Biết tâm sự của mình không thể giấu được phụ thân, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hắn cầm bức tranh đã mở được phân nửa trên bàn lên, ôm vào ngực như báu vật, chua xót nói nhỏ: “Phụ thân, nàng đã có người trong lòng ...!Hơn nữa rất thích rất thích người đó...!Ban đầu khi nghe tin nàng sắp thành hôn, con đã định đứng từ xa lặng lẽ chúc phúc cho họ, nhưng nghe được nhị di mẫu muốn gả con cho Từ gia thì con nhất thời xúc động nhịn không được tìm tới nàng, bức nàng cưới con ngay.”
“Thừa biết nàng không thích mình, vẫn cưỡng cầu muốn trở thành phu lang của nàng.
Biết rõ nàng sẽ gây khó dễ đủ điều, vẫn mặt dày diện áo cưới gả đến Tiêu phủ.
Biết rõ sẽ bị phỏng, lại vẫn cố ép mình dũng cảm nhảy qua chậu than...”
Ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào đôi bờ má thoáng ửng hồng, xinh đẹp, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mấy sợi tóc hắn bay lất phất, Tạ Sơ Thần nở nụ cười thuần khiết: “Nay, nàng bằng lòng ra mặt cho con, đích thân đón con về nhà nàng, còn thừa nhận mình là thê chủ của con, cho dù biết nàng đơn giản chỉ là thương hại con, lòng con đã vô cùng thỏa mãn.”
Nói xong, hắn xoay người lại, nhìn Thẩm thị, nụ cười hạnh phúc sáng bừng cả gương mặt: “Cha, vừa rồi nàng gọi con Sơ Thần, kêu rất rất nhiều lần...!Còn xưng hô với cha là nhạc phụ đó!”
“Còn có còn có!” Tạ Sơ Thần kích động nói: “Vừa rồi, nàng ôm con vào phòng, giúp con cởi giày, nàng rất dịu dàng thoa thuốc cho con!” Hắn nói được một nửa, bỗng nhiên rên một tiếng, xấu hổ che gương mặt đỏ bừng: “Lúc nãy áo ngoài buộc không chặt, trượt xuống toàn bộ, nàng có cho rằng con phóng đãng, cố ý quyến rũ nàng không? Kỳ thật, kỳ thật...”
Hắn dừng một chút, thẹn thùng: “Nếu như, nàng bị con quyến rũ thành công thật, vậy cũng tốt...”
Từ Thanh mang theo hơn mười tay chân đã vây chặt Tạ phủ, con kiến cũng không lọt, khí thế hùng hồn buộc Tạ Thanh Vinh cho nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Trong lúc nhất thời, nhóm hộ vệ làm huyên náo cả con phố, thanh âm rung động, dẫn đầu là thị vệ thân cận của Từ Thanh, cầm vũ khí trong tay chặn ở trước mặt Tạ Thanh Vinh.
Lúc này, bàn dân thiên hạ đều đến vây xem trò hay, còn kinh động hai vị quan sai đi tuần.
Tạ Thanh Vinh ỷ có Tiêu Vãn làm chỗ dựa, lá gan cũng lớn hơn, to tiếng: “Từ tam tiểu thư, triều đình đã ban hành luật, nam nữ kết hôn, chỉ cần trả lại gấp đôi sính lễ, hôn thư lập tức vô hiệu hóa.
Hai ngàn lượng tiền sính lễ nàng sẽ trả lại cho ngươi, kính xin tam tiểu thư tôn trọng lễ pháp, không cần dẫn người gây sự, chúng ta hủy bỏ hôn ước này trong hòa bình.”
Từ Thanh căn bản không quan tâm hai ngàn lượng bạc, chỉ là nuốt không trôi cơn giận này.
Nàng hùng hổ mắng: “Ngươi cái người này.
Ngươi nợ sòng bạc một ngàn lượng, mặt dày mày dạn quỳ gối khóc lóc cầu xin bản tiểu thư thu Tạ Sơ Thần.
Tạ Sơ Thần tai tiếng ngập đầu, nhưng bản tiểu thư thấy hắn xinh đẹp, bất đắc dĩ nhận, còn ứng trước cho ngươi ra một ngàn lượng trả nợ.
Nay ngươi muốn gả người là gả người, muốn hủy hôn là hủy hôn? Người không đem lễ pháp để vào mắt, không phải là ngươi sao!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Chưa giải trừ hôn ước với bản tiểu thư đã dám đơn phương gả Tạ Sơ Thần cho Tiêu phủ, là phản lại giao kèo.
Dựa theo quốc pháp, đánh 60 trượng.
Mà tiện nhân dám tằng tịu với nữ nhân khác sau lưng bản tiểu thư, tròng lồng heo! Về phần Tiêu Vãn, dám cướp phu lang của bản tiểu thư, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật! Đại hình 80 trượng!”
Không ngờ Từ Thanh khó chơi như vậy, còn vạch trần việc nàng ta lén lút bán Tạ Sơ Thần trước mặt mọi người, mặt mày Tạ Thanh Vinh khó coi, lúc này thẹn quá đỏ ửng lên.
Những lời mắng chửi hung tợn của Từ Thanh khiến dân tình vây xem xôn xao một trận, tuy ác độc, nhưng những lời Từ Thanh nói hoàn toàn là thật.
Đông Ngụy kiêng kị nhất một trai gả hai nhà, chưa hòa bình giải trừ hôn ước thì tuyệt không thể tự thân gả cưới.
Bằng không, nghiêm trị không tha!
Tạ Thanh Vinh chẳng qua là một thứ hệ tứ đổ tường không món nào không thông không trò nào không thạo, làm sao so được với Từ Thanh đã cưới mười hai lần, tất nhiên thuộc làu làu luật hôn nhân.
Tạ Thanh Vinh đang nóng ruột nóng gan, Tiêu Vãn khí chất ưu nhã đi ra từ trong viện của Tạ Sơ Thần, không thèm nhìn quang cảnh hai bên giằng co nhí nhố ngoài cửa Tạ phủ một cái, kêu Họa Hạ, Vân Yên và hai người nữa khiêng toàn bộ rương mà lúc nãy đưa vào Tạ phủ ra ngoài.
Cứ tưởng rằng Tiêu Vãn ra giúp mình, ai ngờ đám người Tiêu Vãn không thèm đếm xỉa, lại nghênh ngang khuân rương sính lễ đi, một rương lại một rương để lên xe ngựa chở về Tiêu phủ.
Tạ Thanh Vinh kinh hãi, mặt mày tái nhợt ngăn cản Tiêu Vãn: “Tiêu tiểu thư, đây không phải là sính lễ của Sơ Thần sao? Ngài sao lại cầm về vậy?”
Từ Thanh thấy thế, ngửa mặt lên trời cười ha ha, cho rằng Tiêu Vãn lâm trận bỏ chạy, không dám cưới Tạ Sơ Thần, cho nên thu hồi sính lễ.
“Mấy cái này đương nhiên toàn bộ là sính lễ nghênh cưới Sơ Thần.” Tiêu Vãn ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Vinh, mỉm cười cắt ngang tràng cười của Từ Thanh, “Sức khoẻ nhạc phụ không tốt, ta quyết định đưa nhạc phụ về Tiêu phủ dưỡng bệnh.
Những thứ này là cho Sơ Thần làm sính lễ, đương nhiên do nhạc phụ quản lý.
Nay nhạc phụ ở tạm Tiêu phủ, phần sính lễ này, đương nhiên phải đưa về Tiêu phủ cho người tiện trông coi.”
Thẩm thị mắt mờ gần như mù, Tạ Thanh Vinh đã âm mưu sẽ khai gian hơn phân nửa sính lễ Tiêu Vãn cho Tạ Sơ Thần với Thẩm thị, chiếm đoạt làm của riêng.
Bởi vì cách đây không lâu, nhi tử của nàng ta vừa mới tới tuổi cập kê, nàng ta sẽ chuẩn bị số tiền này cho nhi tử làm của hồi môn!
Nhưng nay, Tiêu Vãn muốn mang cả người lẫn sính lễ về Tiêu phủ?! Há có lý này!
“Tiêu tiểu thư, chuyển đến chuyển đi rất phiền phức, chi bằng —— ”
“Đợi nhạc phụ về Tạ phủ, ta đương nhiên sẽ chở sính lễ về.
Tạ phu nhân, ngươi tha thiết muốn giữ sính lễ này lại như vậy, không lẽ ngươi muốn chiếm đoạt sính lễ của Sơ Thần?” Tiêu Vãn cười vô tội: “Ta nghĩ Tạ phu nhân chắc không phải là loại tiểu nhân này đâu.”
Thấy Tiêu Vãn lòng dạ sắt đá muốn cướp Tạ Sơ Thần, Từ Thanh cả giận nói: “Tiêu Vãn, ngươi đã biết ta và Tạ Sơ Thần có hôn ước, lại dám ngang ngược đoạt hôn, đây chính là muốn đối chọi với ta?! Dựa theo quốc pháp, nên —— ”
Tiêu Vãn điềm tĩnh ngắt lời: “Từ tam tiểu thư thông thạo luật pháp, chắc hẳn cũng biết câu 'Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của môi công ' đi.”
Từ Thanh gật đầu cái rụp, giơ hôn thư nói: “Trên hôn thư có chữ ký của Tạ Thanh Vinh và môi công, Tạ gia muốn chối cũng không được!”
Tiêu Vãn nhìn thoáng qua hôn thư, làm bộ trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Quả thực, Tạ gia hoặc là giao người, hoặc là giao tiền, hoặc là chịu phạt đánh bằng roi ngồi tù.
Bất quá ——” Nàng cười như không cười nâng cao chân mày: “Từ tam tiểu thư hình như đã quên một chuyện, Sơ Thần là đích hệ Tạ gia, Tạ Thanh Vinh tuy trên danh nghĩa là di mẫu ruột nhưng bất quá chỉ là một thứ hệ.
Ngươi ký hôn ước với thứ hệ Tạ gia, dựa vào đâu mà đến đây cướp phu lang của ta?”
Từng bước từng bước áp sát Từ Thanh, Tiêu Vãn mỉm cười, lý lẽ sắc bén: “Từ tam tiểu thư, ngươi tinh thông luật pháp như thế, chẳng lẽ không biết điều cơ bản nhất: trưởng - thứ khác biệt hay sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, một trưởng bối thứ hệ có tư cách thay thế chủ mẫu đích hệ, đứng ra chủ hôn cho đích trưởng tử? Đây không phải là rối loạn cương thường sao!”
Từ Thanh bị nói cứng họng, chỉ biết đứng như trời trồng nghe Tiêu Vãn lải nhải tiếp: “Vậy nên Từ tam tiểu thư, ta đâu có cướp phu lang của ngươi, bởi vì ngươi và Sơ Thần căn bản không có hôn ước mà!”
Bị Tiêu Vãn xoay như chong chóng, Từ Thanh ôm hận trừng mắt: “Chẳng lẽ, bản tiểu thư lãng phí tiền vô ích cho Tạ phủ?”
Tạ Thanh Vinh là tên mù kiến thức pháp luật có đầu tư, cho rằng Tiêu Vãn lợi dụng kẽ hở này để thoát khỏi hôn sự với Từ Thanh mà nàng ta không tổn thất một phân một hào nào, ai biết Tiêu Vãn nói một câu, chọc nàng ta tức ói máu.
“Tuy rằng, Tạ Thanh Vinh không thể làm chủ cho Sơ Thần, nhưng nàng ta có thể làm chủ cho nhi tử của nàng ta - Tạ Trầm mà.” Tiêu Vãn cười vô cùng sáng lạn, hoàn toàn không thấy lời mình có vấn đề gì cả: “Lệnh cha mẹ, lời môi công, Tạ Thanh Vinh không phải mẫu thân thân sinh của Sơ Thần, nhưng là mẫu thân của Tạ Trầm nha! Cho nên Từ tam tiểu thư, nhi tử Tạ Trầm của Tạ Thanh Vinh mới là người thiếp thứ mười ba tốt số của ngươi kìa! Ngươi còn không nhanh nghênh cưới hắn ta về kẻo lỡ giờ lành thì không hay.”
“Ngươi! Ngươi nói bậy!” Tiêu Vãn bẻ cong sự thật, chỉ hươu bảo ngựa, Tạ Thanh Vinh vội vàng biện giải, nhưng vừa lên tiếng, liền bị Tiêu Vãn giành nói trước.
“Từ tam tiểu thư, mời ngươi xem lại hôn thư, trên hôn thư có tên của Tạ Sơ Thần không? Lại coi tiếp bát tự niên canh, trên bát tự niên canh có ghi lại ngày sinh tháng đẻ của Tạ Sơ Thần không?”
Từ Thanh mở hôn thư trong tay ra, phát hiện bát tự niên canh kẹp trong hôn thư không cánh mà bay.
“Bát tự niên canh đâu?!” Tạ Thanh Vinh quýnh quáng, vội vàng giựt hôn thư kiểm tra từ trên xuống dưới, nhưng bát tự niên canh kẹp trong hôn thư mất rồi còn đâu!
Lúc nàng ta trở lại cho môi công, rõ ràng vẫn còn mà!
Tiêu Vãn đứng bên nhìn thoáng qua hôn thư, cười nói: “Nếu không tìm thấy bát tự niên canh, vậy cứ dựa vào hôn thư mà giải quyết đi.”
Tại Đông Ngụy, nếu cưới chính phu, trên hôn thư ngoại trừ chữ kí của cha mẹ hai bên, còn phải ghi rõ tên tân lang tân nương.
Nhưng cưới thiếp thất thì không cần rườm rà như thế, chỉ đơn giản viết cái họ, kèm ngày sinh tháng đẻ xác định không xung khắc là được.
Trên hôn thư Tạ Thanh Vinh và Từ Thanh viết là “ngày mùng bảy tháng bảy năm Cảnh nguyên 26 Từ Thanh cưới Tạ thị vào nhà”, căn bản không đề cập khuê danh Tạ Sơ Thần.
Tạ Thanh Vinh lén gả Tạ Sơ Thần đi, đương nhiên sẽ không để Thẩm thị ra mặt, mà cho phu lang của mình kí thay Thẩm thị.
Khi nãy, Tiêu Vãn sai Hoạ Hạ cố ý đụng môi công, sẵn tiện “đổi chỗ” luôn một vài thứ trên người hắn ta, nay bát tự niên canh đã mất chỉ còn hôn thư, thì không thể nói Tạ Thanh Vinh hứa hôn cho ai.
Theo luật, Tạ Thanh Vinh không đủ tư cách làm chủ hôn cho Tạ Sơ Thần, mà nàng ta lại chỉ có một nhi tử, rõ ràng, hôn ước bị Tiêu Vãn lật ngược thế cờ, trở thành Từ Thanh hòa duyên cùng Tạ Trầm, thành công hóa giải nguy cơ cho Tạ Sơ Thần, còn khiến Tạ Thanh Vinh tự nhận quả ác.
“Nói...! nói bậy! Chuyện này...!Chuyện này không phải vậy!” Tạ Thanh Vinh lo lắng kéo môi công lại, vội vàng nói: “Lúc bàn định hôn ước, rõ ràng đã nói là Tạ Sơ Thần, đúng không!”
“Cái gì?” Tiêu Vãn kinh ngạc mở miệng: “Các ngươi định đoạt hôn nhân cho Sơ Thần?” Nàng liếc môi công một cái, cười như không cười: “Ta mới vừa nói qua, trưởng - thứ khác biệt, thứ hệ không thể chủ hôn cho đích hệ.
Ta còn nghe nói, nếu môi công mẫu trách hôn ước lén chủ hôn phải chịu phạt, nghe đâu tệ nhất cũng bị đánh mấy chục đại bản đó.”
Tiêu Vãn bịa chuyện như thật, nói dóc không ngượng miệng, vẻ mặt nàng nghiêm trọng, biểu cảm “ngươi chết chắc rồi” dọa môi công sợ run lên, không thể không tự bảo vệ mình trước: “Tạ phu nhân, Tiêu tiểu thư đã nói, chẳng lẽ ngươi quên rồi, ngươi là mẫu thân, đương nhiên phải chủ hôn cho nhi tử của mình”
Nghệ thuật nói năng của môi công khiến Tạ Thanh Vinh sôi gan sùng sục lại không thể phản bác.
Hắn ta có nói dối đâu.
Chỉ là cố ý nói cho người khác hiểu lầm thôi.
Tiêu Vãn đứng bên cạnh còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa: “Tạ phu nhân, Từ tam tiểu thư tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, tiền muôn bạc vạn, lại sủng ái phu lang.”
Tiêu Vãn cười híp mắt nói: “Lệnh công tử gả cho Từ gia là phúc khí của hắn, chắc chắn Từ tam tiểu thư sẽ đối xử tốt với hắn.”
Đây là câu dối trá Tạ Thanh Vinh từng nói với Tạ Sơ Thần, không ngờ có một ngày, lại bị Tiêu Vãn lợi dụng, thảy thẳng về mặt mình!.