“Người đẹp không thể trách chúng tôi được. Nhìn hắn cao to khỏe mạnh mà nhát cáy, vừa dọa vài câu đã són ra quần, chân tay run lẩy bẩy. Hắn bò ra lan can để trốn, chung tôi không kịp ngăn lại, chỉ vài giây đã thấy hẵn ngã bổ chứng qua thành lan can.”
Giọng đàn ông khản đặc bên kia đoạn thoại lộ rõ ngao ngán. “Cô đáng nhẽ phải nói trước, đối tượng là tên sợ chết, để chúng tôi có sự chuẩn bị.”
“Bây giờ các anh đổ lỗi ngược lại cho tôi?” Cao Trữ Mộc gắt gỏng quát lớn.
Giọng nói bên kia bình tĩnh đáp, uy hiếp ả. “Chúng tôi thu dọn hiện trường rất cẩn thận, không lộ ra dấu vết có người thứ hai xuất hiện trong căn hộ tồi tàn đó. Chỉ có cô và chúng tôi biết chuyện này. Nếu cô phản bội bán đứng chúng tôi, hậu quả sẽ không chỉ là cái chết nhẹ nhàng như gã diễn viên nửa mùa kia đâu.”
“Có điên không hả? Tôi phản bội có lợi gì?” Cao Trữ Mộc dựa lưng vào tường, mượn sự lạnh lẽo trên đó để làm dịu đi nóng này trong lòng. Giọng ả sốt ruột khó chịu. “Chuyện kết thúc rồi. Tôi sẽ chuyển nốt 50% tiền còn lại. Từ giờ đừng liên lạc nữa.” Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của ả. “Lần này liên quan đến tính mạng con người, anh em chúng tôi ngày đêm lo lắng, người đẹp nên bù đắp cho trạng thái tinh thần của chúng tôi.”
Trực diện đòi thêm tiền đầy trâng tráo, đối phương khiến Cao Trữ Mộc điên tiết, cáu gắt mắng chửi. “Tôi không yêu cầu các anh giết người. Các anh tự ý trái thỏa thuận, tôi theo quy ước sẽ chỉ trả đúng số tiền đã giao kèo. Đừng mong mọi thêm được đồng nào từ tôi.”
“Muốn yên phận với cuộc sống hiện tại thì đừng lớn giọng với bọn này.” Giọng nói bên kia chế nhạo, lớn tiếng ra điều kiện. “Mặc cả vài đồng bạc, đến lúc tù rục xương là tàn đời đấy người đẹp.”
“Nói con số đi!!!” Cao Trữ Mộc nghiến răng rít lên.
“Gấp năm lần con số ban đầu.”
“Sao không đi cướp luôn đi?” Cao Trữ Mộc gào lên, giọng ả khản đặc vì tức tối. Hít ra thở vào vài lần mới kìm được bức xúc, thẳng thừng từ chối đề nghị. “Bán tôi đi cũng không được nhiều tiền như vậy.”
“Cô muốn dùng thân thể thay thế số tiền? Chúng tôi đồng ý. Ổ chứa bên tôi đang thiếu người, làm vài năm rồi rạch bụng bán tim gan thận, thừa mứa so với con số chúng tôi đưa ra.”
Giọng cười khả ố vang lên xuyên thủng não Cao Trữ Mộc, ả cắn môi đến rướm máu mà không phát hiện.
Người bên kia cười chán chê, liền khéo léo gợi ý. “Cô không phải có cô em gái gả cho nhà giàu sao? Số tiền này vượt khả năng của cô, nhưng em rể cô chỉ là cái phẩy tay đơn giản.”
Cao Trữ Mộc biết người kia đang nói đến là Mục Anh Húc. Nghe hai tiếng ’em rể, ả càng điên tiết.
Mượn tiền Mục Anh Húc là điều không tưởng, huống chi khoản tiền quá lớn, anh sẽ nghi ngờ.
“Anh cho tôi một tháng, tôi sẽ chuyển đủ tiền cho anh.” Cao Trữ Mộc nhượng bộ. Hiện å rất đau đầu, không thể suy nghĩ thêm nhiều việc khác.
“Sau một tháng, tài khoản chúng tôi chưa nhận đủ số tiền, đừng trách chúng tôi độc ác. Giết một người hay giết hai người cũng chỉ là giết người.”
Cao Trữ Mộc không dám nghe tiếp lời hăm dọa, ả tắt máy vội vã. Tim đập thình thịch vì hoảng loạn trong lòng, đầu óc xoay chuyển chuyện tiền bạc làm ả trượt dài dọc tường, ngồi phịch trên sàn nhà, gục đầu ủ rũ.
“Tôi không muốn anh chết, tôi chỉ muốn dọa anh để anh nghe lệnh tôi… sự tình phát triển thế này, không phải lỗi của tôi… tôi không làm gì cả…”
Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột cắt ngang lời lẩm bẩm của ả. Tim Cao Trữ Mộc giật thót như muốn bắn ra ngoài, ả xoay đầu cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa. “Ai?”
“Là em.” Thanh âm nhẹ nhàng của Uông Trữ Hạ vang lên.
Tim Cao Trữ Mộc gần như chạy vọt khỏi cuống họng, ả nghẹt thở, há miệng hớp lấy hớp để không khí vì hoảng sợ. Thầm đoán xem Uông Trữ Hạ có nghe thấy tiếng trò chuyện ban nãy không?
Chần chừ khá lâu, tiếng gõ cửa vang lên sốt ruột, ả cắn môi mở ra với khuôn mặt nghiêm nghị. “Có chuyện gì không?”
“Trữ Mộc, tối nay Đàm Hân Nghiên lại ăn tối với chúng ta.” Uông Trữ Hạ mỉm cười với vẻ mặt cứng ngắc của Cao Trữ Mộc, dịu dàng thuyết phục. “Em không biết quá khứ hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tối nay cô ấy là khách của Mục gia, em hy vọng chị không khiến cô ấy khó xử.”
“Ý em là chị làm phiền cô ta hay làm phiền tình bạn của hai người?
“Trữ Mộc, chị biết em không có ý đó mà.” Uông Trữ Hạ ngạc ngiên trước giọng cáu kỉnh của Cao Trữ Mộc, nhìn sắc mặt trắng bệch bệnh hoạn của ả đầy nghi ngờ. Cao Trữ Mộc sốt ruột nói. “Chị biết rồi. Còn chuyện gì nữa không? “
“Hôm nay chị sao vậy? Có phải không khỏe trong người không?” Thấy thái độ Cao Trữ Mộc có chút không bình thường, cô nghiêng đầu dò hỏi.
“Chị hơi mệt. Nếu em không còn chuyện gì nữa, chị muốn nghỉ ngơi. Đến giờ ăn sẽ tự xuống.” Giọng Cao Trữ Mộc đầy phiền chán. Nói xong, đóng sập cửa vào mặt Uông Trữ Hạ.
Uông Trữ Hạ hồ nghi nhìn chằm chằm cửa, đảo mắt suy luận. “Chị ta lại có trò gì mới? Đúng là con người nguy hiểm, mỗi ngày một toan tính. Thật khiến người khác rùng mình. Những chuyện xấu chị ta từng làm, không việc nào kém việc nào.”
Bên trong phòng, Cao Trữ Mộc dựa vào cửa thở hổn hển, xoa ngực trấn an cảm giác sợ hãi đang bùng lên.
“Con nhỏ đó có vẻ không nghe thấy cuộc nói chuyện. Chắn chắn vậy! Mình không cần tự dọa bản thân. Sẽ không ai biết chuyện này.”
Tầm mắt đảo đến điện thoại trên tay, tâm trạng ả tuột dốc không phanh. Nghĩ đến số tiền phải trả cho bọn đầu gấu, Cao Trữ Mộc không thể nuốt nghẹn cục tức này.
Ngón tay lả lướt trên danh bạ điện thoại, chợt nhận ra từ khi Cao gia phá sản, ả không còn một người bạn nào, giờ đột nhiên vay tiền, thật sự rất khó mở lời.
Cao Trữ Mộc xem đi xem lại danh bạ, ngón tay lướt đến tên Khương Giang, vô thức ngừng lại.
Ả không nhớ nổi mình đã không liên lạc với Khương Giang bao lâu rồi. Kể từ khi hắn ra nước ngoài, ả chưa từng gọi điện hay nhắn tin, hoàn toàn quên luôn người đàn ông từng che chở suốt một năm giả điên của ả.
Cao Trữ Mộc là kẻ vô ơn, nhưng bản thân ả không nhận ra điều đó.
Đã quá lâu không liên lạc khiến ả cảm thấy mối quan hệ của họ trở nên xa lạ.
“Vay tiền anh ta sẽ không bị tính lãi.
Nếu mình vay tiền của xã hội đen, bọn cho vay nặng lãi lấy lãi rất cao. Chỉ có Khương Giang mới có thể cùng lúc chỉ ra một số tiên khổng lồ như vậy.
Nhưng…”
Cao Trữ Mộc tự nói rồi tự bác bỏ suy nghĩ này. Kiêu ngạo của ả không cho phép ả hạ mình trước một gã đàn ông từng bị ả vứt bỏ.
Suy nghĩ nát óc, do dự hết lần này đến lân khác, Cao Trữ Mộc vẫn là không gọi điện cho Khương Giang. Ả mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng.
Thời điểm xuống phòng khách, ả thấy Đàm Hân Nghiên đang ngồi uống trà trên sô pha, tâm trạng càng khó chịu hơn.
Đàm Hân Nghiên chủ động chào hỏi. “Cao Trữ Mộc, đã lâu không gặp.
Ngồi xuống uống tách trà thanh nhiệt nào. Da mặt cô xám nghoét và sần sùi quá, có phải dạo này suy nghĩ nhiều khiến nóng trong người không?”
Cao Trữ Mộc không có tâm tình giả bộ khách sáo, khịt mũi khinh thường rồi lướt thẳng ra cửa nhà.
Chớp chớp mắt sửng sốt, Đàm Hân Nghiên khó hiểu trước thái độ thiếu thiện cảm của ả, tò mò hỏi Uông Trữ Hạ, “Cô ấy bị sao vậy?”