Cố Nam Viễn xuất phong tận lực đánh tới Thương Dịch Dương, cả hai đều là cao thủ nhất nhì trong giang hồ, bất phân thắng bại, An An lập tức chạy đến đứng giữa hai người, vừa nhìn thấy cô chạy đến Cố Nam Viễn lập tức thu kiếm, Thương Dịch Dương thu lại truyền liên rồi bay đến đứng bên cạnh cô, nắm lấy tay An An kéo về phía mình, tay còn lại đã bị Cố Nam Viễn giữ chặc cả hai kéo qua kéo lại làm cô muốn phát khùng với hai cái người này, cô lớn tiếng nói:
- Cả hai thả tay ra, ta đau lắm hai người có biết không! Giờ hai người chơi kéo co hay sao! Có nên hỏi ý kiến của ta một chút được không?
Thương Dịch Dương nới lỏng bàn tay nhưng vẫn không chịu buông tay, hắn nói:
- Nàng sẽ theo ta về Đằng Vân Các, nàng không thuộc về nơi này!
Cô nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo cô nói:
- Ngươi là đang bắt ép ta chứ không phải hỏi ý ta! Cái ngươi muốn ở ta là gì?
- Đương nhiên là tình yêu của nàng, chỉ cần nàng theo ta về tình cảm sẽ từ từ bồi đắp, việc đó đơn giản thôi mà!
An An nghe Thương Dịch Dương nói mà không khỏi bật cười cô nói:
- Ngươi có bị điên không? Ta chỉ xem ngươi như bằng hữu bình thường lấy đâu ra tình yêu, ta nghĩ ngươi nên trở về học lại cách yêu một người, giờ thì có thể buông tay được rồi! Ta đối với ngươi cũng chỉ là thứ đồ chơi mới mà ngươi không có được nên muốn giành lành cho bằng được mà thôi! Thả tay ra!
Ánh mắt sắc lạnh nhìn Thương Dịch Dương không chút cảm xúc, hắn không nghĩ An An lại tuyệt tình với hắn như vậy, nhưng hắn nhất định không buông tay, Thương Dịch Dương dùng lực kéo mạnh cô về bên hắn, Cố Nam Viễn sợ làm An An bị thương hắn đành bất lực thả tay, An An bị kéo ngã nhào về phía Thương Dịch Dương, hắn sẵn sàng đón lấy cô ôm vào lòng, lúc này An An cũng đã rút kim châm đăm vào tay hắn, ngay lập tức Thương Dịch Dương thấy đầu óc choáng váng tay nắm An An từ từ buông lỏng tận dụng thời cơ An An hất mạnh thoát khỏi tay Thương Dịch Dương sau đó chạy thật nhanh về bên cạnh Cố Nam Viễn.
Người của Đằng Vân Các và Huyền Kiếm Môn cùng các bang phái nhỏ khác thấy đại công tử đã bất tỉnh lập tức cho lui binh, nhưng chuyện đâu có dễ dàng như vậy Cố Nam Viễn cho người đuổi theo đánh một trận tan tác không cho bọn họ có đường lui, đuổi đến chân núi thì gặp đoàn người do Cố Bắc Viễn phục sẵn đánh cho bọn chúng không còn manh giáp.
Sau trận chiến ở cầu treo ngày hôm đó, Thương Dịch Dương sau khi tỉnh lại muốn đem người lên Thất Dương Sơn thêm lần nữa muốn đưa An An trở về, nhưng có tin báo khẩn cấp Thương Thần Phi tập hợp một số ban chủ kì cựu trong Các ủng hộ cho hắn nhằm chiếm chức trưởng môn của Đằng Vân Các, bức ép phụ thân giao lại quyền trưởng môn cho hắn nắm giữ, lần này nội chiến của Đằng Vân Các sẽ mất khá nhiều thời gian, về phần Thương Dịch Dương cũng đã nhớ ra mấy lần An An nói bóng gió về con người Thương Thần Phi có tâm sâu như biển.
Cuộc chiến kết thúc mọi người bắt tay vào việc dọn dẹp mọi thứ, rồi lại chuẩn bị cho công cuộc giải độc của Cố Bắc Viễn, đọc trong tiểu thuyết là một chuyện, nhưng khi được tiếp xúc trực tiếp với họ càng thích hơn, Thi Hiểu Nhiên dạo gần đây hay sang chỗ cô để chơi, An An cũng đã nói cho cô ấy biết cô cũng là người xuyên không giống cô ấy, nhưng An An không nói là cô là người thật còn bọn họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết mà cô tình cờ được đọc và xuyên vào trong này mà thôi!