Hai cô gái hiện đại xuyên về quá khứ, một người là nhân vật nữ chính trong một tiểu thuyết vô tình xuyên qua, còn một người xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó được giao lưu trực tiếp với những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc qua. Và giờ cô còn cùng nữ chính sắp trở thành người một nhà, cả hai vui vẻ trò truyện suốt trên đường đến An Thành.
Lần này ra ngoài Cố Nam Viễn cho Lộ Nhi, Bạch Cửu và Tất Hàm tháp tùng đi cùng họ, hai cô gái xinh xắn đáng yêu đi dạo quanh trấn thu hút không ít ánh nhìn trên đường phố, nếu người tinh ý nhìn sơ đã biết bọn họ thân phận không phải tầm thường, mấy nam nhân đi sao anh tuấn hơn người bước đi nhẹ nhàng chứng tỏ không phải người có võ công khá cao. An An nắm tay Hiểu Nhiên dạo quanh tất cả các cửa hàng lớn nhỏ ở An Thành, đến tận trưa cả hai đều mệt và đói, Tất Hàm đưa họ đến một tửu lâu khá lớn ở An Thành thuộc sở hữu của Thất Dương Cung, ông chủ lâu vừa thấy xe ngựa của Thất Dương Cung đã nhanh chân chạy ra đón khách quí, ông đưa mọi người lên phòng thượng hạng, Hiểu Nhiên vừa đi vừa cười nói:
- Không nghĩ có ngày ta lại được trải nghiệm những chuyện như thế này, thích thật! Ta chỉ được xem trên phim thôi, hiikii…
Tiếng đàn du dương sau bức bình phong làm cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn, An An vừa nghe vừa đánh theo từng nhịp ngón tay, còn Hiểu Nhiên cũng ngẩn người mất mấy giây sau cô mới lên tiếng:
- Đúng là rất tuyệt, hay nha An An! Mặc dù tôi thích dòng nhạc hiện đại của mình hơn nhưng bài này đàn nghe rất êm tai!
An An hướng về phía Tất Hàm và hai người kia cô nói:
- Mọi người thấy thế nào?
Nhìn phản ứng của mấy người bọn họ cô cũng đủ hiểu, ý định của cô hôm nay đi đến đây 1 là mua ít vật phẩm chuẩn bị để cô làm quà cho ngày đại hôn của Hiểu Nhiên trong tương lai, hai là nếu đã xác định ở lại nơi này thì cô phải tìm một công việc tự tạo ra thu nhập cho bản thân mình, không thể ăn bám Cố Nam Viễn mãi được, nói chung là cô đi xem xét thị trường xung quanh như thế nào, bởi vậy cô mới lôi kéo Hiểu Nhiên đi khắp phố lớn, hẻm nhỏ để nhìn một lượt An Thành nhưng trong thời gian ngắn không thể đi hết được, An Thành nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, phố phường đông đúc, các hàng quán cũng đông kín. Nếu ngày thường đã như thế này vậy những ngày lêz hội còn đông đến như thế nào. Thấy An An mãi đăm chiêu suy nghĩ Hiểu Nhiên đẩy nhẹ vai cô nói:
- Nhớ Đại cung chủ hả? Suy nghĩ gì nhập tâm vậy!
An An chợt bừng tỉnh cô nói:
- Cô nói bậy bạ gì đó! Tập trung nghe tôi nói đây! Chúng ta sẽ mở quán bán đồ ăn!
Hai mắt Hiểu Nhiên tròn xeo, ngơ ngác nhìn An An, cô nàng lại tiếp túc nói:
- Này nhé, hai chúng ta hợp tác có thể mở một cửa hàng bán thức ăn nhanh và mì cay, rồi trà sữa…
Nghe cô nói xong mà Hiểu Nhiên mắt chữ A, mồm chữ O, cô nói:
- Ai là đầu bếp, tôi nấu ăn không được ngon lắm!
An An vừa cười vừa nói:
- Yên tâm tôi có nấu qua cho mọi người ở Thất Dương Cung ăn mấy lần rồi, cũng ổn lắm, nếu được chúng ta thuê cửa hàng ở cuối phố rồi tiến hành sửa sang, nếu thuận lợi trong vòng 1 tháng có thể khai trương cửa hàng, tôi tin chắc sẽ rất đông khách!
Hiểu Nhiên nhìn sự tự tin của cô bạn An An cũng làm cô thêm lòng tin cho cả hai chắc chắn sẽ làm được!