Giờ phút này Cố Nam Viễn gần như hóa thành một người khác, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người đang di chuyển đến cầu treo, hắn nhếch môi cười rồi lạnh lùng nói:
- Tự tìm chết! Giết hết bọn chúng cho ta!
An An ẩn náo gần đó nhìn và thấy rõ tất cả mọi chuyện gần đó, cô là một người hiện đại nhìn qua cảnh chém giết đầu rơi máu chảy, tay chân cơ thể không lành lặn, có người bị chém bay đầu, lại có người bị gươm đăm thủng một lỗ lớn xuyên qua ngực, rồi lại có người bị chém ra làm hai khúc, mùi máu tươi nồng đậm cả một khu đất trống, giờ thì cô hiểu cảm giác của Thi Hiểu Nhiên lúc ở biên giới Tây Trần tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc như thế này, đối với những người xuyên không đến đây như cô và Hiểu Nhiên có phần không thích ứng kịp, đi quá giới hạn trong trí tưởng tượng của mình, mạng người như cộng cỏ bên đường tùy ý mà chém giết, ở chân cầu treo sau này có thể là mồ chôn của không ít người của các bang phái, và cả người của Thất Dương Cung.
Đột nhiên một thanh kiếm đặt lên vai An An, người tới bắt cô là người của Huyền Kiếm Môn, lão chỉ vô tình bị truy đuổi định nắp vào đây lánh nạn thì gặp nha đầu này, hắn mừng còn hơn bắt được vàng, cô là người của Thất Dương Cung đem cô ra làm lá chắn sẽ thoát khỏi nơi này một cách an toàn.
An An từ từ đi ra khỏi nơi ẩn nắp, Cố Nam Viễn từ xa nhìn thấy An An bị khống chế hắn cho Lộ Nhi đánh giết mở đường, Cố Nam Viễn phi thân đến gần An An nhìn vết xước trên cổ cô mày phượng nhíu chặc, giọng hắn lạnh lẽo vang lên:
- Lập tức thả người, ta sẽ cho người toàn mạng rời khỏi nơi này, còn bằng ngược lại đừng trách ta độc ác.
Nhìn Cố Nam Viễn hồi lâu, An An nén đau mà nói:
- Ta không sao, huynh đừng lo lắng!
Lão già Huyền Kiếm Môn cười gian trá, nói lớn:
- Ta chỉ là làm phép thử nhẹ chút xíu thôi, không ngờ thành công vượt hơn mong đợi, ha…ha…ha… con ác chủ bài này ta sẽ tận dụng triệt để!
Nghe đến đây mà cô lạnh cả da đầu, nhưng hắn là đang muốn dùng cô làm sức ép cho Cố Nam Viễn, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra. Lão đẩy mạnh An An về phía cầu treo, rồi hét lớn:
- Lập tức hạ cầu treo, nếu không con nha đầu này sẽ làm bệ phóng cho ta qua cầu đấy!
Vừa nói lão vừa đẩy mạnh An An về mép vực. Cố Nam Viễn trong lòng hắn lúc này rối như tơ vò, đang định thi chuyển nội công đánh úp về phía lão thì lão cáo già lập tức đẩy An An ra làm lá chắn trước mặt, lão cười gian tà nói:
- Ngươi định đánh lén ta ư, ha…ha…ha… chờ nhận xác nha đầu này là vừa! Ta nói lần cuối cùng hạ cầu treo!
An An nhìn Cố Nam Viễn ý cười trong mắt, cô nháy nhẹ mắt với hắn, rồi bắt đầu hành động nhanh như chớp cô học theo cách làm của Thi Hiểu Nhiên khi bị bắt làm con tin ở biên giới Tây Trần lúc trước, nhắm chính xác xoay người phát lực thúc mạnh đầu gối vào của quý của lão già, lão vừa phản ứng lại với lão thì đã quá muộn ăn đau lão buông lỏng khống chế An An nhanh chân chạy về hướng Cố Nam Viễn, nhiều ám khí từ mọi phía phóng ra, người của Thất Dương Cung ra sức chống đỡ, Cố Nam Viễn dùng chưởng phong ngăn cản ám khí phóng đến An An, lão già của Huyền Kiếm Môn lúc này cũng đã ổn, lão cầm kiếm phóng đến An An, hiện tại cô chỉ biết chạy nhanh đến chỗ Cố Nam Viễn, nhưng giữa đường cô va phải một bức tường thịt người đó không ai khác là Thương Dịch Dương, hắn ôm cô vào lòng, giọng lo lắng:
- Ta đã tìm được nàng rồi, An An hãy trở về cùng ta!
An An có chút bất ngờ khi gặp lại cái tên đại công tử của Đằng Vân Các trong tình huống như thế này, cô đẩy Thương Dịch Dương ra, giọng khẩn trương nói:
- Ta ổn, ngươi buông ta ra! Ta muốn trở lại Thất Dương Cung!
Thương Dịch Dương ánh mắt sa sầm, giọng lạnh lùng nói:
- Ta không hỏi ý kiến của nàng, mà là đưa nàng trở về cùng ta!
Mắt thấy Cố Nam Viễn đang bay đến hắn cũng không ngần ngại mà kéo An An vào trong lòng, mặt cho cô ra sức vùng vẫy, Cố Nam Viễn mày càng nhíu chặc hắn nói qua kẽ răng:
- Đại công tử Đằng Vân Các lại có sở thích đi bắt cóc con gái nhà lành, có phải hành động của một vị cung chủ tương lai của Đằng Vân Các hay không? Nhanh thả nàng ấy ra, nếu không đừng trách ta!