Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài


Hai người không vào nhà mà dạo bên ngoài, cánh hoa lấp lánh ánh sương bắt mắt vô cùng, nhưng cả hai đều không ngồi xuống hai người chỉ đứng ngắm nhìn nói vài câu liền nhấc chân đi chỗ khác, đi vào cái đình bên trong mới ngồi xuống, bên trong có một bàn dài bằng gỗ nâu, hoa văn trên chiếc ghế gỗ dài cũng không phải đơn giản vừa nhìn liền biết người thợ rất tỉ mỉ lại khéo tay.

Bàn ghế được lau đến bóng bắt mắt vô cùng, Lý Huyên ngồi bên cạnh Vân Sam, từ lúc đi vào tới giờ Lý Huyên chưa rời khỏi cô nửa bước.

Vân Sam nhìn cảnh này thì buồn cười không thôi, nếu so sánh Lý Huyên với mẹ mình thì cô lại thấy bọn họ thật sự giống nhau, đều xem cô là con nít mà đối đãi, Lý Huyên không để ý tới khuôn mặt đang cố nhịn cười của Vân Sam, mắt chỉ dừng lại ở chiếc bụng phẳng của cô, Lý Huyên vẫn cảm thấy bản thân đang mơ chưa tỉnh vậy, Vân Sam như vậy mà là thật sự có em bé trước mình.

Từ bé đến giờ Vân Sam còn chưa có mối tình nào, vậy mà bây giờ đã làm một người mẹ trẻ.

Dì Lưu đem hai ly trà mật ong nóng ra cho cả hai, còn có một đĩa bánh hoa, bên trên có hai loại một loại trong suốt có thể nhìn thấy hoa bên trong ở phía trên còn có vài cánh hoa được xoay nhuyễn mà bỏ lên, bánh được xếp ngay ngắn bên trái là bánh hoa cao, màu trắng đục nhìn bắt mắt vô cùng, dạo này Vân Sam rất thích ăn thức ăn ngọt.


Dì Lưu đặt lên bàn liền rời đi.

Lý Huyên biết cô ở đây không thiệt thòi vì mặt vật chất, còn về mặt tình cảm Lý Huyên thật sự không yên tâm.

Lý Huyên:” Cậu không tính nói chuyện này cho dì Vân Tịnh biết? Chúng ta dù sao cũng còn nhỏ cậu cũng mới mang thai lần đầu cần phải có người thân chăm sóc chứ, nếu sau này đứa nhỏ hỏi bà ngoại thì phải làm sao.”
Vân Sam nào có suy nghĩ sâu xa đến vậy, cô không biết bản thân sẽ an toàn mang thai đứa nhỏ đến khi sinh hay không, cô dạo này có chút bất an từ khi Tử Chương đến khám cho Vân Sam, tâm trạng cô lúc nào cũng trong trạng thái lo âu.

“ Nào cậu mau ăn đi, tay nghề của dì Lưu thật sự rất ngon.”
Cô không nói chuyện này Lý Huyên cũng không nhắc, hai người ngồi được ba mươi phút, có một cô gái mang váy trắng trên đầu đội một chiếc nón đi biển đi vào trong đình, trời bên ngoài âm u nên càng nhìn chiếc nón càng buồn cười không thôi.

Lâm Phụng như không thấy Lý Huyên, mặt hất lên mà nhìn Vân Sam:
“ Sao lại là cô? Thật sự có rất nhiều người mặt dày như vậy.”
Cô không muốn so đo với Lâm Phụng, Vân Sam là người biết khi yêu con người đánh thương đến mức nào, những lời nào cũng có thể nói ra được, ngu ngốc vô cùng.

Chưa nói đến Lâm Phụng nhìn cũng không lớn hơn cô.

Lý Huyên muốn lên tiếng liền bị Vân Sam nắm lấy tay mà lắc đầu, còn cười như không mà đưa một cái bánh cho Lý Huyên:
“ Cậu ăn nhiều một chút, hôm nay nếu không có việc cậu ở lại đây ăn cơm cùng tớ.”

Lý Huyên nhìn gầy đi thấy rõ, hốc mắt hơi sâu cô nhìn mà thấy đau lòng không thôi.

Lâm Phụng thấy bọn họ không để ý đến liền nghĩ hai người sợ mình, hai tay chéo lên nhau, miệng hơi nhếch lên:
“ Con người không biết nhục chỉ có mình cô thôi, tôi là phu nhân tương lai của Cố Gia, muốn chen ngang? Cô nằm mơ, nếu biết điều thì nhanh đi một chút, tôi sẽ mở lòng kêu tài xế đưa cô về.”
Vân Sam nghe đến hết nổi, nhàn nhạt mà lên tiếng:
“ Đúng là tôi mặt dày, dày đến mức đêm khuya chạy đến biệt thự của một người đàn ông, cho dù hắn có đuổi như thế nào tôi cũng không chịu đi, chỉ vì tôi thấy cô nhỏ nên xem cô là một người em, tôi không để mắt đến chuyện cô làm, cô cũng đừng để ý đến việc tôi làm.”
Lâm Phụng lần đầu tiên bị người khác nói đến nhục, nên liền không phục:
“ Tôi vẫn để ý đến việc cô làm thì sao? Đừng nghĩ Cố Phong cho cô ở đây liền nghĩ bản thân mình đặc biệt.”
Vân Sam mắt không nâng, tay cầm lấy bánh trên đĩa đưa đến gần miệng Lý Huyên:
“ Nếu cô để ý đến chuyện tôi làm thì tôi cũng để ý đến việc cô làm, tuy tôi không thích Cố Phong nhưng anh ấy cũng sẽ không đến với cô.”
Lý Huyên há miệng cắn bánh cô đưa tới, những lời này Lý Huyên đều ghi vào trí nhớ, những câu từng chữ đều rất oai.

Lâm Phụng không tin mà hất cằm nhìn xuống Vân Sam:

“ Tôi với cô cá cược đi, nếu tôi theo đuổi được Cố Phong cô phải xin lỗi tôi, thấy tôi phải đi đường vòng chạm mặt lần nào phải xin lỗi lần đó.”
Vân Sam như không có việc gì, nói:” Được, nếu cô thua thì không cần đi đường vòng, gặp mặt tôi lần nào phải xin lỗi lần đó.”
Lâm Phụng:” Được, tôi nói cho cô biết Lâm Phụng tôi không cá những thứ không nắm chắc.”
Vân Sam:” Tôi cũng vậy.”
Lâm Phụng lần này thật sự trong lòng không hề nắm chắc phần thắng, nhưng cô lại không tin Vân Sam có thể làm được, bất quá cả hai người cùng thua mà thôi.

________
Bánh Hoa Trong Suốt*
Bánh Hoa Trắng*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận