Vân Sam nhớ vẫn chưa nói được nhận vào công ty cho Lý Huyên.
Cô vừa định mở miệng, Lý Huyên đã nói trước.
- Tớ vừa hỏi một người họ hàng, ở công ty bọn họ đang tuyển nhân viên tuy là công ty nhỏ nhưng lương tháng không tệ, một tháng hơn hai tệ.
Đó là mức lương cơ bản vừa vào làm, làm vài năm chắc chắn sẽ được tăng lên một chút.
Lý Huyên giúp cô rất nhiều lần.
Lý Huyên còn từng cứu Vân Sam khỏi tai nạn hồi năm học cao trung.
Cô cảm thấy mình nợ Lý Huyên rất nhiều ân tình, nhưng Lý Huyên không muốn Vân Sam nhắc đến.
Nói là chị em nên giúp nhau thôi, không cần khách khí làm gì.
Cô lắc đầu, lấy một cái đùi gà đưa cho Lâm Thiên.
- Không cần đâu, tớ được nhận vào công ty Cố Thị rồi.
Lý Huyên kích động mà bật dậy.
Mọi người trong quán đều nhìn hết về phía này có cả ông bà Trương.
Lý Huyên lúc này mới biết hành động này của mình quá mức kích động, nhìn mọi người gật đầu xin lỗi.
Nhỏ giọng mà hỏi Vân Sam
- Thật sao? Cậu được nhận vào làm thư ký.
Cô gật đầu kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa.
- Tớ được nhận vào công ty Cố Thị, là thư ký của Cố Tổng.
Lý Huyên gật gật đầu, trên mặt mang vẻ tự hào, hận không thể lấy loa phát thanh mà kêu to.
Thật tốt!
Lâm Thiên không hiểu gì nhưng thấy hai người có vẻ rất cao hứng, liền cười theo.
Tay còn cầm đùi gà mà ăn.
Vân Sam hôm nay mời hai người họ một bữa, Lý Huyên cũng không từ chối.
Coi như là ăn mừng cô được nhận vào tập đoàn Cố Thị đi.
Hai người nói chuyện vài câu với bà chủ Trương, quay lại chỗ đã không thấy Lâm Thiên đâu.
Mặt Vân Sam đột nhiên tái xanh.
- Lâm Thiên, em trai tớ....Lâm Thiên đi mất rồi.
Miệng cô lẫm bẩm lại vài câu này, Vân Sam đưa mắt nhìn một vòng trong quán không thấy.
Lý Huyên tất nhiên đã phát hiện ra.
Vân Sam kích động mà chạy khỏi quán, tìm vài chỗ gần đó.
Miệng không ngừng kêu.
- Lâm Thiên, Lâm Thiên.
Cô nhìn phía gần trung tâm mua sắm, có một cậu nhóc dáng người rất giống Lâm Thiên, trên tay còn cầm chiếc đùi gà đang ăn.
Tay sạch thì nắm tay một người đàn ông.
Vân Sam kích động mà chạy về phía đó.
- Lâm Thiên.
Lâm Thiên nghe có người gọi liền quay lại.
Cô nhìn người con trai đang nắm tay em mình, mày chau rất chặt.
- Lâm Thiên sao lại đi với người lạ, qua đây với chị.
Ánh mắt Vân Sam xuất hiện vài tia phòng bị.
Người con trai đang nắm tay Lâm Thiên không ai khác chính là Cố Phong.
Hắn nhìn người con gái vì chạy gấp mà thở hổn hển.
- Qua với chị gái nhóc đi.
Vân Sam đứng thẳng dậy, nắm lấy cánh tay em mình.
- Cảm ơn anh đã đứng đây với em tôi, tạm biệt.
Lâm Thiên vừa cắn đùi gà vừa cúi đầu.
- Cảm ơn chú đẹp trai.
Cô không nói gì, nắm tay cậu mà đi một mạch.
Thời khắc lúc nãy Vân Sam rất sợ, sợ bản thân mất đi người thân một lần nữa.
Cô từng sống trong một chỗ dành cho trẻ em bị bỏ rơi, bọn họ đều nói gia đình Vân Sam bị tai nạn mà chết.
Còn nói vì cô lì mà họ bỏ, không cần đến Vân Sam nữa.
Cô thà tin câu trước, cho dù đó có phải sự thật hay không, lừa dối mình một chút Vân Sam sẽ thấy dễ chịu hơn.
Lâm Thiên cũng không cố tình ra bên ngoài, lúc bọn họ đứng tính tiền, cậu còn tưởng hai người đang theo mình đi ra bên ngoài.
Lúc quay lại không thấy Lý Huyên hay Vân Sam.
Trong lòng Lâm Thiên cũng rất hoảng, hai mắt lấp lánh ánh nước.
Cố Phong đi ngang qua, cậu níu tay hắn lại.
Một đường ba người về nhà Vân Sam vẫn không lên tiếng, chỉ có Lý Huyên với Lâm Thiên cứ luyên tha luyên thuyên rất nhiều chuyện.
Cái gì mà: " Tại sao tấm biển hiệu kia lại mà xanh" còn biển hiệu kia lại màu đen.
Hỏi rất nhiều câu khó mà trả lời.
Chỉ có Lý Huyên kiên nhẫn mà trả lời hết từng câu một.
Vân Sam cũng có thể trả lời cậu, nhưng tuỳ xem tâm trạng lúc đó như nào đã.
Chẳng hạn như bây giờ, cho dù có hỏi bao nhiêu lần cô vẫn không lên tiếng.
Vân Sam đến bây giờ vẫn rất hoảng, ở trên đời này người thân duy nhất của cô chỉ còn ba người.
Vân Tịnh và Lâm Thiên còn có cả Lý Huyên.
Lúc nãy Vân Sam thật sự rất sợ.
Cậu muốn đưa Lý Huyên về nhà trước, sau đó mới muốn đi về nhà mình.
Vân Sam vẫn còn chìm trong nổi sợ lúc nãy, nên không để ý bọn họ đi đâu.
Lý Huyên tới nhà liền tạm biệt hai người.
Lý Huyên biết tâm trạng Vân Sam không tốt, nhưng cô không bình tĩnh cho dù Lý Huyên nói gì cũng vô dụng..