Sau một buổi nói chuyện khá là lâu, cô phát hiện một điều rất lớn đó là Hiểu Nhiên mặc dù người ở hiện đại nhưng đặc biệt ngốc, đầu óc đúng đơn giản, lại nhát gan bảo sao Bắc Viễn yêu chết đi sống lại là đúng rồi, An An nắm tay cô đi đến viện của Trần Y Vân (là phu nhân thứ 4 của nhị cung chủ, bị ép gả tới để người của Thất Dương Cung dễ dàng lewn xuống núi đen của phái Thiên Sơn tbhuộc sự quản lý của Trần Sơn Phái cũng là nhà mẹ đ) cho hai người làm quen với nhau, cô dẫn dắt cốt truyện đi trước một tý nhưng vẫn không lệch đi đâu cả, nhìn bọn họ trò truyện vui vẻ với nhau An An cũng mừng thầm, giờ thì đưa Hiểu Nhiên đến gặp Bắc Viễn cho bọn họ gặp nhau cái đã, An An vờ đưa Hiểu Nhiên về nhưng lại đi lạc đến Trầm Hoa Điện vừa hay gặp Bắc Viễn vẫn ngồi bên hồ điều tức nội lực, nữ chính vừa gặp nam chính đã chạy đến trước mặt y, cả hai ý cười trong mắt, An An còn đang định đi tới lại bị ai đó xách cổ áo kéo về phía sau làm cô loạng choạng sắp ngã tới nơi thì đã được Đại Cung Chủ ôm vào lòng! Hắn nói giọng không mấy vui vẻ:
- Cô thật sự muốn chết!
An An ấp úng nói:
- Ta chỉ định thử 1 lần, tại ta thấy cô ấy đến gần ngài ấy được!
Lúc này Cố Nam Viễn không nhịn được mà cốc nhẹ lên trán cô một cái, An An hai tay ôm trán mắt long lanh nước, vờ như rất đau làm hắn một phen luốn cuốn tay chân, hắn nhẹ nhàng kéo tay cô ra nhìn tới vết đỏ trên trán có chút hối hận vì dùng lực hơi mạnh, An An được nước lại càng lấn tới, mặt mũi buồn xo nói:
- Huynh chỉ giỏi ăn hiếp người yếu đuối như ta!
Cố Nam Viễn sống hai mươi mấy năm chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế này, hắn vừ nhìn cô thấy đáng yêu làm sao, trái tim hắn như có cái gì đó dao động thổn thức! Cố Nam Viễn đi đến trước đệ đệ, nhìn sang Thi Hiểu Nhiên hắn nói:
- Từ nay ngươi ở đây hầu hạ nhị cung chủ.
Hiểu Nhiên cúi đầu tạ lễ, còn gì bằng, ở đây có Cố Bắc Viễn xem như cô cũng ổn định được cái ăn cái mặt không phải lo nữa.
An An cảm thấy cốt truyện diễn ra đúng theo trình tự, chỉ có điều đi hơi nhanh hơn một chút so với bản gốc, An An nhìn Cố Bắc Viễn ý cười trong mắt cô cũng vui lây giùm bọn họ, Cố Nam Viễn đứng nhìn cô cứ dõi theo đệ đệ mình rồi cười hắn có chút mất mát, hắn xoay người rời đi An An thấy vậy cũng chạy theo phía sau, nhưng Cố Nam Viễn cố tình đi ngày một nhanh hơn, từ bao giờ hắn lại có ý nghĩ muốn giữ cô lại bên người của mình, nhưng hình như cô là đang có ý thích đệ đệ của hắn, việc giải độc của Bắc Viễn xem như có hi vọng, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình,..... A....
Tiếng la của cô đã thành công lôi Cố Nam Viễn ra khỏi một đóng suy nghĩ hỗn tạp, hắn xoay người chạy nhanh về phía An An, cô vừa đi vừa chạy theo hắn không may vấp phải bậc thềm đá rách váy mà vừa trầy một lớp da, An An cũng không phải tiểu thư khuê các, cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo, còn đang xuýt xoa ở chỗ vết thương thì đột nhiên cô được bể bổng lên, là Cố Nam Viễn hắn là đang lo cho cô, ánh mắt hắn nhu hòa, ấm áp bất giác trái tim cô đập loạn đi một nhịp, cô nhẹ giọng nói:
- Ta có thể tự đi được, huynh làm ta thấy ngại!
- Yên lặng một chút được không!