Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

“Tránh ra. Ai cho anh chạm vào tôi.” Cao Trữ Mộc vùng vẫy khi bị thư ký Trần Hiên mời đi. “Bắt nhốt người là phạm pháp. Mục Anh Húc, anh không có quyền.”

CÁ hung dữ đánh Trần Hiên, cậy hắn không ra tay với phụ nữ khiến hắn chật vật vì bị cào cấu. Người làm tiến lên muốn giúp đỡ, nhưng chỉ càng làm ả phản kháng kịch liệt Cao Trữ Mộc biết lần này nếu bị bắt nhốt, thứ đợi chờ cả chính là địa ngục.

“Dừng lại!” Tiếng quát lớn vang lên khiến vụ lộn xộn dừng lại vài giây. Khương Giang xuất hiện ngay ngã rẽ hành lang dẫn xuống tầng.

Hắn đẩy Trần Hiên, kéo Cao Trữ Mộc ra sau lưng với thái độ bảo vệ.

Sắc mặt Mục Anh Húc trầm xuống, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh nhạt khó chịu. “Anh đến đây làm gì? Anh còn định bảo vệ cô ta?”

Khương Giang không quay lại nhìn Cao Trữ Mộc, thẳng lưng cứng rắn đáp lại. “Anh định làm gì em ấy? Muốn bắt nhốt hay khiến em ấy chịu hành phạt rơi xuống cầu thang như Uông Trữ Hạ? Nếu em ấy bị đẩy ngã xuống cầu thang, anh có nhẹ nhõm trong lòng hơn không?”

Người ngạc nhiên nhất là Cao Trữ Mộc, ả trợn mắt giận dữ nhìn Khương Giang. “A Giang, tôi còn tưởng anh sẽ đứng về phía tôi? Nếu không giúp được thì đừng cản trở.”

“Câm miệng! Đều là do em tự chuốc lấy.” Khương Giang quay lại mắng chửi, nhìn ả như đồ ngu ngốc đần độn. Hắn vội quay về nhìn Mục Anh Húc. “Làm như vậy, anh sẽ thả cho em ấy đường sống, được không?”

Mục Anh Húc không trả lời, anh nheo mắt suy đoán lời hắn nói. Nhưng động tác của Khương Giang nhanh đến mức không để ai có thời gian phản ứng hay suy nghĩ, hắn đột nhiêm nắm lấy tay Cao Trữ Mộc lôi ả về phía cầu thang.

“Anh làm quỷ gì vậy? Đau tôi! Bỏ ra!” Cao Trữ Mộc vùng vẫy, đấm đá vào đầu hắn.

Do quá vướng víu, hắn khom người vác ả lên vai, bước đi dứt khoát.

Mục Anh Húc và mọi người đi theo sau, ánh mắt anh hờ hững vì tình cảnh vật lộn của hai người, trong mắt không có tia dao động nào.

Đến đầu cầu thang, Khương Giang thả ả xuống, giữ chắc người không cho å bỏ chạy Cao Trữ Mộc nhìn những bậc thang sắc lạnh, nghĩ đến lời Khương Giang, lòng tràn đầy hoảng sợ và kháng cự. Á gào lên kinh hoàng. “Anh điên rồi! Anh không có quyền!”

Nhưng hắn hoàn toàn khống chế cơ thể ả, ả không cách nào vùng ra bỏ chạy.

Khương Giang nhìn Mục Anh Húc, giọng nói rõ ràng mạch lạc nhưng ánh mắt lóe lên tia cầu khẩn. “Nếu là hình phạt này, tôi giúp anh xử lý.”

Dứt lời, Khương Giang thô bạo đẩy mạnh Cao Trữ Mộ, ả không chuẩn bị trước nên ngã lăn tròn xuống dưới, tiếng va chạm bởi đầu và bậc thang nghe rợn người.

Tiếng hét uất nghẹn tắt lịm khi Cao Trữ Mộc nằm rũ người trên sàn, mọi người chứng kiến cảnh ả rơi xuống mà không một ai bước đến muốn giúp.

Mục Anh Húc lãnh đạm nhìn Khương Giang, im lặng xoay người rời đi. Thư ký Trần Hiên đuổi theo sát nút, giọng nói thiếu hài lòng.

“Đây là quá nhẹ nhàng với Cao Trữ Mộc. Cầu thang thoát hiểm của bệnh viện không cao, cô ta cũng không mang thai, chỉ là va chạm ngoài da. Thật không công bằng.”

“Hắn cố ý muốn bảo vệ cô ta.” Mục Anh Húc hừ lạnh, lên tiếng. “Ai cũng nghĩ có thể ngồi lên đầu Mục Anh Húc này?”

“Anh thật sự định tha cô ta một mạng?” Thư ký Trần Hiên hiểu tính ông chủ của mình. Sinh mạng đứa bé trong bụng không quan trọng bằng sức khỏe của Uông Trữ Hạ, đặc biệt hậu quả cô không thể có con trong tương lai, với sự nhẫn tâm của Mục Anh Húc, không nghiền nát Cao Trữ Mộc chính là chuyện khó tưởng tượng. Ánh Mắt Mục Anh Húc tối tăm không ánh sáng. “Đợi Hạ Hạ tỉnh lại.”

Đợi Mục Anh Húc và mọi người rời đi, Khương Giang bước vội xuống cầu thang, ôm Cao Trữ Mộc dậy, lo lắng hỏi. “Em sao rồi? Đau ở đâu? Để tôi đưa đi khám.”

Hắn luồn tay muốn bế ả lên thì gò má trúng cái bạt tai đau điếng.

Cao Trữ Mộc dùng hết sức đẩy hắn ra, khiến cả ngã xuống đất. Ngã ngồi trên sàn, ả đối diện với Khương Giang với ánh mắt oán trách đầy hận thù, giọng nói cao vút the thé xé tan lòng người.

“Anh muốn trả thù việc tôi ly hôn đúng không? Anh cũng cùng một giuộc với họ, đối phó tôi. Sao ai cũng không tin tôi? Tôi không cố ý làm A Hạ bị ngã. Anh không tin tôi thì làm ơn tránh xa tôi ra, đừng giả bộ quan tâm trước mặt tôi.”

“Em. nói gì?”

“Anh là đồ đạo đức giả. Thật tởm lởm khi nhìn thấy mặt anh.” Cao Trữ Mộc hét lên, mắt ả ngấn lệ vì lần đầu căm ghét một người như vậy.

Lời nói của Cao Trữ Mộc đâm vào tim hắn từng nhát dao sâu hoắm, nó rỉ máu khiến vết thương ngày càng há lớn miệng.

Khương Giang không đưa ra lời giải thích cho hành vi của bản thân, hắn đè nén mọi tâm tư vào sâu trong lòng. Thất vọng nhìn ả, đứng dậy, lãnh đạm nói. “Em thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi chỉ khuyên em, gieo nhân nào gặt quả nấy. Đừng khiến tâm hồn mình biến đen, đến mức không ai còn muốn yêu em.”

Nhìn bóng lưng cô độc của hắn, Cao Trữ Mộc chậm rãi bám tường đứng lên, ánh mắt quật cường không để vào tai những lời khuyên can.

Cao Trữ Mộc chỉ hiểu một phần sự tàn ác của Mục Anh Húc, ả không hề biết nếu để Trần Hiên đưa đi, nơi nhốt ả chính là địa ngục, hình phạt còn khủng khiếp và đáng sợ hơn rất nhiều.

Ẳ ngước lên nhìn về phía cầu thang, kéo lê thân thể đau nhức, từng bước chậm rãi đi đến phòng bệnh của Uông Trữ Hạ, tiếng nói nhỏ thoát khỏi kẽ môi chỉ mình ả nghe thấy. “

“Dù thế nào, mục tiêu của tôi đã đạt được.” Nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, khóe miệng ả nhếch lên thỏa mãn. “Có những vai diễn cần phải tiếp tục. Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Không bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, Cao Trữ Mộc quỳ xuống trước phòng bệnh của Uông Trữ Hạ. Tiếng va chạm giữa đầu gối và sàn nhà lớn đến nỗi cô y tá đi ngang qua giật bắn mình.

“Cô bị làm sao vậy? Có phải thấy trong người không khỏe?” Cô y tá muốn đỡ ả dậy nhưng bị từ chối. “Không, là tôi đã khiến em gái xảy ra chuyện. Dù tôi không cố ý nhưng cũng không thể cứu lấy đứa bé. Tôi sẽ quỳ ở đây đến khi em gái tôi tỉnh lại và tha thứ cho tôi.”

Mục Anh Húc lúc này vừa trao đổi với bác sĩ xong, vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy hành vi của Cao Trữ Mộc, anh không nói gì, đẩy cửa vào phòng.

Mục Niệm đứng bên ngoài với Quách quản gia và người làm, nhìn Cao Trữ Mộc như kẻ giết người ác độc. Á bặm môi, mặt trắng bệch đón nhận mọi ánh mắt châm biếm, nhạo báng, chán ghét.

Cửa phòng bệnh bật mở, Mục Anh Húc trước ra vẫn không nhìn ả, đón Mục Niệm từ tay Quách quản gia, mọi người cùng rời đi, không ai đoái hoài đến ả.

Thư ký Trần Hiên là người đi cuối cùng, hắn cố ý nán lại, buông lời lạnh lùng. “Thích quỳ để mê hoặc lừa đảo lòng người thì quỳ cho tốt, thể hiện chân thành vào. Đừng được vài phút rồi giả bộ lăn ra ngất xỉu, khiến cười khác phỉ nhổ bộ mặt giả tạo của cô hơn.”

Cao Trữ Mộc siết chặt nắm tay, mặt đanh lại nhưng không nói nửa lời. Cơ thể ả căng cứng, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn cửa phòng bệnh không chớp.

Nhìn bộ dáng quật cường như rất oan ức của ả, Trần Hiên khịt mũi khinh bỉ rồi rời đi.

Cao Trữ Mộc quỳ rất lâu, qua bữa trưa cũng không đứng dậy ăn cơm, cơ thể bắt đầu lung lay tụt huyết áp, hai chân tê dại mất cảm giác.

Đúng lúc này, khóe mắt ả liếc thấy Mục Anh Húc trở lại, liền điều chỉnh tư thế gan lì bướng bỉnh. Tiếc là Mục Anh Húc không bố thí cho ả ánh mắt nào, thờ ơ mở cửa đi vào phòng.

“A Húc..” Tiếng gọi của Cao Trữ Mộc bị chặn lại bởi cánh cửa đóng kín, ả muốn giải thích cho bản thân cũng không có cơ hội. Ả khẽ cúi đầu, dùng tóc che khuất một phần biển hiện lộ ra trên mặt, ở nơi không ai thấy, tia sáng gian xảo nham hiểm lóe lên thật nhanh trong đôi mắt sắc.

Ban đêm, Uông Trữ Hạ tỉnh lại. Do hôn mê quá lâu, thời điểm ý thức tỉnh táo, đầu cô vẫn nhức nhối khó chịu.

Nghiêng đầu, cô nhìn thấy Mục Anh Húc ngồi bên cạnh giường, nụ cười trên miệng anh rất dịu dàng làm cô bất giác nói.

“Em lại làm anh lo lắng?” Những mảnh vụn ký ức vội vàng ùa về trong tâm trí cô. Uông Trữ Hạ dần dần nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Mục Anh Húc cầm tay cô, giọng nói cố bình tĩnh: “Em có khát không?”

Nụ cười cương cứng trên môi cô, linh cảm có chuyện xấu xuất hiện đột ngột trong đầu khi cô nhìn thấy thái độ ân cần của anh.

Bản năng của người mẹ khiến cô đưa tay sờ lên bụng dưới, cảm giác đau buốt xông tới óc làm lòng cô hoảng hốt.

Giọng Uông Trữ Hạ run rẩy đến nỗi anh nghĩ chỉ sau vài giây, cô sẽ bật khóc. “Húc, con của chúng ta… có phải mất rồi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui