Theo quan điểm của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc đang xin lỗi cô vì Cao Trữ Mộc.
Uông Trữ Hạ trực tiếp từ chối lời xin lỗi. “Anh không cần phải xin lỗi thay cô ta. Một lời xin lỗi không giải quyết triệt để vấn đề.”
Quay đi một cách thờ ơ, Uông Trữ Hạ vô tình chạm vào cổ. Cô khẽ kêu đau.
“Sao vậy?” Mục Anh Húc nghi hoặc nhìn hành động của cô.
“Không có gì…” Câu nói ngưng ngang vì anh vén tóc cô lên, ngón tay đụng vào vết thương khiến tiếng rên đau đớn khẽ thoát khỏi môi.
Vết ngón tay lằn đỏ và hai vết xước hơi rướm máu, cỏ vẻ do móng tay sắc bén của Cao Trữ Mộc cào trúng. Tim Uông Trữ Hạ lại đập nhanh vì tư thế gần gũi, cô lí nhí. “Không sao.”
“Tôi sẽ cho người làm mang thuốc lên, em nhớ bôi.” Giọng nói nhu hòa vang lên bên tai, khuôn mặt Mục Anh Húc cúi xuống khá gần cô.
Cô không thích tư thế thân mật của hai người, tránh khỏi tay anh đi vào phòng.
Mục Anh Húc theo sau bước vào cửa, nhìn thấy chiếc vali trên giường, lông mày anh nhíu chặt. “Em nghiêm túc?”
“Không thì sao?” Uống Trữ Hạ nói lẫy. “Tôi sẽ tiếp tục sống ở đây để chờ người khác đến siết cổ à?”
“Sẽ không có lần hai.” Mục Anh Húc vươn tay về vali, muốn dỡ hành lý ra nhưng bị cô giật lại. “Mục tổng, anh nên cách xa tôi ra. Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.”
“Cách xa?” Mục Anh Húc gầm lớn, nhào tới đẩy người cô xuống giường. Anh nhanh chóng khống chế hai tay cô, kéo lên cao kìm chế lại. Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tức giận, lồng ngực hổn hển thở lộ ra phần lớn da thịt nơi cổ áo, mắt Mục Anh Húc nheo lại nguy hiểm. “Tôi có cho phép em trốn khỏi tôi? Tôi trịnh trọng cảnh cáo em một lần nữa, tôi sống ở nơi nào thì em phải ở đấy.”
Uông Trữ Hạ nằm ngửa trên giường, nhìn người đàn ông hung ác bá đạo bên trên, đột nhiên cô thấy bình tâm lạ. Uông Trữ Hạ nhoẻn cười, từng chữ nhả ra thật chậm. “Kể cả tôi xuống địa ngục, anh cũng theo?”
“Em có ý gì?” Giọng Mục Anh Húc run rẩy, anh đọc được tia sáng kiên cường trong mắt cô.
“Không chết vì bị siết cổ, tôi cũng có thể tự chết vì cách khác, để rời khỏi anh.”
Lời nói của Uông Trữ Hạ như con dao sắc bén đâm sâu vào trái tim Mục Anh Húc. Anh hỏi với lòng nặng trịu.
“Em muốn vứt bỏ tôi theo cách này?”
Uông Trữ Hạ không trả lời. Anh buông tay cô ra, ngồi thẳng người bên cạnh. Bầu không trầm mặc ngột ngạt.
Cuối cùng, Uông Trữ Hạ cười tự giễu. “Mục tổng, tôi chỉ là một thư ký nhỏ. Tôi muốn sống thêm vài chục năm nữa, tôi không hứng thú chết oan uống như vậy.”
Hành vi của Cao Trữ Mộc hôm nay thực sự để lại ám ảnh tâm lý đối với cô. Lần đầu đối diện cái chết, cô thực sự sợ hãi… Nên cô sẵn sàng dùng cái chết của bản thân để uy hiếp Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc không tiếp tục thuyết phục, vì anh không muốn ép buộc cô. Anh đứng lặng trên ban công tầng hai nhìn cô rời khỏi biệt thự. Anh biết hiện tại tâm trạng cô chưa ổn định, anh sẽ cho cô thời gian.
Đồng thời, tất cả đồ đạc của Cao Trữ Mộc đã được Mục Anh Húc gửi cho Cao gia. Cao Trữ Mộc đã bị loại bỏ hoàn toàn khỏi Mục gia.
Ngày hôm sau. Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Mục thị, Mục Anh Húc lật nhanh tài liệu do thư ký Trần Hiên nộp lên.
“Đây là thông tin mới nhất về Uông Trữ Hạ?” “Vâng, thưa ngài. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại chọn một nơi xa công ty như vậy?” Trần Hiên nói lên nghi ngờ.
Mục Anh Húc ném tài liệu lên bàn, nhàn nhạt nói. “Lý do đơn giản. Đây không phải khu vực thương mại nên tiền thuê nhà tương đối rẻ.”
Trần Hiên giấu vội ánh mắt ngạc nhiên. Mục tổng đâu thiếu chút tiền lẻ, sao lại để Uông Trữ Hạ sa sút đến vậy.
Mục Anh Húc bắt được ánh mắt của cấp dưới. “Mang theo cặp mắt ngạc nhiên của anh và cút ra ngoài!”
Thư ký Trần Hiên vội cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Anh ta biết ông chủ của mình ngày hôm nay tâm trạng như một ngọn núi lửa, có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Sau khi tan làm buổi tối, Mục Anh Húc lái xe trực tiếp đến căn nhà nơi Uông Trữ Hạ thuê.
Nghe tiếng gõ cửa, Uông Trữ Hạ mở cửa, biểu cảm của cô trở nên không tự nhiên khi thấy Mục Anh Húc.
“Mục tổng, tại sao anh biết tôi ở đây?” Uông Trữ Hạ thở dài trước khả năng nắm bắt thông tin của anh. Cô mới chuyển đến đây vào hôm qua và đã tìm thấy vị trí của cô ngày hôm nay.
Mục Anh Húc cười nhẹ. “Chừng nào tôi muốn gặp em, tôi sẽ luôn biết em ở đâu.”
Khuôn mặt Uông Trữ Hạ xị xuống trước lời nói ngông cuồng.
Anh cố tình nhìn vào bên trong và hỏi. “Em không mời tôi vào nhà hả?”
Cô tránh sang một bên, để Mục Anh Húc vào. Uông trữ Hạ xấu hổ rót một cốc nước lọc đặt trước mặt anh. “Tôi mới chuyển đến, chưa có thời gian đi chợ. Trong nhà chỉ có nước lọc. Anh đừng cười chê.”
Nhìn vào đồ đạc và cách bố trí của căn phòng, Mục Anh Húc không hài lòng, lông mày nhăn tít. “Nơi này làm sao có thể để người sống? Nó vừa xa công ty, vừa hẻo lánh không an toàn. Em nên chuyển đến một nơi khác.”
Mục Anh Húc quan tâm cô thật lòng, nhưng lời nói của anh chạm đúng lòng tự trọng của Uông Trữ Hạ. Cô bĩu môi. “Mục tổng, ngài là người có tiền, sẽ không hiểu được cuộc sống của người không có nhiều tiền đâu. Mặc dù nơi đây cách xa công ty, nhưng an toàn vẫn đảm bảo, tôi thấy rất ổn.”
Đắn đo, cuối cùng Mục Anh Húc cũng đưa ra đề nghị trong lòng. “Trữ Hạ, em không muốn sống trong biệt thự cũ, có thể đến Mục gia sống. Nơi đó gần công ty và an ninh tốt. Cao Trữ Mộc đã rời khỏi đó.”
Uông Trữ Hạ như đang nghe một chuyện cười. “Tôi sẽ sống ở đây. Không chuyển đến nơi khác, đặc biệt những nơi liên quan đến anh. Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm về quan hệ giữa chúng ta.”
“Tại sao em không cho tôi cơ hội?” Mục Anh Húc nghiêm túc hỏi. “Em rõ ràng biết tâm ý của tôi. Không nhẽ cách bày tỏ của tôi chưa đủ để em tin tưởng?”
Uông Trữ Hạ kiên quyết giữ vững lập trường. “Mục tổng, tôi hoàn toàn khác với đối tượng trong lòng anh. Đừng lãng phí thời gian vì tôi.”
“Kể cả vì Mục Niệm, em cũng không thể đến Mục gia sao? Mục Niệm rất yêu thích em.”
Cô kết thúc cuộc nói chuyện. “Rất tôi chỉ muốn sống một mình ở đây. Cuộc sống hiện tại rất tốt.”
Cô cũng rất yêu thích Mục Niệm, nhưng cô còn có cuộc sống riêng của cô.
Uông Trữ Hạ không biết, cuộc sống riêng tốt đẹp của cô có được cũng bao gồm sự hy sinh tự do của Ôn Thế.
Tại Ôn gia, Ôn Thế trở về nhà ăn tối, đi cùng hắn là Lư Hàn Tuyết xinh đẹp thông minh.
Lư Hàn Tuyết thân mật khoác tay Ôn Thế, mỉm cười chào bà Ôn. Bữa ăn diễn ra đặc biệt hài hòa. Nụ cười chưa từng dừng lại trên khuôn mặt Ôn phu nhân.
Tuy nhiên, ngay khi rời khỏi cánh cửa của Ôn gia, Ôn Thế đã bỏ tay của Lư Hàn Tuyết ra. Cô không cảm thấy bất mãn chút nào, còn nghiêng đầu thì thầm.
“A Thế, anh đúng là không khách sáo. Dù sao em cũng là bạn gái hợp đồng của anh, nên diu dàng một chút, đúng không?” Lư Hàn Tuyết nói nửa đùa nửa thật, không hề khó chịu trước hành vi của Ôn Thế. Tâm trạng Ôn Thế rất tồi tệ. Hắn đã ký một hợp đồng với Lư Hàn Tuyết, để cô làm bạn gái hắn trong một tháng. Hàng ngày hai người đều phải thể hiện tình cảm trước mặt bà Ôn để chứng minh quan hệ tình cảm ngày càng tốt đẹp.
Lư Hàn Tuyết cũng buồn bực vì bị gia đình sắp đặt hôn nhân, nên cô nhanh chóng nhận lời đề nghị của Ôn Thế.
Nhìn thấy lông mày nhíu chặt của Ôn Thế, Lư Hàn Tuyết bừng tỉnh, giọng nói dí dỏm. “Ôi trời, không nhẽ chỉ vì vài hành động thân thiết của tôi cũng làm anh thấy có lỗi với cô ấy.”
Ôn Thế hiểu cô đang ám chỉ ai, hắn mỉm cười cay đắng. “Cô thật thông minh. Nhưng tôi có giữ gìn bản thân thế nào, em ấy cũng rời đi. Em ấy vẫn chọn quay về với anh ta.”
Đôi mắt hắn ảm đạm hơn khi nghĩ về Uông Trữ Hạ. Ngay cả khi cô mất trí nhớ, cô vẫn chọn Mục Anh Húc. Hắn chưa bao giờ có được cô trọn vẹn.
Lư Hàn Tuyết cảm nhận tâm trạng u ám của của hắn, liền thoải mái vỗ vai an ủi. Hai người đứng sát nhau, cử chỉ thân mật giữa nam và nữ rất dễ gây hiểu lầm.
Từ phía trước hai người, Uông Trữ Hạ đang đi tới, cô chứng kiến toàn bộ các cử chỉ thân mật âu yếm.