Những nơi bọn họ đi qua An An đều cho người vẽ lại khung cảnh của hai người với cảnh đẹp xung quanh, thời đại này không có máy ảnh nên cô phải thuê một họa sư thật giỏi để vẽ lại hình ảnh cô và Cố Nam Viễn cùng phong cảnh xung quanh. Sau gần một năm cô trở lại kinh thành, nơi này vẫn phồn hoa như ngày xưa, a nhưng lần này tiến bộ hơn có những cửa hàng bánh gato, bánh trứng… cô biết chắc là của phu nhân Manh tướng quân cũng là cô bạn ngoại quốc xuyên không đến đây, không gặp một thời gian mà cô nàng ngày một xinh hơn, ai cũng đã có bảo bối ẩm bồng chỉ có mình cô và Cố Nam Viễn vẫn còn chưa có tiến triển gì vượt bậc! Thật ra không phải cô không muốn toàn tâm toàn ý bên Cố Nam Viễn, nhưng nỗi sợ không biết khi nào sẽ bị kéo trở về thời hiện đại đã làm cô không thể vượt lên, nhiều lần nói sẽ buông xuống nhưng cứ nghĩ đến việc cô trở về bỏ lại Cố Nam Viễn không biết hắn phải sống như thế nào và cô có lẽ cũng sẽ như vậy.
Bao nhiêu đêm An An suy nghĩ đắn đo, tâm sự trong lòng không buông xuống được, cô đi dọc theo mấy dãy phố đến một trà lâu nhỏ gần bờ hồ chọn một cái bàn nằm cạnh cửa số, Bạch Cửu thấy cô có tâm sự hắn cũng chỉ ngồi cái bàn cách đó không xa, Cố Nam Viễn được hoàng thượng triệu vào cung đàm đạo nên An An không muốn đi theo. Suy nghĩ vẩn vơ đến khi một dĩa điểm tâm đưa đến trước mặt, một người quen cũ lâu ngày gặp lại là Thương Thần Phi, An An có chút bất ngờ, cô cười nhẹ rồi nói:
- Ta và ngươi cũng không thân đến mức phải ngồi cùng bàn!
- Nhưng ta nghĩ dù sao cũng đã lâu không gặp có thể có nhiều chuyện để nói với nhau!
- Vậy sao! Tâm trạng ta không được tốt, muốn nhắn nhủ gì thì nói đi!
- Ha…ha… cô thông minh hơn Hiểu Nhiên rất nhiều, ta mong nàng ấy được hạnh phúc! Ta thành tâm chúc phúc cho nàng ấy.
- Ngươi đã lựa chọn con đường của ngươi rồi, ta nghĩ tốt nhất nên không liên hệ tránh phiền phức về sau!
Thương Thần Phi lại cười, nụ cười lần này có chút chua chát, khi đó giữa giang sơn và mỹ nhân hắn thật sự đã chọn giang sơn, cả cuộc đời này hắn muốn thoát khỏi cái bóng của hai huynh trưởng, giờ hắn đã đạt được thứ hắn muốn hắn có vùng trời riêng cho hắn, mặc dù Đằng Vân Các giờ đã chia đôi, giờ đây hắn đi tìm mỹ nhân của lòng hắn nhưng mãi mãi vẫn không tìm thấy. Trước khi đi hắn còn nói với An An:
- Đại ca ta thật sự rất để tâm đến cô! Nhưng có lẽ hắn đã chậm chân!
An An nở nụ cười như nắng sớm, giọng đều đều nói:
- Ta quí hắn, xem hắn như bằng hữu dù hắn gặp ta sớm hay muộn kết quả vẫn như vậy không có gì thay đổi.
Trời đang nắng bỗng nhiên mây đen kéo đến mưa như trút nước, tâm trạng An An lúc này ngày một nặng hơn. Nếu đã không vui thì sù gặp ai lúc này cũng chẳng vui nổi, An An bước đi đến xe ngựa thì một chiếc ô được bung lên, đem cô ôm vào lòng mùi hương quen thuộc không lẫn vào đâu được, cô nhẹ giọng:
- Ta rất nhớ chàng! Về nhà chúng ta có bảo bối nhé!. Ngôn Tình Xuyên Không
Cố Nam Viễn vừa nghe cô nói xong, vòng tay ôm cô ngày một chặc hơn, hắn kích động nói:
- Ta có nghe lầm không? Nàng nói lại lần nữa được không?
An An không nghĩ câu nói của cô có đả kích lớn như vậy, cô thì thầm bên tai hắn nói:
- Hai chúng ta cần có một đứa con!
Một loạt mưa nụ hôn rơi trên mặt, môi… của cô, hắn nhẹ nói:
- Nàng nói rồi đó nha! Chúng ta sẽ đóng cửa không tiếp khách 1 tháng.
An An úp mặt trong ngực hắn, hai má ửng hồng! Giọng như mèo kêu:
- Tùy chàng!