An An nhìn Thương Dịch Dương hồi lâu, rồi cô mới tiếp lời:
- Có lẽ huynh đã điều tra mọi chuyện về vị tam đệ Thương Thần Phi của huynh rồi, và huynh cũng hiểu lí do tại sao Cố Bắc Viễn lại giết nhị đệ Thương Dịch Thiên, nếu đổi lại là ta khi đứng ở vị trí của huynh không trả thù cho huynh đệ ruột thịt của mình sau này Đằng Vân Các sẽ khó đứng vững trong giang hồ, mặc dù hắn là một tên ham mê nữ sắc, suốt ngày chỉ rượu chè, ức hiếp nữ tử yếu đuối nói tóm lại là cặn bã của xã hội. Chỉ cần huynh chịu khó nghĩ lại một chút sẽ nhìn rõ mọi chuyện,Thương Thần Phi đã vẽ đường cho nhị đệ của huynh đi, trực tiếp đẩy Thương Dịch Thiên vào đường chết khi bắt nữ nhân của Cố Bắc Viễn, và giờ huynh lại muốn đi vào bẫy của hắn đã giăng sẵn, khi đó huynh cũng đã đánh Bắc Viễn và Hiểu Nhiên rớt xuống vực, may mắn thay họ còn sống, nhưng khi bọn họ trên đường trở về lại bị Giang Đông Lục Kiếm chặn đánh, quyết đấu một trận sinh tử với Cố Bắc Viễn và hắn lúc đó gần như mất cả mạng, xem như hắn đã trả giá cho mạng sống của nhị đệ huynh rồi. Nhưng giờ đây huynh lại phải phát động tấn công Thất Dương Cung với mục đích là báo thù cho nhị đệ phải đúng như vậy hay không? Dù biết phần thắng chưa chắc đã thuộc về huynh, và cho dù huynh có thắng thì Đằng Vân Các cũng bị tổn hại không nhỏ, lúc đó người có lợi nhất là những kẻ ngồi không xích động cho 2 phái lớn đấu đá với nhau.
Thương Dịch Dương ngồi nghe tất cả những gì cô nói, hắn chỉ lẳng lặng nhìn An An, tất cả mọi chuyện cô nói trên đều đúng hết, cứ như cô là người trực tiếp nhìn thấy mọi thứ, hắn ôm cô vào lòng thật chặc, rồi thì thầm bên tai:
- Nàng có thể để ta ôm nàng một lúc thôi, ta muốn nghĩ ngơi!
An An nghe ra trong giọng nói của hắn đang rất mệt mỏi, trong tiểu thuyết cô đã đọc Thương Dịch Dương là một nhân vật như thế nào, sao hiện tại hắn lại trở nên thế này, dù chỉ xuất hiện ở một vài chương trong tiểu thuyết nhưng hắn được xem là một người mưu lược, xảo trá, máu lạnh… vì vậy khi An An biết được người bắt cóc cô chính là Thương Dịch Dương, cô vừa sợ lại vừa không ưa cái tên gian trá đó, nhưng khi được trực tiếp gặp và nói chuyện với hắn dần dần An An hiểu được lí do tại sao hắn lại bọc một lớp vỏ ngoài máu lạnh vô tình như vậy! Thất Dương Cung thì có Cố Nam Viễn, Đằng Vân Các thì có Thương Dịch Dương, hai phái ngự trị ở hai lãnh địa khác nhau nước sống không phạm nước giếng, nếu như không có hiềm khích có lẽ bọn hắn sẽ có cơ hội ngồi lại đàm đạo cùng nhau, có thể về lâu dài sẽ hợp tác, trao dồi võ thuật và mua bán…
Đến nơi Thương Dịch Dương nắm tay cô đi vào một trang viện khá rộng, trước khi đi vào trong hắn còn cẩn thận khoác thêm áo ngoài cho cô, thời tiết mùa này hơi se lạnh, đi qua một khoảng sân lớn, sau đó đi tiếp dọc theo hành lang đến một cái sảnh lớn, bên trong đã có vài ngươi ngồi đợi sẵn. Thương Thần Phi cũng đã tới từ lâu, vừa thấy Thương Dịch Dương và An An bước vào, hắn đi đến gần rồi nói bên tai Thương Dịch Dương:
- Bọn họ muốn đưa An cô nương theo đệ ra đánh tiên phong?
Thương Dịch Dương nhìn người tam đệ này hôm nay hoàn toàn xa lạ, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo hắn nói:
- Ngươi thử chạm vào nàng thử xem ta sẽ cho người biết thế nào là địa ngục … Không ai được đụng tới cô ấy, nếu không thì đừng trách ta độc ác!
Một người trưởng bối thuộc Huyền Kiếm Môn thấy tình hình có vẽ căng thẳng, ông ấy cũng lên tiếng:
- Cô ta là người của Thất Dương Cung, đem cô ta đến cầu treo để bọn người của Thất Dương Cung phải hạ cầu treo xuống, còn không thì ném cô ta xuống cầu làm gương cho những kẻ khác!
An An nghe hắn nói mà không nhịn được cười, cô đứng giữa khán phòng mà nói lớn:
- Mấy người các ngươi xem lại bản thân coi mình bao nhiêu tuổi rồi, mang tiếng là danh môn chánh phải mà có hành vi bỉ ổi như vậy, bắt nữ nhân yếu đuối khômg có chút võ công mà đi làm bia đỡ đạn cho môn phái mình, vậy mà được gọi là anh hùng sao? Hèn nhát…