Sau khi lấy lại bình tĩnh, An An không còn vùng vẫy nữa, cô nhìn thẳng vào mắt của Thương Dịch Dương cô nói:
- Ta và ngươi không quen biết, cũng chẳng hiểu gì về nhau cả! Đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau. Sao ngươi lại có thể thích ta được! Đó chỉ là những cảm mến bình thường không được gọi là tình yêu, ta từ chối lời tỏ tình của ngươi, xem như ta chưa nghe gì cả. Những gì ngươi cần nói đã nói hết rồi đúng không! ta có thể đi được chưa?
Thương Dịch Dương nhìn cô cười trìu mến rồi lại nói:
- Nàng về Đằng Vân Các cùng ta! chúng ta sẽ từ từ bồi đắp tình cảm, ta không gắp chuyện nàng yêu ta hay không chỉ cần ta yêu nàng là đủ rồi, chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, không ngại!
- Ai nói theo ngươi về Đằng Vân Các chứ? Ta cũng không thích ngươi. Ta không hứa hẹn gì với người cả, hai chúnh ta nên đường ai nấy đi là tốt nhất. Ngươi nhanh thả ta ra, nếu không lát nữa ngưiif của Thất Dương Cung tìm đến đây sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu!
- Hahaa....haha... dữ vậy sao! Ta cũng đang trông đợi bọn chúng đến đây!
- Đại công tử! Giang đông lục kiếm đã đến đang chờ lệnh của người!
Có tiếng người nói từ bên ngoài cửa hang, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người (là người của Đằng Vân Các được chi viện vừa đến nơi theo sự chỉ dẫn của Thương Dịch Dương).
Thương Dịch Dương bước đến nắm tay của An An vừa đi hắn vừa nói:
- An An, theo ta!
Hắn kéo theo cô đi ra không có ý định thương lượng An An thầm mắng cái tên ngang ngược này, không chừng mấy tên tổng tài bá đạo sau này có thể là con cháu chút chắt gì của Thương Dương Dịch. Bên ngoài đã có người đợi sẵn, Thương Dịch Dương nắm tay cô đi dẫn đầu, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người, theo sau lưng họ là 6 vị tiền bối danh bắc hư truyền võ công thượng thừa không thua kém gì Cố Bắc Viễn, giờ An An đã được gặp họ ở bên ngoài, không phải là nhân vật trong tiểu thuyết nữa! đúng như mô tả của tác giả có phần còn xuất sắc hơn trong tiểu thuyết cô đã đọc!
Đi khoảng hơn 1 giờ đồng hồ (theo như An An phỏng đoán), bọn họ đã đến được doanh trại của Bắc Viễn, Hiểu Nhiên cùng mọi người còn đang nhóm bếp chuẩn bị nấu bữa cơm trưa, sự xuất hiện của bọn họ đem đến một luồn sát khí lạnh cả sống lưng, ánh nắng gay gắt như soi rọi mọi thứ trở nên chói lóa máu bắt đầu đỗ xuống, không một hành động thừa Thương Dịch Dương phất nhẹ tay về trước, hai bên bắt đầu giao tranh cuộc hỗn chiến diễn ra, mặc dù thực lực có phần chênh lệch, Đằng Vân Các tuy người có ít hơn nhưng họ có hộ thuẫn của Giang Đông Lục Kiếm nên người của Thất Dương Cung vẫn khó chống đỡ nổi, Thương Dịch Dương nắm chặc tay An An không buông, phần vì sợ cô bị thương phần vì hắn muốn biết thân phận thật sự của cô. Người của Thất Dương Cung vừa nhìn thấy An An, một trong số đó là Bạch Cửu, hắn chĩa mũi kiếm về phía Thương Dịch Dương lớn tiếng nói:
- Mau thả, An cô nương ra!
Thương Dịch Dương nhếch khóe môi thành một đường cong tuyệt mỹ, hắn kề sát tai An An mà nói:
- Vậy ra nàng lại có chút thân phận ở Thất Dương Cung đấy, ta sẽ từ từ chăm sóc nàng!...
Hắn quay lại nhìn người của Thất Dương Cung sau đó hô lớn:
- Giết!
Tiếng chém giết vang bên tai, máu tươi văng tung téo, Hiểu Nhiên được Bạch Cửu bảo hộ chạy về phía mép vực, mắt thấy người Thất Dương Cung bị giết khá nhiều, Tất Hàm và mấy người của cô sau giờ chưa đến nhưng dù có đến chưa chắc đấu lại 6 lão già này, An An đầu chợt nhảy số, cô tranh thủ sơ hở của Thương Dịch Dương dùng kim châm đâm mạnh lên tay của hắn, sau đó vùng chạy về phía Hiểu Nhiên, phía sau cô Thương Dịch Dương vừa đỡ đòn tấn công về phía cô vừa phi thân bay đến trước mặt cô, mắt thấy hắn đang tiến gần về phía mình, thì phía sau xuất hiện một truyền liên đánh tới, An An vui mừng khôn xiết rốt cuộc Bắc Viễn cũng đến kịp, Thương Dịch Dương lập tức vung ma chảo nắm lấy Hiểu Nhiên uy hiếp Bắc Viễn. An An lúc này không kiềm được mà mắng lớn:
- Tên khốn Thương Dịch Dương nhà ngươi, bắt nữ tử làm bia đỡ đạn, đồ hèn! Thả Hiểu Nhiên ra!
Hắn nhìn cô cười lớn, giọng ngã ngớn nói:
- Nàng ta là kẻ đã quyến rũ đệ đệ ta rồi giết hắn, hôm nay ta sẽ giết ả và cùng Cố Bắc Viễn để trả mối hận này cho đệ ấy!
- Đệ đệ của ngươi là tên biến thái, ăn chơi trác táng, ức hiếp nữ nhân còn hạ độc Khô La Táng, nói cầm thú thì hắn còn thua đấy!
Hai mắt Thương Dịch Dương như hai đốm lửa đỏ rực khi nghe cô mắng, hắn hét lớn:
- An An, nàng là đang thử sức chịu đựng của ta sao?
Bàn tay hắn dùng lực khiến Hiểu Nhiên phải la đau, làm phân tâm Bắc Viễn, An An mắt thấy tình hình vẫn diễn ra như trong tiểu thuyết, cô nhìn Thương Dịch Dương rồi nói:
- Thả cô ấy ra, ta sẽ theo ngươi trở về Đằng Vân Các!
Hiểu Nhiên nhìn thấy tình hình Cố Bắc Viễn đã trúng mấy kiếm, cô lập tức xoay người phát lực thúc mạnh vào của quí của Thương Dịch Dương hắn bị tập kích bất ngờ buông tay đang khống chế Hiểu Nhiên ra, cô bỏ chạy về phía vực, đám người Đằng Vân Các đuổi theo sát bên người, An An lúc này cũng chạy nhanh đuổi theo cản trước mặt Hiểu Nhiên, cô ném mấy mũi kim châm có tẩm thuốc mê về phía Thương Dịch Dương nhưng điều bị đánh rớt xuống đất, hắn hét lớn:
- An An, nàng tránh ra!
An An cũng không thua kém mà hét to:
- Ngươi có giỏi thì giết ta đi!
Mắt thấy Cố Bắc Viễn đang đánh tới, 6 tay kiếm đã chết 2 bị thương 1 nhưng họ vẫn khí thế hùng hồn đánh tới, một đường nội lực chém tới Bắc Viễn hắn xoay ngưới vung truyền liên đánh xuống chặn đứng đường kiếm, Thương Dịch Dương cũng tung một chưởng đến Hiểu Nhiên, nhưng hắn không ngờ tới An An đã đẩy Hiểu Nhiên sang một bên mà hứng trọn một chưởng này, cô ói ra một ngụm máu từ từ trượt dài và ngã xuống, Thương Dịch Dương lao nhanh đến đón được An An ôm vào lòng, cả người hắn rung lên vì kinh sợ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết đến cảm giác như thế này, nhìn máu trên miệng cô hắn chau mày dùng bàn tay run run chìu máu trên môi An An, hắn khẽ gọi:
- An An, nàng nghe ta nói không!.... An An....
Một người đi theo hộ vệ cho hắn, lập tức chém tới đánh Thi Hiểu Nhiên rớt xuống vực, Cố Bắc Viễn từ xa nhìn thấy cũng lao theo đón lấy cô ấy đang trên đà rơi xuống.