“ Lề mề cái gì, còn không nhanh lên! ” Giọng điệu bà mai bực bội, quát lớn một tiếng, đang định nắm tay Tạ Sơ Thần lôi đi thì bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết còn hơn heo bị chọc tiết.
Một tiếng “ Răng rắc” giòn vang, bàn tay đưa về phía Tạ Sơ Thần bị một bàn tay xinh đẹp như điêu khắc bắt lấy, còn chưa thấy rõ người trước mắt là ai thì đối phương đã dùng lực quăng bà ta văng ra ngoài.“ Phanh ” một tiếng, đụng vào tường.
Cùng với tiếng hô to của bà mai, sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, xuất thủ trong nháy mắt, thanh bảo kiếm trong tay phóng tới bà ta đang run rẩy nơi góc tường, khuôn mặt múp míp đầy thịt nhợt nhạt không còn chút máu nhìn Tiêu Vãn.
“ Đại hiệp… xin tha mạng ” Bà mai hồn vía lên mây, run như cầy sấy, thều thào.
“ Đinh ” thanh âm trong trẻo vang lên, bảo kiếm trong tay Tiêu Vãn cắm thẳng vào bức tường phía sau lưng bà mai.
Cũng là lúc bà ta sợ quá ngất đi.
Tiêu Vãn nhìn thanh kiếm gãy ở sau lưng bà mai, mâu quang dần lạnh lẽo, vung tay áo lên, một trận gió lạnh quét mạnh sang phía bà ta.
“ A....!” bà mai mở mắt, kêu thảm một tiếng, cơ thể nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.
“ Bịch ” tiếng động nặng nề vang lên, thân hình phì nhiêu văng xa hơn mấy trượng.
Bà mai hộc máu, lục phủ ngũ tạng chính thức khua chiêng đánh trống tụng kinh gõ mõ ì xèo.
Tiêu Vãn thờ ơ quay đầu, lia ánh mắt sắc như dao về phía hai tên gia đinh đang kiềm chế Tạ Sơ Thần, trên khóe miệng nở nụ cười âm hiểm.
Hai tên gia đinh không rét mà run, còn đang định buông Tạ Sơ Thần ra thì một chân Tiêu Vãn đá bay một tên, chân kia giẫm lên ngực tên còn lại.
Hắn cúi đầu, lấy tay vuốt trán, cười như không cười nói: “ Nói cho bản thiếu gia biết, vừa rồi ngươi dùng cái chân thối nào đá Sơ Thần? ”
“ Là cái chân này, hay là cái chân này? ” Tiêu Vãn quan sát một hồi, nhìn tên gia đinh bị hắn đạp dưới chân liều mạng lắc đầu, nhếch mép cười tàn độc, “ Không nói, vậy thì phế cả hai chân đi! ”
Tiêu Vãn ngang ngược từ trong xương, hắn ngông cuồng quen thói, bằng không cũng sẽ không được bình chọn là đệ nhất ác bá kinh thành nhiều năm liền.
Giờ phút này, hắn khí thế bức người dọa tên gia đinh sợ tới mức không ngừng kêu khóc xin tha: “ Đau đau đau! Nô tài biết sai rồi, cầu thiếu gia tha mạng! Van thiếu gia tha nô tài đi!”
“ Biết sai? ” Chỉ cần tưởng tượng lúc Tạ Sơ Thần bị đạp một đạp, cả người lảo đảo muốn té, Tiêu Vãn nổi cơn tam bành, làm sao có thể tha thứ dễ dàng như thế được.
Hắn dùng chân miết mạnh một đường dài từ bụng đến bộ vị quan trọng của tên gia đinh, sau đó còn rất nhân từ “ ta chà ta chà ta cứ chà coi ngươi đứng nổi không ”* Tên chân gia đinh tận hưởng cảm giác đau đớn “ cha mẹ cách xa nhau ”* thét to, sau đó chỉ thấy cả người quay cuồng, hắn đã bị Tiêu Vãn đá một phát bay ra cửa lớn.
* Hai câu này tự hiểu.
hí hí.
Họa Hạ đứng bên trợn tròn mắt, nhìn thiếu gia nhà mình ác như thú, à không, vênh váo như tu hú lúc đè bẹp sắc đẹp con công.
hihi.
Rất có cảm giác thành tựu nha.
Tiêu Vãn không những “ ác như thú ” như Họa Hạ đã tán dương mà còn rất thù dai.
Sau khi trừng trị tên gia đinh, hắn bước đến bức tường, rút thanh bảo kiếm ra, nhắm thẳng hướng tên gia đinh đầu tiên bị hắn đá ra ngoài cửa, nãy giờ vẫn còn thở phì phò, thanh bảo kiếm chém thịt người như chém đầu...!bò bay một đường thẳng tắp cắm vào giữa vai tên gia đinh! Tên gia đinh bị kiếm từ đâu bay đến làm cho lảo đảo, đau đớn kêu lên một tiếng, ôm vai quỳ một gối xuống đất!
Phù...! Kết cục ba tên cũng đã xử lý xong cả ba, cho dù tên cuối cùng có hơi nhẹ tay.
Nhưng thôi kệ.
Không có gì là hoàn hảo có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi.
Nhìn tác phẩm “máu chảy thành sông ” của mình, trong lòng Tiêu Vãn mới hơi hơi hả giận, hắn bước đến bên Tạ Sơ Thần, bày ra một tư thế mà hắn cho là đẹp trai nhất.
“Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt nàng!” Hắn chắn trước Tạ Sơ Thần giọng điệu dịu dàng, đầy thâm tình, ánh mắt càng chất chứa nhiều tình cảm đan xen vào nhau, yêu thương có, xót xa có, nhưng trên hết là sự áy náy dằn vặt, cùng với hành động siêu anh hùng thể hiện cả một bầu trời yêu thương.
Kiếp trước, Tiêu Vãn rất ghét đọc sách, hắn chỉ quan tâm võ học.
Nhưng không phải bởi vì yêu thích võ thuật, hay để rèn luyện thân thể, hắn học võ là để trình diễn màn anh hùng cứu mĩ nhân trước mặt mĩ nữ, khiến các cô nàng xinh đẹp cảm kích ân nhân, sau đó sẽ tôn sùng hắn triệt triệt để để, cuối cùng sinh lòng ái mộ vị tráng sĩ tài hoa phong lưu nghĩa hiệp này.
Tiêu Vãn từng có thời gian nghiêm túc học võ, nhưng hắn chăm chỉ bữa đực bữa cái, kiếp trước chỉ học được vài đường công phu mèo quào, miễn cưỡng có thể đi lòe thiên hạ.
Những khi hắn nhìn vừa mắt mĩ nữ nào, hắn bèn bỏ tiền thuê vài tên đầu đường xó chợ giả dạng côn đồ khi dễ thiếu nữ đó, sau đó sẽ dùng tư thế anh tuấn ngất trời, hào quang chói lọi lên sàn, trừng trị hết bọn côn đồ, dùng chiêu thức này giành được trái tim người đẹp.
Bất quá, đó là Tiêu Vãn của ba năm trước.
Sau khi Tiêu Vãn gặp Quý Thư Mặc, thì si ngốc theo đuổi nàng ta, toàn tâm toàn ý với Quý Thư Mặc không chòng ghẹo mĩ nhân nào nữa, và dưới bảo vệ còn hơn gà mẹ che chở con của thị vệ, nên từ đó tới nay, Tiêu Vãn càng không có cơ hội thi triển công phu mèo quào.
Màn anh hùng cứu mĩ nhân này hắn làm vô cùng trôi chảy, chắn trước người mỹ nhân này, đạp bay kẻ ác này, khi ngửa đầu gầm lên phải làm sao cho nhìn vào thấy oai phong lẫm liệt này, tư thế đứng chếch một góc bao nhiêu độ thì đẹp trai nhất này, tất cả những thứ này, hắn đã biểu diễn không ngàn lần cũng vạn lần, mỗi một động tác đều thuộc nằm lòng.
Nhất là câu nói sau cùng kia, quả thực là treo tại ngoài cửa miệng Tiêu Vãn.
Đã lâu không thi triển tài năng, sau khi máu nhuộm sân nhà Tạ gia, hắn vui sướng, nhất thời như trở về cảnh tượng hồi ba năm trước, không tự chủ đem câu cửa miệng mỗi khi mình làm “ Anh hùng cứu mĩ nhân ” nói ra.
Giọng nói kia, xa lạ như thế, lại......!Quen thuộc như vậy khiến cả người Tạ Sơ Thần cứng đờ, nàng ấy không thể nào tin được, không nói lời nào mơ màng ngước đầu lên.
Cứ tưởng rằng do mình quá mức nhớ nhung nên sinh ra ảo giác, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu, giữa muôn vàn hào quang chói lọi có một bóng lưng cao to trầm ổn đang đứng chắn trước người mình.
Cẩm y dính đầy hoa ngũ sắc nhỏ xinh, phiêu dật tựa trích tiên giáng thế, hắn thản nhiên đứng đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc.
Ánh trời chiều chiếu xuống, người nọ chỉ như đám mây trắng, mờ mờ ảo ảo, nhưng lại không giấu được phong thái của hắn.
Hắn đứng quay lưng lại, sóng lưng thẳng tắp, thanh khiết thoát tục giống như tiên nhân đứng trên đám mây đỏ theo gió bay đến, một đầu tóc đen xõa xuống đằng sau, nhẹ nhàng bay bay, tiêu sái vô song, phiêu dật ôn nhuận, phong lưu phóng khoáng.
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, áo bào trắng bay bay, rõ ràng chỉ là hai màu trắng đen đơn điệu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn hơn ngàn vạn sắc thái trên thế gian.
Hai người gần nhau chỉ một cánh tay, nhưng vẫn không thấy rõ diện mạo của nam nhân kia.
Nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cảm nhận được dung nhan như họa, sáng chói bức người.
Trên thân người này tỏa ra khí chất thản nhiên mà thần bí, ở hắn luôn toát ra sự ấm áp lan tỏa vào những ngày mùa đông rét mướt, xua tan lạnh giá tâm hồn nàng ấy.
Tạ Sơ Thần sợ đây cũng chỉ là một giấc mơ, như cơn mộng si vẫn luôn xuất hiện trong suốt ba năm nay của nàng ấy.
Tỉnh lại càng thêm xót xa thất vọng.
Nghĩ vậy, nàng ấy hơi sợ hãi vươn tay nắm một góc áo bào, dè dặt bước sát đến bên tia nắng ấm tận sâu đáy lòng mình.
Bị Tiêu Vãn dọa thần hồn nát thần tính, tỉ đệ Tạ gia bây giờ mới bừng tỉnh, lửa giận bừng bừng trừng Tiêu Vãn, nhất là Tạ Thanh Vinh con trai thứ của Tạ Hi.
Thấy thị vệ cận thân của mình bị một tên không biết từ đâu chui ra giẫm dưới chân, còn bị đá ra khỏi cửa lớn một cách thô bạo, Tạ Hi vừa sợ vừa giận.
Hắn mất bình tĩnh hoàn toàn không nhìn thấy phụ thân nhíu mày, hùng hổ xông lên, chỉ vào mũi Tiêu Vãn, phẫn nộ quát: “ Ở đâu ra cái tên lỗ mãng này, dám làm càn trong Tạ phủ! Người đâu——! Đánh hắn cho bản thiếu gia—— ”
“ Một thứ hệ lại dám chỉ vào mũi bản thiếu gia hô to gọi nhỏ, gia giáo Tạ gia quả thật có vấn đề! ” Tiêu Vãn cười khẩy cắt ngang tiếng kêu tức giận của Tạ Hi, bàn tay đập thẳng một phát vào ngón tay của tên thiêu niên phách lối đang chỉ vào hắn.
Tạ Hi loạng choạng té xuống đất.
Lấy khăn gấm ra lau bàn tay xinh đẹp và vết máu dính trên áo xong, Tiêu Vãn vô cùng ghét bỏ vứt chiếc khăn đi.
Bụm ngón tay đỏ rần, sắc mặt Tạ Hi nháy mắt đại biến, lời mắng còn chưa ra khỏi miệng thì thiếu niên trước mắt đã nhanh hơn một bước, ác miệng khiến hắn nghẹn không nói được lời nào, mặt mày trắng bệch.
“ Không chỉ là có vấn đề, mà là căn bản không có gia giáo.
Một người hầu mà cũng dám đạp đích nữ của một đại gia tộc, quả thực là coi trời bằng vung! Chiếu theo quy định của bản thiếu gia, đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi phủ.
” Tiêu Vãn lạnh lùng nói xong, phất tay ra hiệu, “Họa Hạ, tìm cho bản thiếu gia cây gỗ thật to! Đánh mạnh vào cho ta!”
“Ngươi ngươi ngươi!” Nhìn Họa Hạ nhanh như chớp tìm đâu được một khúc gỗ vừa to vừa chắc còn chi chít những dằm, Tạ Hi sắc mặt tái xanh mắng mắng, “Ngươi dám!” Nghiêm hình như vậy, A Tam dẫu có sức lực cường tráng đến đâu cũng không thể chịu nổi!
Mà khoan! Việc quái gì hắn phải quan tâm đến tên A Tam đó.
Hắn coi trọng trước nay không phải Tiểu Tứ sao?
Cái tên A Tam này....
“Bản thiếu gia có gì không dám?” Tiêu Vãn liếc mắt khinh thường, chỉ huy Họa Hạ hành hình, vẻ mặt hung hăng đến tàn nhẫn, ngang ngược nói, “Như thế nào, vị thứ tử Tạ gia này muốn cản trở bản thiếu gia? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, mà ngay cả gia pháp cũng không có! Thật là...!làm cho bản thiếu gia quá thất vọng rồi!”
Tạ Hi thở hổn hển: “Tôi tớ Tạ gia ta, không đến phiên người ngoài như ngươi xử lý!”
“Người ngoài?” Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ cái kiểu như Tạ Hi ngu lâu dốt bền khó đào tạo, “Thê tử của Tiêu Vãn ta bị người khác bắt nạt như thế, ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không! Không xẻ thịt lột da róc xương ăn gan uống máu cào nát mặt hắn đào mồ tổ ba đời ông cha bới nát mấy cái từ đường nhà hắn lên, là bản thiếu gia đã nhân từ lắm rồi!”
“Tiêu, Tiêu Vãn!” Tạ Hi đầu lưỡi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thay bằng sợ hãi.
Dù sao cũng là Tạ gia thứ hệ, có câu đích thứ khác nhau.
Tạ Hi không chen chân vào được tầng lớp thượng lưu vốn toàn là con chính thất, luôn khinh thường con thuộc dòng thứ hệ như hắn, cho nên tuy nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Tiêu Vãn bằng xương bằng thịt.
Hắn kinh ngạc chỉ vào Tạ Sơ Thần đang núp sau lưng Tiêu Vãn, rú lên: “Ngươi nói, nàng ấy là thê từ của ngươi? Ngươi, chính là Tiêu Vãn?!”
Tạ Sơ Thần từ nãy tới giờ yên lặng núp sau lưng Tiêu Vãn, len lén ngửi mùi hương đặc trưng trên người Tiêu Vãn, nghe vậy nháy mắt cứng đờ.
Khi Tiêu Vãn quay đầu lại, nàng ấy không tiếng động lùi xa vài bước, cúi đầu tạo khoảng cách với Tiêu Vãn, dường như cô nàng Tạ Sơ Thần vừa rồi mới tham luyến hơi thở ấm áp, dè dặt ở bên hắn chưa từng tồn tại.
Tiêu Vãn nương theo ánh mắt Tạ Hi quay đầu quan sát Tạ Sơ Thần, thấy nàng ấy vẻ mặt sợ hãi không ngừng lùi về sau, chân mày vô ý thức chau lại.
Trong lòng hắn yên lặng thở dài, nhất định là vừa rồi mình quá hung dữ đã dọa nàng ấy sợ.
Kỳ thật hắn cũng không muốn thô bạo như vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ khi dễ Tạ Sơ Thần như vậy, hắn liền nổi máu xung thiên như vậy, nhịn không được ra tay như vậy!
Tạ Sơ Thần đột nhiên cảm thấy có cơn gió quét qua, bàn tay nhỏ bé của Tạ Sơ Thần đã bị một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy.
Tạ Sơ Thần đỏ mặt muốn rút tay về thì Tiêu Vãn đã dùng giọng nói dịu dàng chỉ vừa đủ hai người nghe.
Tạ Sơ Thần đỏ mặt muốn rút tay về thì Tiêu Vãn đã dùng giọng nói dịu dàng chỉ vừa đủ hai người nghe:Thẩm Hoành bế lên, chớp mắt đã ở trên giường.
“Ngoan.
Một chút thôi.”
Giọng nói của Tiêu Vãn xen lẫn tiếng cười: “Ta sẽ không ăn thịt nàng”
Hai bàn tay đan vào nhau, cảm giác ấm áp chân thật như vậy khiến Tạ Sơ Thần ngây ngốc, cứ ngỡ mình nằm mơ.
Tạ Sơ Thần mơ hồ thấy được đôi mắt tối đen của hắn, lạnh lẽo lại yên bình như vậy, giống như một hồ nước trong xanh có thể hút mất linh hồn người ta, như ba năm trước, hắn cũng dịu dàng như thế bảo vệ mình.
Tiêu Vãn đứng yên ngạo nghễ nhìn Tạ Hi, tư thái tao nhã như vậy, động tác nước chảy mây trôi lưu loát sinh động như vậy, thần thái tiêu sái không kềm chế được như vậy, phong thái đó quả thực thong dong vô song.Tạ Sơ Thần phát hiện mình hơi khó thở, hồi ức xa xôi tựa như tảng đá cực lớn luôn đặt trong tim nàng ấy, cảm giác ỷ lại vốn chôn vùi sâu đáy lòng nay được dịp trào dâng.
Tiêu Vãn như băng tuyết ngàn năm trên dòng sông băng, ánh trời chiều phía chân trời chiếu xuống người hắn khiến hắn như ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh lung linh.
Lại như hồ nước cổ xưa trên đỉnh núi cao, gió thổi qua không một gợn sóng, trong yên tĩnh cực hạn lộ ra linh khí thần bí.
Bất tri bất giác, Tạ Hi nhìn tới ngây ngẩn, lại đúng lúc này, Tiêu Vãn nhẹ nhàng nâng tay lên.
“ Tạ gia thứ tử, có lỗ tai sao không dùng để nghe để chưng chơi cho vui hả*? Sơ Thần đã nói qua, bản thiếu gia cũng đã nói lại, ngươi lại vẫn cái đầu đi trước cái óc đi sau, quả thực ngu xuẩn hết thuốc chữa! ” Tiêu Vãn ngửa đầu, cao ngạo nói, “ Vểnh tai chó của ngươi lên mà nghe cho rọ đây, bản thiếu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tiêu Vãn là ta, đồng thời, bản thiếu gia chính là phu quân của Tạ Sơ Thần, càng không phải là tên đàn ông lỗ mãng trong miệng thúi mấy ngươi! Cảm phiền mấy người con của con thiếp thất vô giáo dục nói năng tôn trọng một chút! ”
*Trích trong tiểu phẩm hài Bến vắng - Nhóm XPro trong Cười xuyên Việt - Tiếu lâm hội
https://.youtube.com/watch?v=MNwIsR0Wsp8
Tiêu Vãn một điều thứ hệ, hai điều con thiếp thất, chọc Tạ Hi tức đến phát điên, nhưng thân phận Tiêu Vãn làm cho hắn vừa kinh vừa sợ, nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía phụ thân.
Sau khi khoa môi múa mép, Tiêu Vãn lén lút nhìn sang Tạ Sơ Thần, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười cay đắng.
Hắn mong chờ nhìn thấy cảnh tượng Tạ Sơ Thần cảm động, ai biết, Tạ Sơ Thần trước sau cúi đầu làm như dưới mặt đất có vàng hay sao ấy, nói đả kích là mình chính thức bị nàng ấy hắt hủi.
Trong lòng Tiêu Vãn lạnh úa vắng vẻ, khó chịu không nói nên lời, hắn giật mạnh tay một cái, lúc Tạ Sơ Thần còn đang kinh ngạc ánh mắt đờ đẫn ngước lên, kéo nàng ấy vào trong lòng mình.
Cả người Tạ Sơ Thần tuy bẩn thỉu, nhưng trên người nàng ấy tỏa ra một mùi hương thanh mát dễ chịu làm cho Tiêu Vãn vô cùng an tâm, mà thân mình mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dựa trong lòng hắn, càng hắn có loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.
Chỉ là, quá gầy...!Nếu béo lên một chút, ôm càng thích hơn...
Suy nghĩ lan man một hồi, Tiêu Vãn rũ mắt xuống, nhìn Tạ Sơ Thần vẻ mặt khiếp sợ, cả người ngây ra bất động, hắn nâng tay vén nhẹ lọn tóc rơi xuống bên gò má mềm mại của nàng ấy, nâng cằm nàng ấy lên.
Hai người cứ vậy mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tưởng chừng như hai sợi dây vô hình buộc lại với nhau, tưởng chừng như giữa hắn và nàng ấy, có một chút kì lạ vừa được thắp lên.
Tiêu Vãn vươn ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng quét đi nhúm tơ nhện giữa hàng tóc nàng ấy, lại lấy từ trong túi áo ra một cái khăn gấm mới tinh lau khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem.
Rất nhanh, dung mạo như hoa như ngọc hiển hiện trước mắt Tiêu Vãn.
Khoảng cách gần như thế, hơi thở hai người hòa vào nhau, ánh mắt Tiêu Vãn càng thêm dịu dàng, cứ như Tạ Sơ Thần là bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
“ Sơ Thần, tại sao nàng lại một mình về lại mặt trước vậy.
Chẳng lẽ bởi vì ta đưa Thư Mặc lại mặt trước, nên nàng tức giận rồi? Quân tử nhất ngôn.
Vi phu đã hứa theo nàng về lại mặt, tất nhiên sẽ giữ đúng lời, nàng đó, một mình hồi phủ như thế, chẳng phải làm vài người hiểu lầm sao? ”
Cách Tiêu Vãn hỏi như van nài Tạ Sơ Thần đừng giận hắn chính là lời tuyên bố hùnh hồn nhất với toàn bộ người Tạ gia—— Tạ Sơ Thần là thê tử Tiêu Vãn hắn, Tạ Sơ Thần một mình lại mặt là bởi vì ghen tị, tuyệt không phải Tiêu Vãn vứt bỏ nàng ấy!
Tạ Sơ Thần mấp máy môi: “ Tiêu, Tiêu thiếu gia...!”
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đây là lần đầu tiên Tiêu Vãn thân mật kêu Tạ Sơ Thần là “ Sơ Thần ”
Tất nhiên tiểu bạch thỏ nào đó không biết lúc mình thần trí hồ đồ có con sói lang nào đó đã gọi mình Sơ Thần Sơ Thần suốt, còn ăn sạch đậu hũ của mình, thiếu một chút xương cũng không còn.
Sơ thần sơ thần, xuất trần tuyệt thế.
Tuy người ngoài cười nhạo nàng ấy không xứng với cái tên này, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy, thiếu nữ từ bề ngoài xinh đẹp như ánh cầu vồng sau cơn mưa, đến tâm hồn rực rỡ như ánh sao giữa bầu trời đêm như vậy càng xứng đáng với cái tên này hơn bất cứ ai.
Tiêu Vãn phát hiện khi hắn đứng trước mặt mọi người kêu lên hai chữ “ Sơ Thần ”, cảm giác tuyệt vời này quả thực không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Khóe môi đỏ tươi của hắn khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười rạng rỡ, nụ cười cực kỳ tà mị, dường như làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc.
Đời này, hắn tuyệt sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước, vì bảo vệ đá cuội mà tổn thương ngọc sáng bên cạnh mình.
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Vãn vẫn nhìn Tạ Sơ Thần ôn nhu dịu dàng, mơ hồ lộ ra muôn ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Thấy Tạ Sơ Thần vẫn ngơ ngơ ngác ngác như người lạc vào cõi tiên, nhịn không được đưa ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng đặt trên mình sau đó vầng trán nàng ấy.
Tạ Sơ Thần giật mình, nghi hoặc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Vãn cười rộ lên rất đẹp.
Tim lại nảy lên, đập nhanh thật nhanh.
Tạ Sơ Thần giống như bị đôi mắt đen sâu thẳm kia hút đi linh hồn, chỉ biết chăm chăm nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mặt, vành tai hồng rực như ráng chiều.
Ngón tay lành lạnh của Tiêu Vãn từ từ vẽ quanh viền môi run rẩy của Tạ Sơ Thần, thật chậm, xúc cảm tinh tế mềm mại như lụa thượng đẳng, dịu dàng vuốt ve, tựa như lông chim ngưa ngứa “ Sao lại kêu vi phu Tiêu thiếu gia lạnh nhạt thế, tối qua nàng còn thân mật ôm cứng kêu ta phu quân, ta rất vui, báo hại cả đêm vi phu đều ở trong phòng nàng, vi phu sai rồi, nàng đừng giận vi phu nữa, được không? ”
Tiêu Vãn vừa nói dứt lời, biểu tình trên mặt mọi người rất khác nhau.
Gương mặt Tạ Sơ Thần vốn đã hồng nay càng hồng hơn, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, còn những người khác lại bị lời nói kinh hãi thế tục của Tiêu Vãn dọa sợ.
Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn lại bỏ mặc chính thê dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về, ngược lại ở cùng Tạ Sơ Thần một kẻ không có danh phận nguyên một đêm?! Đã vậy còn trước mặt mọi người thừa nhận mình là phu quân của Tạ Sơ Thần?
Mắt của Tạ Thanh Vinh chợt lóe lên, trong lòng đã có tính toán.