Mặc dù An An biết rất rõ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nhưng cô không thể làm gì để thay đổi được, cô nắm tay Cố Nam Viễn giọng gấp rút nói:
- Chúng ta trở lại Thất Dương Cung lấy Hồi Lung quả được không?
Cố Nam Viễn nhìn cô thật lâu rồi nói:
- Nàng cần dùng nó làm gì?
An An ánh mắt đượm buồn, có chút mất mát cô nói:
- Ta không cần dùng nhưng Bắc Viễn, huynh ấy sẽ dùng nó để cứu mạng của Hiểu Nhiên! Chúng ta đi trước một bước lấy nó đem đến đây, dù ta biết sớm hay muộn gì Bắc Viễn cũng sẽ trở về Thất Dương Cung đến chỗ Tiết Thần Y để lấy dược cứu người, cho dù huynh có cản cũng không được thôi thì huynh xem như thuận tay đem đến đây trước một bước rút ngắn thời gian cứu người lại.
Cố Nam Viễn như có điều gì đó suy nghĩ hồi lâu hắn mới chậm rãi mà giải thích cho An An:
- Ta không biết vì sao nàng lại có thể biết trước mọi việc nhưng ta chọn tin tưởng nàng! Ta cũng hi vọng nàng vì ta mà đứng yên đó đợi ta đến. Đi chúng ta lên đường trở về, để ta đưa nàng ra xe!
Cố Nam Viễn ôm An An đi thẳng lên xe ngựa, bọn họ một mạch đi về Thất Dương Cung, trên đường đi tình hình bên Bắc Viễn được cập nhật liên tục, An An vì không quen đi đường dài bằng xe ngựa cộng thêm bị thương ở chân nên cơ thể cô gần như không chịu nổi, nhìn gương mặt xanh xao của cô, Cố Nam Viễn không nở, hắn dùng tay xoa xoa huyệt thái dương nhằm giảm bớt sự khó chịu, nhẹ nói:
- Nàng chịu khổ chút, chúng ta gần đến Thất Dương Cung rồi!
An An cười nhạt rồi gật đầu, cô phải bội phục việc truyền tin của những người thời đại này, họ nhờ vào mấy chú chim bay lượn trên trời mà đưa tin nhanh hơn cô tưởng tượng, chốc chốc lại có người đi đến truyền đạt với Cố Nam Viễn về tình hình chỗ Bắc Viễn, hầu như từ lúc xác định mối quan hệ của hai người thì cứ như chuyện gì hắn cũng sẽ nói qua với cô một chút, có khi cô sẽ đưa ra một vài ý kiến cho hắn, khi thì trầm ngâm suy nghĩ mãi cũng chẳng ra kết quả, những lúc như thế hắn lại phì cười âu yếm ôm An An vào lòng, nhìn bộ dáng tập trung suy nghĩ của cô đáng yêu làm sao! Đúng kiểu "khi yêu thì trái ấu cũng tròn mà ghét nhau thì trái bồ hòn cũng méo", Cố Nam Viễn có thể coi là một thê nô có bằng cấp hẳn hoi, hắn sủng cô lên tận trời, An An xem như lần này xuyên đến đây mặc dù thời gian đầu có gian nan khó khăn nhưng trải qua bao nhiêu chuyện coi như cũng được đền đáp cô thầm cám ơn ông trời đã cho cô xuyên đến đây gặp được người yêu thương mình bằng cả trái tim.
Về tới Thất Dương Cung, Cố Nam Viễn đích thân đi đến dược Thất gặp Tiêt Thần Y để lấy Hồi Lung Quả, Tiết Thần Y cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng bổn phận là tôi tớ chỉ biết nghe lời chủ nhân, mới mấy ngày trước còn kêu hắn cất giữ cẩn thận là hi vọng của Bắc Viễn, giờ đến lấy đi bảo là cứu người nên cần xài đến, Tiết Thần Y cũng đành bó tay với anh em họ Cố này!
Cố Nam Viễn và An An cũng nhanh chóng lên đường trở lại quán trọ, mọi việc bắt đầu trở nên căng thẳng khi Thương Dịch Thiên bắt Hiểu Nhiên hành hạ thừa sống thiếu chết, ép nàng uống Khô La Tán (khô la tán là một trong tam đại kì độc võ lâm, xác định khó giải). Bắc Viễn cũng đã tàn sát không ít người của Đằng vân Cát để cứu Hiểu Nhiên, tin tức được đưa đến cấp bách, trong đêm tối Cố Nam Viễn và An An nhanh chóng đến bên ngoài thành ở biệt viện của Thất Dương Cung, đem Hồi Lung Quả đến cứu nàng.