Cố thiếu gia anh từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm việc nên không tránh khỏi bỡ ngỡ.
Lộc Ân chỉ có thể thở dài ngao ngán dù sao người ta cũng được nuông chiều từ nhỏ anh khẽ lắc đầu nói : cậu vô trong chỗ của Y Ninh xem có giúp được gì không ? không thì cậu ngồi ngoài kia coi ti vi cũng được
Cố Mặc : đừng có mà coi thường tôi nhé ! tôi sẽ vô trong giúp mọi người hưmm
Anh hớn hở vào trong chỗ bếp nói : mọi người có cần tôi giúp gì không ?
Y Ninh: anh là công tử nuông chiều từ nhỏ thì làm được việc gì ?
Cố Mặc lớn giọng đáp :đừng có mà coi thường tôi , có việc gì cứ giao cho tôi làm
Lộc Y Ninh: thôi được anh giúp tôi bóc vỏ hành đi để tôi làm nước sốt, sao anh làm được chứ?
Cố Mặc vui vẻ đáp : đơn giản cô làm mẫu đi là tôi làm được ngay
Y Ninh làm mẫu bóc hành cho anh quan sát thấy dễ anh rất mừng, anh hớn hở bóc từng củ hành nhưng sau đó anh có cảm giác cay cay ở mắt nước mắt bằt đầu rươm rướm , theo phản xạ tự nhiên anh lấy tay dụi mắt không những không hết cay mà còn nhức hết cả mắt anh bỗng hơi sợ lúc này nước mắt đã dàn dụa thấy vậy Y Ninh quan tâm hỏi anh bị làm sao anh vừa khóc vừa nói :tôi không biết nữa cay mắt quá.
Tôi lấy tay dụi mắt mà muốn mù luôn
Đứng trước tình huống này cô chủ biết cười vừa thấy anh đáng thương vừa thấy vui khi chưa từng thấy ai ngốc như thếa cô dẫn anh ra ngoài rửa tay lấy khăn mát lau mắt đi cho anh.
Cùng lúc đó thì bố cô cũng về cả nhà ra dọn cơm hớn hở chúc mừng việc Lộc Mao lên chức cơm nước được bày biện ra đầy bàn cả nhà bắt đầu nhật tiệc trong bữa cơm hôm đó cả nhà vô cùng vui vẻ, Cẩm Lê là người phụ nữ chu đáo nấu ăn rất ngon bà nhớ hết tất cả những món mọi người thích ăn đến Cố Mặc bà khựng lại : tiểu Cố à đây là lần đầu cháu đến nhà nên bác không biết cháu thích ăn món gì ? nếu không hợp mong cháu đừng chê nha
Cố Mặc : Bác Lê à món ăn bác nấu rất ngon toàn những món mà cháu chưa được ăn bao giờ ?
Điều này khiến cả nhà có chút ngạc nhiên Lộc Ân liền đáp : cậu ấy từ nhỏ đã ăn những món Tây rồi anh toàn của ngon vật lạ những món ăn dân dã này cậu ấy không biết cũng là việc dễ hiểu
Cố Mặc liền đáp : món ăn dân dã gì chứ còn ngon hơn những món đầu bếp nấu
Bữa cơm hôm ấy cho cậu cảm giác của một gia đình nhìn mọi người ca hát quây quần cùng nhau khiến hai mắt cậu rưng rưng đây là cảm giác gia đình mà 19 năm nay cậu chưa từng cảm nhận đươc.
Thấy Cố Mặc khóc Lộc Ân quan tâm hỏi : sao thế ?
Cố Mặc òa khóc nức nở : tại sao gia đình cậu lại vui đến thế từ nhỏ đến giờ tớ chưa từng được ăn cơm có cả bố lẫn mẹ , mà có cả hai thì cũng chắc ai nói với nhau câu nào.
Bữa cơm nhà là một nỗi sợ đối với tớ nhà tớ không bao giờ có tiếng cười như vậy.
Cẩm Lê ôm cậu vào lòng an ủi : ba mẹ nào mà chả thương con, chỉ là cách thể hiện khác nhau mà thôi
Y Ninh cũng có cái nhìn khác về cậu trước đây trong mắt cô những vị công tử nhà giàu chẳng ra gì chỉ toàn là những người ngạo mạn không hề biết họ cũng rất đáng thương cô chạy lại xoa đầu anh : lớn rồi khóc xấu lắm.
Kết thúc bữa cơm anh còn lưu luyến không muốn rời nhưng dù sao anh cũng phải về nhà anh chào mọi người mà lòng không nỡ Lộc Ân chở anh về Cố gia trên đường đi anh nói : mẹ tôi nói cậu về nhà mà không vui cơm không ngon có thể qua nhà tôi ăn bất cứ lúc nào
Cố Mặc nhí nhảnh đáp : nếu mẹ tôi tức giận đuổi tôi ra khỏi nhà thì tôi sẽ qýa nhà cậu ở luôn chứ không phải qua ăn cơm thôi đâu