Suốt quãng đường trở về, An An không nói lời nào cả, Thương Dịch Dương nhìn hai tay cô còn in rõ dấu dây trói trên cổ tay trắng nõn, hắn ân cần nắm lấy tay cô dùng dược mà nhẹ thoa lên vết hằng đỏ, giọng hết sức dịu dàng:
- Nàng có đau ở đâu không? Ta thấy sắc mặt cỉa nàng không được tốt cho lắm!
An An nhẹ lắc đầu, giọng yết ớt nói:
- Là ta hơi sợ một chút, nghĩ ngơi một lát là ổn.
Hắn nhẹ vươn tay vén mấy sợi tóc mai trên trán cô, nhẹ giọng nói:
- Giờ thì nàng có thể nói cho ta biết là nàng là ai? Được không?
An An mặc dù khi đọc truyện này người cô không thích nhất là Thương Thần Phi và đại ca của hắn Thương Dịch Dương, nhưng qua những cử chỉ hành động của hắn giành cho cô An An cũng có chút xíu hảo cảm, cô nói:
- Ta là bạn của Thi Hiểu Nhiên, ta không hi vọng huynh mang ta ra làm con tin uy hiếp người ở Thất Dương Cung!
Thương Dịch Dương khi nghe cô nói xong, hắn cười chua xót, giọng buồn buồn:
- Nàng nghĩ ta là người như vậy sao? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra nàng vẫn không hiểu tình cảm của ta giành cho nàng hay sao?
Hai tay hắn ôm lấy bờ vai An An mà siết chắc, cô cố tránh thoát ra khỏi ma chảo của hắn nhưng bất thành, cô nói lớn:
- Buông tay, huynh làm ta đau! Đau quá!
Nghe An An la đau hắn mới ý thức được là mình đã dùng lực làm đau cô, hắn cuốn quýt nói:
- Ta không cố ý! Nàng có đau lắm không!
Hắn vươn tay muốn ôm cô vào lòng nhưng An An đã lui ra xa tránh xa hắn ra. Cô nói giọng kiên quyết:
- Nếu là bạn bè thì chúng ta sẽ còn có cơ hội tiếp chuyện, còn đi xa hơn thứ lỗi An An ta không thể!
- Ta chiều nàng quá nên nàng không xem ta ra gì đúng không? Nàng nghĩ mình là ai?
Ánh mắt Thương Dịch Dương nhìn cô đầy dục hỏa, hắn tiến tới tóm lấy tay An An kéo cô về phía mình, An An cố vũng vẫy thoát ra nhưng đành bất lực, hắn nói giọng giận dữ:
- Nếu nàng còn không yên phận ta không chắc sẽ làm nên chuyện gì đâu!
An An cố gắng giữ bình tĩnh, cô níu kéo một chút lí trí của bản thân cô nói nhỏ:
- Tình cảm phải đến từ hai phía, huynh có hiểu hay không? Thật sự ta chỉ xem huynh là bạn? Ở nơi ta sống nam nữ không trở thành người yêu thì vẫn có thể trở thành bạn của nhau, huynh chỉ là nhất thời thấy ta khác lạ với nữ tử khác nên hiếu kỳ mà thôi.
Nghe cô nói Thương Dịch Dương cười lớn, hắn không nghĩ bản thân mình lại có ngày rơi vào lưới tình như hôm nay, lần đầu tiên khi hắn bắt cóc cô đi hắn đã trúng tiếng sét ái tình, mấy ngày qua hắn không ngừng tìm tung tích của cô dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, bao nhiêu nhung nhớ yêu thương hắn dồn nén trong tim bấy lâu giờ đổi lại là sự từ chối phủ phàng của cô, chỉ xem hắn là bạn, là bạn thôi ư…ha…ha…ha…
- An An nàng có biết trái với ý ta có kết quả như thế nào hay không?
- Dù gì ta cũng đã nằm trong tay huynh rồi, muốn chém muốn giết tùy huynh!
- Ha…ha…ha… An An ơi là An An nàng có biết nàng đáng yêu như thế nào hay không! Làm sao ta có thể buông tay nàng đây…
- Đại công tử! (Bên ngoài có tiếng nói vọng vào!)
- Chuyện gì?
- Tam công tử cho người đưa tin Huyền Kiếm Môn và mấy môn phái khác đã hội tụ đầy đủ, đang chờ lệnh của người!
- Được, chúng ta sẽ sang đó luôn bây giờ!
An An nghe hắn có ý định tấn công Thất Dương Cung, cô kéo tay Thương Dịch Dương nói:
- Ta biết dù ta có nói gì cũng không ngăn được huỵnh tấn công lên Thất Dương Sơn, nhưng ta hi vọng huynh bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện bắt nguồn từ đâu, đừng mù quánh mà rơi vào bẫy của người khác!
- Nàng là có ý gì?
- Hôm trước ta đã nói với huynh 1 lần rồi huynh có nhớ không?
Thương Thần Phi nhớ lại việc cô nói về tam đệ của hắn, đúng là tam đệ đang chiêu mộ anh tài nhằm gây dựng cơ ngơi cho bản thân hắn, nhưng tại sao cô lại biết mọi việc, cô thật sự là ai! Nghĩ là nói, hắn nhìn cô suy tư hồi lâu rồi cũng hỏi:
- Nàng thật sự là ai?