Mạc Thanh Phong buông Y Hạ ra, cô họ nhẹ vài tiếng rồi nói.
"Mọi người ra ngoài đi! Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ta!"
"Y Hạ,..."
"Thanh Phong, anh đừng lo. Cô ta không thể làm gì được em nữa đâu!"
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Hạ Vy. Anh nắm tay cô, lo lắng.
"Anh ở ngay bên ngoài. Có chuyện gì cứ gọi anh!"
"Em biết rồi."
Bước chân nối tiếp nhau ra khỏi đó. Nơi góc nhỏ ẩm ướt, chỉ còn lại Y Hạ và Hạ Vy. Y Hạ đi đến bên cạnh cô ta, bàn tay nhẹ nhàng tháo băng keo trên miệng và mắt cô ta xuống. Giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.
"Nhìn cái gì?"
"Mày muốn gì?"
"Hừm...mày nói thử xem tao muốn gì?"
"Muốn chém muốn giết...tùy ý!"
Y Hạ cười lạnh, cô cúi người xuống nắm lấy tóc mái tóc nâu của cô ta. Ánh mắt hằn lên tia sát khí.
"So với những gì mà mày đã gây ra cho Tiểu Lộ thì cho mày chết là quá dễ dàng."
"Ha... Vậy thì khi tao bị đám khốn nạn đó cưỡng hiếp...Mày có thấy thương xót cho tao không?"
Đỗ Hạ Vy gần như là hét lên, đôi mắt to tròn giờ lại đỏ hoe, vài giọt lấp lánh đã thi nhau rơi xuống. Tại sao đều con gái mà Tiểu Lộ thì được thương hại còn cô thì lại không? Chẳng lẽ những bất hạnh xảy ra trên người cô ta đều là xứng đáng hay sao? Chẳng lẽ người khác biết đau còn cô ta thì không biết đau hay sao?
Tại sao?
Tại sao lại không có ai thương hại cô ta chứ?
Tại sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
"Hạ Vy. Mày có biết mày và Tiểu Lộ khác biệt chỗ nào không?"
"Tao không muốn biết!"
"Hừm...Mày quá thủ đoạn còn con bé lại quá lương thiện. Mày có biết khi con bé biết tao muốn tìm mày trả thù, nó đã nói gì với tao không?"
"..."
"Nó nói... Nếu có thể, em muốn chị bỏ qua cho cô ta. Em không muốn chị trở nên tàn nhẫn như cô ta, cũng không muốn chị hủy hoại cô ta như cái cách mà cô ta hủy hoại em."
Đỗ Hạ Vy cắn chặt môi dưới, một nụ cười đau khổ hòa lẫn vào trong nước mắt. Cô ta cười, cười mà như khóc. Hoá ra...là như vậy.
"Tao biết mày sẽ không tha cho tao!"
"Tao... không có tàn nhẫn như mày. Tao muốn mày giúp tao một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Giúp tao quay một đoạn video..."
Đỗ Hạ Vy nheo mắt nhìn Y Hạ. Y Hạ ghé sát tai cô ta nói nhỏ gì đó, chỉ thấy trong đôi mắt đó hiện lên một tia kinh hãi.
"Không thể nào! Mày nói láo!"
"Tao không hề nói láo. Chuyện xảy ra năm đó là tao tận mắt chứng kiến."
"Không! Không đâu! Bác tốt như vậy, sẽ không làm ra những chuyện độc ác đó đâu!"
"Hừm! Ông ta còn làm ra loại chuyện đáng sợ hơn nữa kìa!"
Có một bí mật mà trong mấy ngày qua, Lý Tú đã tra ra được, một bí mật mà có lẽ sẽ không ai có thể nghĩ tới. Chỉ là bây giờ...chưa phải lúc.
"Tao...sẽ không giúp mày đâu!"
"Mày nghĩ mày có sự lựa chọn sao?"
Dù muốn hay không thì cô ta vẫn phải làm. Bởi vì cô ta...chính là vũ khí lợi hại nhất để hắn ta hoàn toàn suy sụp. Nói đến cũng thật buồn, nếu như bí mật này được phanh phui thì có lẽ bi kịch sẽ xảy ra với một gia đình. Chỉ là...cô không thể dừng lại.
"Tao sẽ cho mày gặp một người. Ông ta cũng tham gia vào vụ án năm đó!"
Y Hạ xoay người bỏ đi trước đôi mắt mơ hồ của Hạ Vy. Cô ta không tin, không thể tin được một người đàn ông tốt như bác trai của cô ta lại có thể làm ra loại chuyện đó. Không thể nào.
"Y Hạ, không sao chứ?"
"Không sao! Chỉ hơi khó chịu một chút."
Ở đằng xa, Tử Văn và Dạ Thiên Quân đang đi tới. Y Hạ nhìn ông ta, trong lòng chỉ toàn là chán ghét. Thế nhưng mà trên đời này, có vay có trả. Luật nhân quả không bỏ sót một ai. Ông ta hại chết mẹ cô, kết quả bản thân lại bị chính người mà mình yêu nhất phản bội. Ha.... Vậy mà vẫn còn toàn tâm toàn ý lo lắng cho người đàn bà đó. Thật là đáng thương.
"Mợ! Người tới rồi."
"Vất vả cho anh rồi!"
"Mày muốn tao làm gì?"
"Những chuyện xảy ra năm đó, ông còn nhớ không?"
"Thì sao?"
"Tôi cần ông phối hợp với tôi diễn một vở kịch, dàn dựng lại hiện trường năm đó."
"Vậy thì không cần! Tao... vẫn còn giữ một con át chủ bài!"
Đôi mắt nham hiểm của ông ta nhìn lên lỗ hổng trên trần nhà, nơi mà Y Hạ và Mạc Thanh Phong cho rằng là chỗ lắp camera.
"Ở trên đó...có một cái hộp sắt. Trong hộp sắt có một USB, đoạn video ngày hôm đó được lưu trữ trong USB đó."
Mạc Thanh Phong nhìn sang Y Hạ, cô cũng không thể tin được. Vốn định quay một đoạn video giả để dụ hắn chui ra, kết quả lại có sẵn bằng chứng. Nhưng mà lời nói của Dạ Thiên Quân liệu có tin được hay không?
"Tử Văn, mau xem thử."
"Ở phía sau căn nhà có một cái thang bằng sắt."
"Sao ông biết?"
"Tôi thường dùng nó để kiểm tra mà. Vốn định giữ lại để uy hiếp hắn ta, nhưng bây giờ thì e là tôi không thể."
Tử Văn theo lời Dạ Thiên Quân đi ra phía sau, quả nhiên có một cái thang thật. Dùng cái thang đó, anh ta leo lên và dễ dàng lấy được cái hộp sắt xuống.
"Lấy laptop ra kiểm tra thử."
Chiếc USB được cắm vào laptop, hình ảnh bên trong bắt đầu xuất hiện trên màn hình. Y Hạ quan sát mọi thứ diễn ra giống hệt như viễn cảnh mà cô đã trải qua trước đó. Cơ thể nhỏ nhắn run lên, vừa hận vừa đau lòng. Hận vì lòng người còn không bằng cầm thú. Đau lòng vì bản thân tận mắt chứng kiến tất cả nhưng lại không thể làm gì.
"Dạ Thiên Quân...Có khi nào ông thấy có lỗi với mẹ tôi hay không?"
Có khi nào, ông cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?
Có khi nào trong những giấc mơ, ôn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của bà mà giật mình tỉnh giấc không?
Và...có khi nào, ông thấy thương hại cho cô hay không?
Có hay không?
"Tôi đã đưa bằng chứng cho các người. Chuyện mà Mạc tổng đã hứa..."
"Thời gian này ông cứ an phận trước. Đợi đến khi hắn ta bị tóm, tôi sẽ thực hiện lời hứa với ông!"
Họ đã có được nhân chứng và vật chứng. Ngày mà tên cầm thú đội lốt người kia chịu tội đã không còn xa nữa rồi.