Hành Trình Sủng Thê Trùng


Quý Thư Mặc im lặng trừng mắt nhìn nhìn Tiêu Vãn, ngàn lần không nghĩ tới hắn sẽ tuyệt tình như vậy.

Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, hắn đã thay đổi, cực kỳ lãnh khốc, cực kỳ đáng sợ, cả người giống như bị phong tỏa bời tầng băng sương dày đặc.

Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn nàng ta, tình yêu của ba năm qua không còn hiển hiện trên mặt hắn nữa, ánh mắt mang theo sự căm hận và tức giận mà từ trước tới nay chưa hề có.
Quý Thư Mặc dại ra, mắt chớp chớp, ngây ngốc.
Nhưng nàng ta mau chóng quay đầu tức giận, nàng ta đã quyết tâm, từ bây giờ sẽ chiến tranh lạnh với Tiêu Vãn, không nói lời nào, không để ý tới, không quay về.

Tiêu Vãn bất quá là trái hồng mềm, hắn ta vốn si mê nàng ta điên cuồng ba năm, nhất định sẽ vô cùng hối hận ngày hôm nay đã ngu ngốc chọc giận nàng ta, sẽ lập tức nhận sai, trăm phương nghìn kế dỗ nàng vui vẻ, đến lúc đó coi hắn làm thế nào dám không thuận theo yêu cầu của nàng ta!
Ba năm nay Quý Thư Mặc cơ hồ xoay Tiêu Vãn trong lòng bàn tay, tính tình hắn thế nào nàng ta rõ hơn ai hết, Tiêu Vãn nhất định sẽ khóc lóc cầu xin năn nỉ nàng ta trở về! Chỉ tiếc nàng ta đã đánh giá sai Tiêu Vãn.

Lúc này Tiêu Vãn chẳng những không hối hận chút xíu nào, ngược lại vui đến không lời nào diễn tả được.
Cuối cùng hắn cũng làm Quý Thư Mặc bất an!
Kế hoạch ban đầu là, Tiêu Vãn sẽ đóng kịch, giả vờ cưng chiều Quý Thư Mặc như kiếp trước, nhưng đến phút mấu chốt, hắn chợt nghĩ ra: uy Quý Thư Mặc chán ghét mình tận xương tủy, nhưng trên hết, nàng ta càng sợ mình không yêu nàng ta, bởi vì nếu mình không yêu nàng ta, nàng ta sẽ không thể lợi dụng mình thực hiện dã tâm của nàng ta.

Cho nên, mặc kệ hắn đối xử với nàng ta như thế nào, nàng ta đều sẽ nghĩ mọi cách bước lên bậc thang cuối cùng.

Chỉ cần nàng ta còn ở bên cạnh hắn, hắn còn sợ không ngăn chặn được những âm mưu quỷ kế cùa nàng ta hay sao.
Hơn nữa, còn dễ dàng cho hắn lợi dụng ngược lại.
Cho nên, hắn căn bản không cần ép bản thân dối lòng sủng ái nàng ta, đúng không!?
Đối với cái hạng nữ nhân coi mình là trung tâm của vũ trụ, lúc nào cũng ta đây, cho rằng mọi người đều có trách nhiệm chiều chuộng nàng ta tới trời, phải dạy dỗ nàng ta một lần, cho nàng ta biết hắn không còn là Tiêu Vãn nàng ta bảo sao nghe vậy nữa!
Sau khi thông suốt, Tiêu Vãn vô cùng sảng khoái, trên đường hồi phủ cao hứng ca hát líu lo.

Họa Hạ bên ngoài đánh xe ngựa, trên trán ẩn ẩn ba vạch đen, cảm thấy Tiêu Vãn nhất định là bị Quý Thư Mặc chọc điên luôn rồi, hiếm khi hắn không độc miệng, ngược lại quan tâm nói: “ Thiếu gia, cậu làm ơn đừng cười khủng bố như vậy nữa được không, rất dọa người đó! Nếu đã không nỡ xa thiếu phu quân, cậu quay lại đón cô ấy về nhà đi...!Nhỡ ra chọc giận thiếu phu quân thật, cô ấy trở mặt với thiếu gia, lúc đó người chịu khổ lại là cậu! ”
Tiêu Vãn nghiêng người dựa vào đệm êm trong xe, một tay vén màn xe, cười khanh khách nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài: “ Đừng tự cho là đúng nữa.

Người chịu khổ lần này là ai chưa biết đâu.

nàng ta.

Bởi vì, người khác ta khác tất cả đều khác.

Ta đã không còn là Tiêu Vãn lúc xưa nữa rồi.


Họa Hạ giật giật khóe miệng nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh....
Họa Hạ cảm giác da đầu mình run lên, cả người hắn co rúm lại, lấp ba lắp bắp mở miệng: “ Thiếu gia cậu nói gì tôi không hiểu! ”
Sâu xa, xâu cá, xâu ná, sâu quá xá quà xa, tóm lại quá con má nó...!nhức óc rồi!!!
Ba năm nay, Họa Hạ đã nhìn quen cảnh Tiêu Vãn dốc lòng dốc dạ hao tổn tâm huyết vì Quý Thư Mặc, thậm chí ngu ngốc vung tiền cho rác*.

Bây giờ, nghe Tiêu Vãn nói như chém đinh chặt sắt, kiểu như thề thốt sẽ không bao giờ dại gái nữa, hắn từ chối cho ý kiến, tiếp tục quay sang nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh, bĩu môi nói thầm: “ Cái gì mà người khác ta khác tất cả đều khác? Cho dù có thay đổi thế nào đi nữa, cũng không có khả năng thay đổi tình cảm nhanh như thế, làm gì có chuyện chỉ trong vòng mấy ngày không thích người mình đã từng thích nhiều năm trời chứ...!Đệ cam đoan, ngày mai thôi, nhất định thiếu gia sẽ hối hận đến điên lên...!Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.

Lúc đó, người xui xẻo sẽ là chúng ta! ”
*: Câu này chính xác là câu thành ngữ “ vung tiền như rác ” nhưng Họa Hạ lại sửa thành “ vung tiền cho rác ”, ý mỉa mai Quý Thư Mặc là rác, không đáng để Tiêu Vãn đối xử tốt.
Vân Yên trầm mặt, cau mày.

Tiêu Vãn từng sai hắn và Họa Hạ đi khắp nơi tìm đồ cổ trân quý và tranh chữ, rõ ràng muốn tặng cho Quý phụ, dỗ Quý Thư Mặc vui vẻ.

Nhưng mới rồi, thiếu gia chẳng những không tặng toàn bộ đồ cổ và tranh chữ mình đã cất công tìm kiếm, còn cự tuyệt yêu sách của Quý Thư Mặc, trước mặt mọi người cương quyết làm khó nàng ta, thậm chí bỏ lại nàng ta, một mình “ vui vẻ ” hồi phủ.
Điều này thật sự quá quá quá quá quá kỳ quái! Tiêu Vãn sao có thể nhẫn tâm để Quý Thư Mặc chịu thiệt thòi chứ!
Nếu không phải mấy hôm nay hắn luôn tò tò theo Tiêu Vãn, hắn nhất định sẽ cho rằng người đứng trước mặt là giả mạo.
Tiêu Vãn tốt tâm tình cũng không có liên tục rất lâu, bởi vì hắn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang len la lén lút bên tường.
“ Tiểu thư, cô giữ chặt tay tôi, tôi kéo cô lên...!”
“ Ta, ta với không tới...!”
Tiêu Vãn híp mắt, vội vàng kêu Họa Hạ dừng xe, lòng như lửa đốt một bước thành ba bước chạy đến bên người thiếu nữ khập khiễng còn muốn trèo tường.
“ Chiêu Nhi, ta leo không được...!” Bởi vì chân bị thương, lại đang mặc váy vướng víu, Tạ Sơ Thần leo tường vô cùng vụng về, nàng ấy “ hay da ” dùng sức phóng vài lần cũng không bắt được tay Chiêu Nhi, ngược lại tay chạm tay, đập tay Chiêu Nhi một phát đau điếng, làm tiểu nha đầu đáng thương đang ngồi trên đầu tường té xuống cái bịch.
“ Ai da ” Chiêu Nhi nằm bẹp dưới đất, đau thấy ông bà ông vãi, mặt mày nhăn nhó còn hơn cờ hó bị bắt ăn phân.
“ Tiểu thư, động tác trèo tường của cô làm ơn chuyên nghiệp một chút được không? Cô nghĩ sao mà để váy như vậy bang bang phóng lên tường.

Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Một, làm vậy sẽ kích động người đi đường nhất là đàn ông bu vào nhìn thứ mà họ sẽ thấy đang thấy và đã thấy, hai dùi cui may rủi cô té xuống rách y phục em không đem theo áo khoác làm sao che cho cô được? Cô làm ơn đi.

Bắt chước em nè.

” Vừa nói vừa xoay xoay phần đuôi váy được mình cột túm lại, còn không quên dậm chân nhảy tại chỗ như cái thể loại gì minh họa tiện ích của việc cột túm chân váy.
Họa Hạ tuy ngồi trên xe ngựa nhưng vẫn ngóc tai phóng mắt tò mò nhất cử nhất động hai chủ tớ Chiêu Nhi và Tạ Sơ Thần.

Hắn sửng sốt một chút, bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười lớn.
Vân Yên ngồi bên cạnh vội vàng lấy tay bụm miệng Họa Hạ, nhỏ giọng uy hiếp “Đệ cứ thử cười nữa xem”.
.
Họa Hạ vùng vằng hất tay Vân Yên ra lại bị một luồng sát khí đánh tới làm toàn thân hắn run cầm cập.
Bên kia Tiêu Vãn quay đầu lại, nheo mắt nhìn Họa Hạ bằng ánh nhìn người bị thất tâm phong* hạng nặng bị Phong Vân Tháp* chê trả về, gương mặt anh tuấn tỏ vẻ không hài lòng Họa Hạ bề ngoài luôn tỏ vẻ ôn tồn nho nhã lại cười nhiệt tình như vậy.
*thất tâm phong: bị điên
Phong Vân Tháp: tháp người điên
Tiêu Vãn có đôi mắt rất đẹp, mắt của hắn hai mí rất rõ, tròng mắt đen thăm thẳm, cộng thêm sóng mũi cao cùng đường cong đẹp mắt, thoạt nhìn cảm thấy anh tuấn tú khôi ngô khiến người ta không thể rời mắt.
Đôi môi thì lại thật mỏng, khi mím lại không giận mà uy, khi cười lên lại tạo cho người khác một loại cảm giác lịch sự nho nhã nhu hòa.
Nếu không phải hắn ngang ngược làm càn, bê tha thì người khác cũng sẽ không bì hành vi của hắn mà bỏ qua ngoại hình của hắn.
Họa Hạ nhận sự uy hiếp trắng trợn từ hai phía, sợ quá câm nín luôn.
Bên này, Tạ Sơ Thần cắn răng, cúi đầu, “ Chiêu Nhi, chuyện đó nói sau được không? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm cách vào nhà ”
Chiêu Nhi ngồi chồm hỗm dưới đất, vừa tháo nút thắt váy, vừa thở dài sườn sượt, gương mặt non choẹt nhăn nhó như bà già 70 sắp xuống lỗ.

“ Haizz.

Cửa chính có thị vệ canh giữ, tường lại quá cao, tiểu thư lại quá yếu không đủ sức trèo tường, em lại không thể bắt chước các đại hiệp võ công siêu phàm ẵm cô phi thân vào trong.


“ Haizz ” Hai chủ tớ tôi nhìn cô cô nhìn tôi, thở dài ngao ngán, lo lắng đi tới đi lui quanh tường.
Đường cùng, Chiêu Nhi cắn răng, đang định bàn với Tạ Sơ Thần đi cổng chính cho xong, đột nhiên hai mắt nàng phát sáng, vui mừng nói: “ Tiểu thư, có...!có lỗ chó nè! ”
Vì thế, hai mỹ nữ như hoa như ngọc đầu tiên là nhìn trái nhìn phải, xác định không ai thấy hành động xấu hổ của họ, mới từ từ tu bò vào lỗ chó, hồn nhiên không biết sau lưng có hai cặp mắt sáng quắc nhìn hai người bọn họ ra sức vặn vẹo mông.
Tạ Sơ Thần vai mảnh eo thon, dáng người gầy gò, lỗ chó tuy nhỏ, nàng ấy vẫn dễ dàng chui qua.

Nhưng Chiêu Nhi béo hơn nàng ấy vài ký, thì xảy ra bi kịch, nàng ta bị mắc kẹt nguyên con...
“ Chiêu Nhi! ” Tạ Sơ Thần kêu lên, lúc nàng ấy đang mím môi mím lợi kéo Chiêu Nhi mắc kẹt trong lỗ chó ra thì một giọng nói châm chọc bất chợt vang lên.
“ Ồ, đây không phải là biểu tỉ sao, đang yên đang lành cửa lớn sao không chịu đi, ngược lại phải chui lỗ chó vậy? Đây là có tật giật mình? ” Nam tử nói chuyện vênh vênh mặt, ánh mắt khinh miệt châm chọc, đầu người này đội tử kim quan, thân mặc áo bào gắn bảo thạch lấp lánh, nhìn từ xa chẳng khác gì con tắc kè hoa.
Thiếu nữ bên cạnh hắn, xinh đẹp sang trọng, miệng nói ra lại toàn lời cay nghiệt: “ Mất tích suốt cả một ngày, chắc chắn là bỏ trốn cùng tên đàn ông lỗ mãng nào rồi! Bỗ dạng không ra cái đám ôn gì, chẳng lẽ là bị vứt bỏ? ”
“ Phi phi phi chó nhà ai thả rông sủa bậy sủa bạ đó! ” Chiêu Nhi giận dữ, muốn xông lên trước bảo vệ tiểu thư, nhưng bi kẹt cứng ngắc trong lỗ chó, không thể động đậy.

Chỉ đành mở to hai mắt trừng trừng hận không thể đem đôi huynh muội ác độc này ra xào lăn, chưng tương thảy vào nồi lẩu, trói lại không cho cử động, lấy roi đánh, dùng nến nhỏ giọt, dìm xuống nước, hơ lửa, châm kim.
Chiêu Nhi không có gì giỏi, giòi nhất là mắng người.

Cả khoảnh sân nhất thời lanh lảnh tiếng nàng ta lải nhải không ngừng.
“ Hai người một người là thiếu gia con nhà giàu có học thức, một người là tiểu thư xinh đẹp quyền quý hở một tí buông những lời khó nghe nhục mạ tiểu thư của ta.

Thật uổng công cha mẹ mấy người sinh mấy người ra bộ dáng xinh đẹp, tâm địa còn hơn rắn rết.

Tiểu thư dù sao cũng là đại phòng*, xét theo vai vế chính là biểu tỉ của hai người., Mấy người quả thật đít chó không phoọc ra trân châu, mấy lời mấy người nói ra đều không phải thứ tốt lành gì.

Làm con cháu, làm em út như mấy người cũng thật là thất bại, con mẹ nó, Quả thực chính là không bằng heo chó, không không không! So hắn với heo chó còn vũ nhục heo chó!”
* Đại phòng: vợ con thê thiếp của người con trai cả- tất nhiên phải do chính thất sinh ra trong gia đình, còn gọi là chi thứ nhất, Nhị phòng: vợ con thê thiếp của người trai thứ hai, còn gọi là chi thứ hai, cứ tiếp tục như thế tới Tam phòng Tứ phòng...
Con cháu đời sau theo tôn ti vai vế, con cháu nhị phòng nếu cùng thứ bậc với con cháu đại phòng luôn phải gọi con cháu đại phòng là anh chị...!dù cho có lớn tuổi hơn đây nữa.
Nói dễ hiểu là ba bạn là anh hai thì thằng con chú ba cho dù lớn hơn cả chục tuổi vẫn phải gọi bạn là anh/ chị.
“ Hắt xì!” Vân Yên quay mặt đi.

Ta không quen cô nương đó...!Ta không quen cô nương đó...
“ Trời đất ơi, làm người ít nhất cũng phải để đức cho con cái chứ trời.Làm anh họ chị họ của người ta thôi mà làm như má người ta vậy trời.

Cái thứ gì mà làm nhỏ mà ăn hiếp chị là cái thứ vô giáo dục, vô giáo dục từ trong trứng vô ra, vô giáo dục đến con ma cũng chào thua, vô giáo dục đến con cua cũng chào cờ, vô giáo dục đến cờ hó không thèm nhận làm bạn.


“....!”
“ Người gì đâu mà ác non ác nước.

Ác ướt bầu trời.

Ác ngập trời tổ quốc.

Ác đến cuốc cũng chào thua.

Ác chua sình đất nẻ.

Ác mà còn tỏ vẻ hơn người.


“....!”
“ Xấu trong tìm thức xấu ra.

Xấu từ buổi sơ khai non nước.

Xấu từ mầm non xấu sang trung cấp.

Xấu sập đất bể bờ.

Xấu nát nhà thờ.

Xấu dơ bệnh viện.

Xấu niểng Bitexco.

Xấu solo không đối thủ.

Xấu xanh cả bầu trời.

Xấu di dời không cần giải tỏa.

Xấu lan tỏa 100 km/h.

Xấu bại hoại nhân gian.

Xấu tiêu tan dương thế.

Xấu ế con gái sơ sinh.

Xấu điêu linh con trai mới đẻ.

Xấu mọc ghẻ luôn bóng gió mới dậy thì.


“....!”
“ Cái thứ vừa ác vừa xấu âm chì địa ngục này nha, ra đường á trời không đánh thánh cũng đâm, mưa lâm râm chết đuối.

”*
Họa Hạ mím môi, hắn rất muốn cười nha, nhưng ánh mắt đại ca là sao đây.

Kiểu như chỉ cần hắn lỡ dại xì ra một tiếng thôi, cái đầu trên cổ hắn sẽ đi du lịch liền.
Aizz, đạo lý là thế này đây, có người yêu thì huynh đệ ruột thịt cũng vứt xó luôn mà…
“ Chiêu Nhi, mắng hay lắm! ” Tạ Sơ Thần đứng che cho Chiêu Nhi, bật ngón tay cái lên, khóe môi cong cong tán thường.
Mắng hay lắm mắng giỏi lắm!!! Sau này phải theo muội ấy học chút công phu mắng người này mới được.
Vân Yên lau mồ hôi trên trán, nhìn Tiêu Vãn nãy giờ vẫn chôn chân tại chỗ, ánh mắt chằm chằm dõi theo dáng người nhỏ nhắn quật cường bên kia tường “...Thiếu gia, chúng ta...!chúng ta có cần vào đó hỗ trợ không? ”
Tiêu Vãn chăm chăm đâm thủng bức tường, làm như hắn có thể nhìn xuyên qua đó tìm được bóng dáng chỉ mới tối hôm qua thôi còn sưởi ấm tâm hồn hắn, chau mày lại, nói với Vân Yên đang lo lắng bên cạnh, “Không cần.

Ta cũng cảm thấy nha đầu đó mắng rất đúng.

Cứ để nàng ta mắng thêm một lúc nữa.” Hắn thất thần nhìn vào trong, trái tim trong thân thể không hề trấn định như bề ngoài của hắn.
Thấy Tiêu Vãn trơ lì như vậy, sắc mặt Vân Yên tái hẳn đi.

Được cái gì mà được? Cậu không vào giúp nha đầu đó khẳng định bị đánh bầm xương.

Tạ tiểu thư dù sao cũng là biểu tỉ của người ta, người ta giỏi lắm cũng chỉ xóc xỉa vài câu, còn cái nha đầu không biết trời cao đất dày kia...!Đã ngu mà còn lì.

Đã thị tì mà còn không biết thân biết phận.

Bảo vệ chủ cái con khỉ khô.

Đi mà bảo vệ bản thân còn tốt hơn.
Họa Hạ như có như không nhìn về phía Vân Yên, ánh mắt sâu không thấy đáy lóe lên vài tia giảo hoạt.
“ Đê tiện không đáng sợ, đáng sợ nhất là đê tiện có nội hàm giống như hắn vậy, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người vô địch là đê tiện nhưng đê tiện không bao giờ vô địch được*....!”
*: Phun hết nguyên ly trà sữa trân châu vào màn hình.
Vân Yên mặt toàn dấu chấm than, Họa Hạ thì ho sặc sụa, toàn bộ nam phụ lão ấu Tạ gia đồng loạt lên cơn động kinh, chỉ có Tiêu Vãn vẫn hờ hững không thèm quan tâm.
“ Biểu tỉ, nha đầu của tỉ càng ngày càng không hiểu tôn ti, lại dám chửi trên đầu chủ tử, thật không biết quy củ!”
Ai bị lôi tám đời tổ tông ra chửi như thế đếu căm hận, huống chi là người nhỏ mọn như hắn ta, nam tử đánh mắt ra hiệu, lập tức có hai tên gia đinh thân hình vạm vỡ bẻ tay răng rắc bước lên, giơ chân đá vào mặt Chiêu Nhi.
Tạ Sơ Thần sắc mặt trắng nhợt, không nói một lời chắn trước người Chiêu Nhi, chân theo phản xạ vội vàng vươn ra phía truớc.

Tên gia đinh bị bất ngờ, chân xoay một vòng, trúng ngay bụng Tạ Sơ Thần.

Quần áo trên người nàng ấy đã bẩn hết cả, bây giờ lại thêm một dấu chân ngay bụng, nàng ấy bị đau lảo đảo lùi vài bước, nhưng cương quyết không rời Chiêu Nhi, ánh mắt lạnh lùng như bàn băng bắn vào đôi huynh muội ỷ thế hiếp người.
Lúc này, một người đàn ông trung niên từ xa xa đi đến, ông ta mày kiếm mắt sáng, cái mũi cao như vách núi đá anh tuấn vô cùng, khóe môi ôm lấy ý cười sang sảng, tuy rằng đã gần bốn mươi, lại không thể che lấp được tư thế oai hùng, có thể thấy được khi còn trai trẻ cũng là mỹ nam tử một thời.
Thấy Tạ Sơ Thần bẩn thỉu nhếch nhác, chân mày ông ta nhíu lại thành một đường, nhưng vì duy trì hình tượng từ ái “ thúc thúc như cha ” trước mặt mọi người, ông ta cố nuốt cơn giận trôi xuống cổ họng, trên mặt là nụ cười bao dung, nhẹ nhàng nói, “ Thần nhi, con nhìn xem bộ dáng con bây giờ còn ra thể thống gì, còn không mau đi vào nhà rửa mặt chải đầu! Con có biết ngươi mất tích một ngày một đêm, ta và mẹ con lo lắng như thế nào không? Nếu con có mệnh hệ gì, xuống dưới cửu tuyền ta còn mật mũi nào gặp cha con! ”
Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, trào phúng: “ Nhị thúc cần gì giở vờ giả vịt, chờ Sơ Thần rửa mặt chải đầu sạch sẽ xong sau đó sẽ bắt Sơ Thần về Từ gia làm thiếp? Nếu như hôm nay Sơ Thần mất tích, chỉ sợ người mà nhị thúc không còn mặt mũi đi gặp không phải cha con, mà là người của Từ gia đó.

”Từ sau khi phụ thân Tạ Sơ Thần Tạ Hân Tuyền qua đời, cơ nghiệp cả đời ông ta khổ công gầy dựng —— Tạ gia bị chia năm xẻ bảy, thứ đệ* ông ta, Tạ Thanh Vinh giả nhân giả nghĩa lấy danh nghĩa nuôi nấng Tạ Sơ Thần, vơ vét được hơn nửa tài sản của Tạ Hân Tuyền.
*: ở đây chỉ con dòng thiếp thất.

Tạ Hân Tuyền là con trai chính thất, Tạ Thanh Vinh là con trai của thiếp.
Tạ Hân Tuyền là phú hào giàu nhất kinh thành, tài sản vô số, nhưng sau khi Tạ Thanh Vinh đoạt quyền, ăn xài phung phí, trầm luân vào cờ bạc, chỉ ba năm ngắn ngủi, đã nướng hơn nửa tài sản Tạ gia vào sòng bạc.

Thái độ đối với hai mẹ con Tạ Sơ Thần cũng dần dần thay đổi, ban đầu ân cần chăm sóc bao nhiêu, thì bây giờ cư xử lạnh lùng bấy nhiêu.
Gần đây, tiền vốn xoay vòng của mấy cửa hàng Tạ gia gặp chút trục trặc, Tạ Thanh Vinh lại nợ sòng bạc một khoản lớn, ông ta mới lén lút hứa gả Tạ Sơ Thần cho Từ tam thiếu gia làm thiếp, sính lễ là một ngàn lượng bạc trắng.
Ông ta biết Tạ Sơ Thần tính tình bướng bỉnh, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, cho nên ông ta đã trù tính kỹ lưỡng, hạ thuốc mê Tạ Sơ Thần, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa nàng ấy lên kiệu hoa, đến lúc đó gạo nấu chín cơm.
Ai biết, kiệu hoa còn chưa tới cửa, Tạ Sơ Thần lại chơi trò mất tích!
Nay, thấy Tạ Sơ Thần thẳng thừng vạch trần âm mưu của mình, Tạ Thanh Vinh nheo mắt, hoài nghi nhất định là Tạ Sơ Thần nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa ông ta với bà mai Từ gia, mới lén lút trốn khỏi Tạ phủ.
Ông ta bày ra bộ mặt quan tâm dối trá, thản nhiên nói:“ Nếu đã biết thì mau rửa mặt chải đầu sau đó mặc đồ tân nương vào, người Từ gia cũng sắp tới đây đón con rồi, đừng để lỡ giờ lành! ” Nói xong, ông ta lườm Tạ Sơ Thần một cái, cảnh cáo nàng ấy đừng nghĩ đến chuyện trốn khỏi Tạ phủ lần nữa.
Tạ Sơ Thần nuốt xuống bụm máu trong cổ họng, lạnh lùng gằn từng chữ: “ Sơ Thần đã có phu quân, không cần nhị thúc phí công lo hôn sự cho Sơ Thần.


“ Phu quân? ” Làm như vừa nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian, Tạ Thanh Vinh gập người, cười như nắc nẻ,“ Bên ngoài đều đồn ngươi mặt dày mày dạn đại náo đám cưới trưởng tử Tiêu gia, nay phu quân trong miệng ngươi, chẳng lẽ là chỉ Tiêu Vãn? Người khắp kinh thành đều biết, Tiêu Vãn cuồng dại Quý Thư Mặc, lập lời thề chỉ cưới một thê tử, một nữ nhân tai tiếng khắp người như ngươi còn mơ giữa ban ngày muốn làm thê tử Tiêu Vãn? ”
Thấy Tạ Sơ Thần sắc mặt xanh xao*, lén la lén lút chun lỗ chó vào nhà, Tạ Thanh Vinh liền đoán ra Tiêu Vãn căn bản không thừa nhận Tạ Sơ Thần là thê tử.

Mặc kệ Tạ Sơ Thần có quan hệ gì với Tiêu Vãn, ông ta đã nhận sính lễ của Từ gia, có nói sao ông ta cũng phải ép Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa đưa đến Từ gia!
*: Đọc đoạn này muốn cầm dép phang vô đầu Tiêu Vãn quá.

Sáng sớm ít nhất phải mời người ta bữa cơm.

CMN.

Từ trưa tới giờ ko ăn gì hết, mặt xanh xao là phải.

Tạ Sơ Thần cũng quá ư trâu bò, đúng là nữ chính, nhận được bảo kê của tác giả.

Gặp mình là mình đói té xỉu luôn từ đời tám hoánh, còn sức đâu mà leo tường, cãi lộn vâng vâng và mây mây
Ông ta làm ra vẻ tốt bụng, tận tình khuyên bảo: “ Thần nhi, Tiêu Vãn không phải là phu quân tốt, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.

Nay thúc thúc gả con cho Từ tam thiếu gia, tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, giàu nứt đố dổ vách, còn rấtyêu thương thê tử.

Bây giờ con ngoan ngoãn mặc hỉ phục, Từ tam thiếu gia sẽ đối với con thật tốt.


Từ tam thiếu gia tên là Từ Thanh, 18 tuổi, trong nhà có mười hai thị thiếp.

Hắn là trưởng tử của Lang Viên Ngoại, nổi danh phóng đãng, thường ngày ngang ngược, hoành hành bá đạo, được mọi người xưng tụng là ác bá kinh thành, giống như Tiêu Vãn.

Chỉ là Tiêu Vãn không có sở thích sưu tập thê tử như hắn.
Nay, Tạ Sơ Thần chính thức trở thành thị thiếp thứ mười ba của hắn ta.
Tạ Thanh Vinh nói lời này quả thực là điên đảo thị phi, chém gió không ngại mồm.
“Thần nhi, bây giờ con tiếng xấu bay đầy trời, muốn làm chính thất quả thực rất khó.” Thấy Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, không phủ nhận, Tạ Thanh Vinh dừng một lát, lại bổ sung một câu, “Ngươi phải biết rằng, bây giờ Tạ gia sa sút, nếu như ngươi không gả cho Từ gia, Từ gia không chỉ đòi lại một ngàn lượng bạc trắng, còn muốn 2000 lượng phí bồi thường hủy bỏ giao kèo.

Ngươi cũng thấy đó, mẫu thân ngươi ngày càng yếu, nếu ngưng thuốc thang điều dưỡng...”
Đồng tử Tạ Sơ Thần co rút mạnh, đôi môi tái nhợt bị cắn tới mức bật máu.
Bàn tay trong tay áo Tiêu Vãn không tự chủ được mà nắm thật chặt.

Môi mỏng mím chặc, cánh môi cũng mất hai phần huyết sắc.
Vân Yên sau lưng hắn cũng dời ánh mắt đi, lo lắng nhìn thoáng qua cái mông nằm dài trong lỗ chó không ngừng ngọ nguậy.

Hơn nửa ngày, Tạ Sơ Thần mới rút khăn tay ra, động tác tao nhã lau đi vết máu đọng nơi khóe miệng, bên môi nở một nụ cười bi thương.
Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần thuận theo, Tạ Thanh Vinh lập tức nháy nháy mắt với hai tên thị vệ.

Hai tên thị vệ lập tức kẹp Tạ Sơ Thần ở giữa, vẻ mặt đanh ác bức người nói: “Đại tiểu thư mời —— ”
Chiêu Nhi bành hoàng vỡ lẽ! Nhị lão gia ép gả tiểu thư! Trách không được, tiểu thư suốt đêm trốn khỏi Tạ phủ, còn mặc hỉ phục đi Tiêu gia bức hôn.

Trách không được mấy ngày nay, tiểu thư buồn bực không vui, trách không được tiểu thư không muốn hồi phủ bằng cửa chính...
“ Tiểu thư! ” Chiêu Nhi biến sắc, hô to một tiếng, khóc nức nở, “Cô không thể gả! Từ tam thiếu gia nổi danh ác bá, nghe nói nữ nhân gả cho hắn, đều bị hành hạ không ra hình người, tiểu thư cô ngàn vạn lần không thể đi! Tuyệt đối không thể đi!”
Chuyện Từ Thanh bạo hành thê tử là có thật, đã từng la cà vời hắn mấy lần Tiêu Vãn làm sao có thể không biết.

Hằn biết, còn tận mắt chứng kiến Từ Thanh bạo lực phòng the với những nữ nhân trong thanh lâu.
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Vãn lập tức sa sầm xuống, mắt phượng sắc bén, giống như có hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm, lạnh lẽo thấu xương.

Trong nháy mắt hàn khí trên người hắn có thể đóng băng dày ba thước.
Trong vòng ba trượng quanh nơi hắn đứng, cũng có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo và áp suất thấp nồng nặc.
Tiêu Vãn nở nụ cười như Tu La, trong mắt có chút lạnh lẽo.

Khuôn mặt lạnh lùng chết lặng của Vân Yên cũng biến sắc.

Trong lòng lập tức căng thẳng, khong chớp mắt di chuyển bước chân tới chỗ Tiêu Vãn đang đứng, chỉ cần Tiêu Vãn ra hiệu một cái, hắn lập tức xông vào, vặn cổ toàn bộ người Tạ gia, nhất là hai tên gia đinh không biết chữ chết viết như thế nào kia.
Không ngờ người Tạ gia lại đối xử với Tạ Sơ Thần như vậy, lại muốn gả bán nàng ấy cho Từ Thanh làm thiếp! Trách không được, hôm qua, lúc hắn bảo nàng ấy hồi phủ thì ánh mắt của nàng ấy đau thương như vậy, bởi vì quay về chỉ còn một con đường chết!
Cặp mắt u ám đầy tơ máu lóe lên một tia giận dữ và đau đớn chồng chất.
Từ bỏ là để nàng ấy được hạnh phúc.

Buông tay chỉ cầu mong nàng ấy có thể dễ dàng đi đến nơi thật sự thuộc về nàng ấy.
Nhưng… sự thật diễn ra trước mắt lại chính là đòn đả kích trí mạng đánh sâu vào tim hắn cũng đang cười nhạo hắn ngu ngốc.
Kiếp trước hắn đã ép nàng tới đường cùng, kiếp này lại tự tay đẩy nàng ấy vào hố lửa!
Tiêu Vãn ơi là Tiêu Vãn máy có còn là con người nữa không?
“Ta...” Nghĩ tới mẫu thân suốt ngày trên giường bệnh, Tạ Sơ Thần không đành lòng, nàng ấy làm sao có thể bỏ mẫu thân ở đây, một mình rời đi chứ.

Nàng ấy tuy mang danh nghĩa là đích nữ Tạ gia, nhưng lại bị thúc thúc cướp đoạt quyền thế, trên người không có đồng nào.

Nếu không thuận theo chèn ép của nhị thúc, lúc đó bệnh của mẫu thân sẽ không được chữa trị...
Trời già đúng là khéo trêu ngươi, Tiêu Vãn đã nghĩ sau ngày hôm nay, nàng ấy và hắn hai người hai ngả, nàng ấy sẽ không còn đau lòng vì hắn, mà hắn cũng sẽ không điên lên vì nàng ấy nữa.
Cuối cùng, lòng hắn trong lúc không ai ngờ đến bị đâm vết thương trí mạng!
Thế nhưng… Hắn...!chết tiệt hắn phát hiện ra dù có bao nhiêu ngày trôi qua đi nữa, tim hắn khi nhớ về nàng vẫn sẽ rất rất rất đau.
“ Đây là thập tam di nương mà tam thiếu gia sắp cưới đó sao? ” Một giọng nói the thé truyền đến.

Người tới là bà mai Từ gia, bà ta mặc bộ đồ màu đỏ, một nốt ruồi to tổ chảng* chính giữa má trái, gương mặt hung dữ, miệng rộng quá mang tai, nhìn vào còn tưởng là bà bán thịt ngoài chợ chứ không phải là người làm nghề nối dây tơ hồng
*: Cái này thiên hạ gọi là “ con ve chó ”
Bà ta nhìn Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, trề môi xem thường: “Tạ lão gia à,chuyện Tạ tiểu thư đại náo hôn lễ Tiêu gia đã bị tam thiếu gia biết, tam thiếu gia rất tức giận, cậu ấy nói vốn dĩ cậu ấy thấy Tạ di nương cũng có chút nhan sắc, mới tốt bụng cho nhà gái một ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ, còn chuẩn bị tổ chức tiệc cưới thật náo nhiệt.

Nay cô ấy làm ra cái chuyện mất mặt như vậy, tam thiếu gia cảm thấy mặt mũi mất sạch, nên kêu ta lát nữa đưa Tạ di nương đi vào bằng cửa sau tiếp vào, không cần làm lễ, trực tiếp đưa vào động phòng.”
Tiêu Vãn nhanh như chớp rút thanh bảo kiếm bên hông Họa Hạ, giơ kiếm lên, nhún mình một cái, đang định bất chấp tất cả nhảy qua tường vào Tạ gia, nhắm thẳng mi tâm cái bà mai già xấc xược một kiếm đâm tới thì bị thị vệ Vân Yên đứng bên cạnh giữ chặt.

Hắn ta lắc đầu, ý bảo Tiêu Vãn không nên xúc động.
Bây giờ mới biết sốt suột., Sao khi nãy lúc tôi van nài cậu vào hỗ trợ nha đầu kia cậu không sốt sắng như thế.

còn bảo “đợi thêm lát nữa ” mà.

Vậy bây giờ cậu cứ đó mà “đợi thêm lát nữa ” đứng đó mà tận hưởng cái cảm giác gấp còn hơn thai phụ buồn tè này nhé.
Mấy câu nói đó sỉ nhục quá đáng, nhưng Tạ Sơ Thần lại ngây người như cọc gỗ, trên mặt không chứa bất cứ cảm xúc nào cả cứ như những lời bà mai hoàn toàn không lọt vào lỗ tai nàng ấy.

Bà mai thấy Tạ Sơ Thần không nhùc nhích thì cau mày nói: “Giờ lành sắp đến, còn thất thần gì chứ? Nhanh đi thay quần áo! Nếu bắt tam thiếu gia chờ lâu, chính là tội lớn đó!”
Nói xong, bà ta dùng sức lôi kéo Tạ Sơ Thần vẫn đang đắm chìm trong trong hồi ức.

Tạ Sơ Thần lảo đảo một chút, lảo đảo bước về phía trước.
—— trong lòng hài nhi chỉ có Thư Mặc, ngoài Thư Mặc ra không thể chứa bất kỳ ai!
—— Cái loại nữ nhân tiếng xấu lan xa làm sao xứng làm thê tử của Tiêu Vãn ta!
Hàng lông mi thật dài chết lặng rũ xuống che khuất đôi mắt ảm đạm, nàng ấy cắn môi, bước về phía trước.
Nếu không thể trở thành thê tử của người đó, vậy thì gả cho ai, với nàng ấy mà nói, như nhau cả thôi.
“Ô…… Thực xin lỗi……” Tạ Sơ Thần khóc, nước mắt không nhịn được chảy xuống, bi thương trên mặt làm cho người ta lòng chua xót.
“Thực xin lỗi……” Thực xin lỗi tình yêu của ta...
Nàng ấy bụm mặt khóc, không biết có một bóng dáng đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc kìm nén của nàng ấy, hắn nắm chặt tay trái, đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại.
Rốt cục nhịn không được, hắn mở to mắt, trong cặp mắt thâm sâu tràn đầy thống khổ vô tận, có nỗi lo âu nồng đậm, có oán hận sâu nặng, càng có tự trách vạn phần.
Tiêu Vãn cảm giác linh hồn hắn như bị xé rách, thân thể hắn hơi run lên, đôi mắt vì đau đớn trong ngực mà trở nên mơ hồ, cảm thấy hít thở không thông, như là bị trúng một kích tổn thương lục phủ ngũ tạng, sợ hãi cực đỉnh ập vào trong lòng hắn., lòng bàn tay siết chặt lại, bởi vì không nắm được bàn tay non mềm của nàng ấy mà cảm thấy trống rỗng, trong đầu hiện lên gương mặt dịu dàng lúc nép vào lồng ngực hắn, lòng hắn như đang bị một cơn nóng rực thiêu đốt ——
Rất đau…
“Vân Yên…” Hắn khẽ gọi, thanh âm khàn khàn nhưng rõ ràng.
“ Dạ ”
“ Ta...!có phải đã sai rồi không? ”
Bên tai càng không ngừng tiếng khóc la trên pháp trường của Tạ Sơ Thần, nàng ấy tuyệt vọng bi ai khóc rống, tựa như tâm ma cứ lởn vởn trong óc hắn quanh.
—— Tiêu Vãn, thiếp là thê tử của chàng, cũng chính là chính thê duy nhất của chàng! Càng không thể không thừa nhận thiếp!
—— Tiêu Vãn, thiếp thích chàng!
—— phu quân...!Thiếp rất vui, rốt cuộc cũng có thể gả cho chàng...
Ký ức ùa về, lời của nàng ấy, như là lưỡi dao sắc bén, bỗng chốc liền đâm vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn, mơ hồ rỉ máu…
Tạ Sơ Thần gục đầu, dưới sự xô đẩy của hai tên thị vệ và bà mai, lê từng bước cứng ngắc về khuê phòng.
Tim giống như nghẹn máu, giống như có thứ gì đè nặng ở ngực khiến Tiêu Vãn đau tới mức không thở nổi.
Đột nhiên hắn phát hiện, hắn không thể chịu đựng được kết quả như vậy, hắn không thể chịu đựng được việc thế giới của hắn không có Tạ Sơ Thần! Chỉ mới nghĩ vậy thôi, tim hắn đau đớn như bị vỡ vụn!
Không! Hắn tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không chấp nhận kết cục như vậy! Hắn không cần biết mình đau đớn thế nào, không muốn mình mang theo tiếc nuối sống hết cuộc đời này! Tạ Sơ Thần là thê tử của Tiêu Vãn, nàng ấy là nữ nhân duy nhất mang đến cho hắn ấm áp, hắn không thể vuột mất tia sáng duy nhất của cuộc đời mình, tình yêu của hắn trao vào tay kẻ khác! Thê tử của hắn làm tân nương của nam nhân khác! Tuyệt đối không thể!
Không chút do dự, Tiêu Vãn vội cầm kiếm, dùng khinh công nhảy vọt qua tường, không để ý đến tiếng gào lo lắng của hai thị vệ phía sau.
“ Thiếu gia! ” Họa Hạ gào to.

Thiếu gia thật là.

Cửa chính đành hoàng không đi, gấp đên độ trèo tường vào nhà người ta luôn.

Cái này là phạm pháp phạm pháp đó nha!
“ Úi cha! Làm người hầu của cậu xấu hổ quá hà! ”
“Đúng không đại ca? ” Họa Hạ quay qua, hắn lập tức há hốc mồm.

Vân Yên đâu? Đại ca trí dũng song toàn của hắn đâu?
Họa Hạ nhìn lên bức tường lần nữa, thở dài ngao ngán.

Kỳ thật, hắn nói thiếu rồi.

Làm người hầu của Tiêu Vãn và làm đệ đệ của Vân Yên xấu hổ quá hà!
Vì sao hắn nói vậy ư? Vì Vân Yên đại ca hắn cũng học theo chủ nhảy tường vào kìa.
Tiêu Vãn lòng như lửa đốt, hắn chẳng quan tâm gì nữa, cái gì danh dự, phong độ vứt bén nó đi.

Giờ hắn chỉ muốn tim mình không đau nữa, không khó chịu như vậy nữa, hắn muốn một nhát kiếm vét sạch nỗi đau đớn khổ sở này! Chỉ có nàng ấy, chỉ có nhìn thấy nàng ấy, chỉ có được ở bên cạnh nàng ấy, hắn mới không đau, không khổ sở, thế gian này chỉ có Tạ Sơ Thần mới có thể bình ổn đau đớn như dùi tim trong lòng hắn!
Một chủ một tớ thi triển khinh công, sát khí hầm hầm bước vào Tạ gia, gương mặt tuấn mỹ của hai người đều lộ vẻ vội vàng.

Nhất là Tiêu Vãn.

Hắn hối hận, thậm chí có chút chờ mong, hắn không biết mình chờ mong điều gì, lúc này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là gặp Tạ Sơ Thần, đưa nàng ấy rời đi, đưa nàng ấy trở về bên cạnh hắn.
Hắn bất chấp hậu quả, hắn chỉ biết, nếu hắn không làm như vậy, hắn sẽ hối hận cả đời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui