện cho Uông Trữ Hạ với tâm lý cầu may.
Chuông đổ năm lần mới được kết nối, giọng nói lười biếng của Uông Trữ Hạ vang lên. “Xin chào! Ai vậy?”
“Xin lỗi vì quấy rối giờ nghỉ ngơi của cô. Tôi là Khương Giang, Mộc Mộc có liên lạc với cô không?” Trong lòng hắn dấy lên hy vọng.
Nghe giọng khách sáo cẩn thận của Khương Giang, Uông Trữ Hạ tỉnh cơn buồn ngủ, day day lông mày, mở miệng trách mắng. “Anh còn biết gọi điện thoại? Anh nói sẽ chăm sóc Trữ Mộc thật tốt, cuối cùng đưa chị ấy về biệt thự để làm người hầu, để mẹ anh hành hạ rồi đuổi ra đường? Đây là lời hứa anh từng nói với tôi? Yêu thương của anh thật đáng sợ!”
Đối mặt với lời mắng chửi, Khương Giang nhún nhường. “Tôi mới về nước gần đây, nhiều chuyện xảy ra trong thời gian qua đều không được biết. Tôi biết bản thân có lỗi vì không chăm sóc bảo vệ tốt cho Mộc Mộc, cô có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?”
“Nếu không phải Trữ Mộc ngăn cản không cho tôi gọi điện mắng vốn anh, tôi đã nguyền rủa anh từ lâu rồi.” Uông Trữ Hạ khịt mũi, khó chịu, kể lại toàn bộ những gì bản thân chứng kiến vào ngày đưa Cao trữ Mộc rời khỏi biệt thự, và tình cảnh chị ta khổ sở khi phải làm toàn bộ công việc nhà.
Khương Giang không phàn nàn bất kỳ điều gì, thái độ ngoan ngoãn của hắn khiến lửa giận trong lòng Uông Trữ Hạ được trút bớt, cô thở hắt ra nhượng bộ. “Được rồi, tôi hiểu anh không muốn mất vợ, cũng không dễ dàng dỗ dành mẹ ruột, bị kẹp giữa hai người phụ nữ đều rất khó xử vất vả.”
“Tôi rất lo lắng cho em ấy.”
Cô hài lòng trước câu trả lời, đưa ra lời khuyên. “Anh nhân cơ hội chỉ có hai mẹ con, tranh thủ đả thông tư tưởng để mẹ chồng sớm chấp nhận con dâu. Trữ Mộc sống với tôi rất tốt. Khi nào anh sắp xếp xong thái độ người nhà, lúc đó mới có quyền đón vợ về.”
Ý tứ Uông Trữ Hạ rất rõ ràng, cô sẽ không đồng ý để Cao Trữ Mộc quay về với Khương Giang nếu chưa nhận được chúc phúc từ bà Khương.
Khương Giang không khỏi cảm thấy xấu hổ khi hiểu ý tứ của Uông Trữ Hạ, hắn quả quyết nói. “Được! Tôi nhất định xử lý tốt chuyện này, không để Mộc Mộc chịu nhiều oan ức khi sống với tôi.”
Uông Trữ Hạ vừa tắt điện thoại, cùng lúc Mục Anh Húc tắm xong bước ra. Trên người anh vẫn mang theo hơi nước nóng hầm hập, thân dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh hông.
Anh nhìn cô ngây thơ trong chiếc váy ngủ màu xanh lam, tóc buông thống bên vai không chút đề phòng. “Ai gọi vậy? Đêm hôm khua khoắt làm phiền vợ yêu của Mục Anh Húc này?”
“Còn ai ngoài anh em tốt Khương Giang của anh?” Uông Trữ Hạ bĩu môi ném điện thoại xuống chăn, mắt nhìn chằm chằm giọt nước chảy từ vai anh, lăn qua vòm ngực rắn chắc, trườn trên sáu múi xinh đẹp và biến mất sau khăn tắm. Cô nuốt khan, giả vờ bất mãn để đánh lạc hướng suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
“Ở bệnh viện sau khi Trữ Mộc tự tử, anh ta thề thốt sẽ thuyết phục bà Khương chấp nhận chị ấy. Hiện tại hay rồi, con trai mới đi công tác vài ngày mà mẹ chồng đã tống cổ con dâu ra đường. Tương lai sống với nhau còn gà bay chó sủa đến mức nào?”
Mục Anh Húc cắm máy sấy, đưa qua cô. Uông Trữ Hạ bò đến cầm lấy sấy tóc cho anh. Đầu óc cô vẫn vấn vương chuyện Cao Trữ Mộc, cô thấy chua xót và bất bình giùm chị ta.
“Trước đây ở Cao gia, Trữ Mộc luôn là đại tiểu thư, ngón tay không chạm nước, từ nhỏ đã ưu tú hơn em rất nhiều, bây giờ phải làm công việc của nhiều người làm gộp lại, nghĩ đến cũng đủ khó chịu.”
Nghe Uông Trữ Hạ tức giận vì một người khác, Mục Anh Húc nhếch miệng cười không nói, anh đặt tay lên eo cô, áp mặt xuống phần ngực trắng nõn lộ ra nơi cổ áo, hít hà mùi thơm da thịt thanh mát.
“Ngồi yên, đừng nghịch” Cô gõ nhẹ vào trán anh, luồn các ngón tay chải vuốt sợi tóc ngắn cũn. Do cô quỳ gối nên tầm nhìn cao hơn, không bắt gặp ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt anh, vẫn vô tư để mặc anh cọ ngực đùa nghịch.
Giọng nói khàn khàn thoát khỏi cổ họng mang theo chút cám dỗ khác thường, anh nói đủ hai người nghe. “Tôi đúng là có phúc lấy được người vợ tốt, người mẹ hiền như em.”
Uông Trữ Hạ bĩu môi, đẩy người anh ra, ấn mạnh máy sấy đã tắt vào lòng anh. “Đúng, đúng. Em trở thành người vợ tốt, người mẹ hiền đều là công của anh.”
Mục Anh Húc đặt máy sấy lên mặt tủ đầu giường, đột ngột xoay người chồm lên cơ thể cô, ép cô nằm ngửa ra giường. “Nếu không có tình yêu của tôi tôn thờ em, em làm sao có cơ hội làm một người mẹ hiền? Nơi này cũng không tạo ra được em bé…”
Tay anh di chuyển xuống bụng cô xoa nắn làm cô cười khúc khích vì nhột. “Có cần em cảm ơn anh không?”
“Có chứ! Cộng cả nợ hôm qua và hôm nay là ba lần?” Mục Anh Húc vô sỉ nói, hạ miệng ngấu nghiến môi cô.
Uông Trữ Hạ hé miệng, để mặc chiếc lưỡi nam tính luồn vào trong, khuấy đảo khoang miệng cô, tiếng mút lưỡi kèm tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ ngân lên trong phòng.
Cơ thể cô hơi uốn éo, đầu ngón tay mát lạnh di từ trái cổ cao chạy dọc xuống ngực Mục Anh Húc, khiêu khích hai núm nhỏ xíu như hạt đậu của anh, rồi lui xuống xoa nắm cơ bụng sáu múi xinh đẹp.
Hơi thở của anh nặng hơn, dứt khỏi nụ hôn, kéo giãn khoảng cách giữa hai khuôn mặt. Anh chống tay hai bên gối, nhìn sâu vào mắt cô, kìm nén cảm giác hưng phấn khi cô không ngừng sờ soạng phần bụng dưới, giọng anh khản đặc.
“Em đang nghịch lửa đấy.”
Uông Trữ Hạ dùng một tay vít cổ anh xuống, khẽ nói vào tai anh. “Em muốn anh dùng ngọn lửa đó thiêu chết em.”
Cô buông tay, nằm thẳng trên giường, bàn tay đặt sau gáy anh không ngừng đan vào sợi tóc mang ý mời gọi. Mắt nheo lại lẳng lơ, môi hồng hé ra lấp ló chiếc lưỡi nhỏ xinh. “Húc, em muốn”
Hai giây sau lời van xin, quai váy ngủ bị kéo trễ khỏi vai, bộ ngực sữa nảy lên dưới bàn tay to lớn. Mục Anh Húc như con thú đói khát ngấu nghiến từng bên, nhai cắn hai trái sơ ri chính mọng. Uông Trữ Hạ oằn mình dưới sự mạnh bạo khát khao của anh.
Cô cảm nhận rõ đôi môi vốn lạnh lùng đang hôn mút dịch xuống bụng, chọc ngoáy chiếc rốn khiến nó ướt nhẹp, anh trườn dần xuống dưới, dùng miệng, lưỡi và lòng bàn tay cảm nhận toàn bộ cơ thể non mềm của cô.
Thai gần bốn tháng nên vùng bụng vốn bằng phẳng hơi nhô cao, anh trân trọng hôn thật cẩn thận vết sẹo bên dưới. Đây là vết tích để lại sau khi sinh Mục Niệm, nó chỉ mỏng như một sợi dây nhỏ khoảng gang tay, nhưng nằm trên da thịt trắng hồng càng bắt mắt.
Mục Anh Húc dùng lưỡi rê dọc vết sẹo, liếm đến mức thân dưới của cô bủn rủn, đầu ngón chân quắp chặt tê dại. Đuổi theo khát vọng sâu trong lòng, Uông Trữ Hạ đẩy thân dưới lên trên, cố tình khiến một lần liếm mút của anh chạm đúng nơi riêng tư bí mật.
Mùi hương phụ nữ sau khi tắm rửa, sạch sẽ và thơm mát khiến mũi Mục Anh Húc hít hít, lưỡi anh được đà cắm sâu vào trong nơi ướt át mềm mại. Uông Trữ Hạ rên xiết van nài. “Húc, làm em… giết chết đi em đi anh..”
Mục Anh Húc không trả lời, anh lấy chiếc gối kê dưới mông cô, đẩy hai chân lên cao thành hình chữ M, một lần nữa dùng miệng và lưỡi đưa ham muốn của cô lan ra toàn bộ chân tay.
Uông Trữ Hạ oằn mình rên xiết theo sự kích thích của anh, cô bật khóc như con mèo cái động tình, dùng tay xoa tóc anh, ấn đầu anh sâu hơn nữa. Cơ thể đang mang thai của cô rất nhạy cam, nó ham muốn và khao khát được yêu thương, được anh thô lỗ lấp đầy. Cứ như bù lại những năm xa cách đã qua.
Thời điểm anh lấp đầy cô, ngực anh ép lên vòng một đẫy đà mang lại khoái cảm ấm áp, miệng anh ngậm chặt môi cô ngăn tiếng rên cao vút.
Uông Trữ Hạ nhấp nhô trên giường, cảm nhận cơ thể được yêu qua da thịt, qua lời thì thầm bên tai. “Hạ Hạ, tôi yêu em.”
Đêm còn dài, hai cơ thể yêu thương nhau quấn quýt không ngừng đòi hỏi từ đối phương. Mục Anh Húc thầm cảm ơn lần mang thai này, Uông Trữ Hạ như uống phải thuốc kích dục, cơ thể nhạy cảm và nhu cầu khá cao, anh không ngừng cố gắng thỏa mãn con mèo cái lẳng lơ này.
Ngày hôm sau, người chồng được ăn no Mục Anh Húc mang theo khuôn mặt phơi phới gió xuân đến Mục thị, nhìn thấy vẻ mặt xám xịt mệt mỏi của thư ký Trần Hiên, không khỏi trêu đùa.
“Chiều qua tan làm, anh phóng xe đi đón bạn gái ngay, có phải hai người đã thức cả đêm ở bên nhau không? Sao tôi thấy anh tiều tụy vậy? Hay tôi nhờ Tu Kiệt kê cho anh vài bài thuốc bổ thận nhé?”
Trần Hiện từ hôm cãi nhau với Lâm Mộng Như, cô vẫn chiến tranh lạnh với hắn, hắn ngày nào cũng đến cửa công ty giải trí Thụy Giai để đón người nhưng đều kết thúc trong không khí không vui vẻ. Gần đây hắn thường mất ngủ ban đêm vì nếm đủ cảm giác trằn trọc vì một người phụ nữ là thế nào.
Trần Hiên dù muốn phủ nhận nhưng hai quầng thâm dưới mắt hắn đã bán đứng tâm trạng không vui.
“Vẫn là chuyện hôm trước. Chưa giải quyết được.”
“Anh chỉ cần thú nhận là anh đã ghen. Mọi việc đều giải quyết đơn giản.” Mục Anh Húc là người đứng ngoài cuộc, nhìn ngay ra vấn đề giữa hai con người đều có cá tính tự cao tự đại và cố chấp như Lâm Mộng Như và Trần Hiên.
“Tôi cũng bất ngờ một người cứng nhắc và lãnh đạm như anh, khi ghen cũng ra trò đấy.”
Thư ký Trần Hiên lắc đầu, lông mày cau lại, hắn tin tưởng Lâm Mộng Như không có ý một chân đạp hai thuyền, chỉ là…
“Tôi nghĩ Lộ Thanh Phong có vấn đề. Việc hắn ta quanh quẩn bên Lâm Mộng Như gần đây với mật độ dày rất khác thường.”
Trần Hiên không rõ tại sao ngay lần đầu tiếp xúc, hắn đã có ấn tượng xấu về Lộ Thanh Phong, dù đó là một nghệ sĩ khá nổi tiếng về sự thân thiện hòa đồng.
Mục Anh Húc không biết Lộ Than Phong, anh ít để ý tin tức giải trí, đơn giản võ vai Trần Hiên an ủi.
“Lộ Thanh Phong vốn là nghệ sĩ dưới sự quản lý của Lâm Mộng Như, anh cứ để ý suốt ngày thì chỉ càng mang phiền phức đến cho bản thân.
Ngoài công việc, họ cũng có thể là bạn bè.”
“Hy vọng là tôi suy nghĩ quá nhiều.”
Trần Hiên chấp nhận cách giải thích của Mục Anh Húc. “Nếu Lộ Thanh Phong làm bất cứ điều gì bất lợi cho Lâm Mộng Như, tôi sẽ không để yên cho hắn ta.”
Tại Mục gia. Thời điểm Uông Trữ Hạ tỉnh ngủ đã là vào buổi trưa, cô xuống phòng khách thì gặp Cao Trữ Mộc đang ngồi cơ đơn trên ghế sô pha.
“Chị, có muốn dùng bữa sáng với em không?”
“Chỉ có em mới coi bữa trữa thành bữa sáng.” Cao Trữ Mộc cố tình trêu cô, nhưng nét mặt không giấu được nét không vui. Ngồi bên bàn cơm, chị ta cúi đầu trâm mặc, không nói gì khiến Uông Trữ Hạ tò mò.
“Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Cao Trữ Mộc mím môi, do dự hỏi.
“Tối hôm qua Khương Giang có liên lạc với em không?”