Lúc Cố Phong xuống sân bay đã là giữa khuya, bởi vì mất máu khá nhiều nên Vân Sam ngủ hết một ngày mới tỉnh lại, lúc dậy cô chỉ thấy toàn thân đau nhức như bị mười mấy chiếc xe chạy qua người, đầu cứ ong ong đau nhức, theo bản năng Vân Sam sờ xuống bụng.
Cô muốn ngồi dậy nhưng cơ thể như không còn chút sức nào, chân thì tê rần tay cắm kim tiêm truyền thứ nước màu vàng vào cơ thể, Cố Phong vừa đẩy cửa đi vào trên tay cầm hai ba cuốn sách, một túi giấy màu nâu sẫm được treo trên cổ tay hắn.
- Cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Tôi đi kêu Tử Chương cho em.
Không đợi Vân Sam lên tiếng, hắn đặt sách ở gần đó đặt túi giấy trên bàn gần chỗ cô, ấn một nút đỏ ở trên đầu giường động tác làm liền một mạch rất thuần thục.
- Con! con của em!
Giọng của cô lúc này khàn đến khó nghe, mỗi chữ đều khó nhọc lên tiếng bởi vì nói chuyện khiến giây thanh quản có chút đau, nếu tính luôn hôm qua thì Vân Sam đã ngủ được gần hai ngày, nước tuy được Cố Phong đút cho nhưng lại không uống được bao nhiêu, chỉ nhờ vào truyền dưỡng chất.
Hắn kéo ghế ngồi cạnh, rót cho cô một ly nước lấy trong túi giấy ra một cái muỗng nhỏ đút từng chút nước cho người nằm trên giường bệnh.
- Con của chúng ta không sao, đang được y tá chăm sóc đợi đến lúc em khoẻ tôi dẫn em đi gặp con.
Vân Sam lúc này mới thở nhẹ một hơi, cô biết bản thân bị ngã còn là bị Lâm Phụng đẩy lúc ngã xuống đã lấy hai tay ôm lấy bụng nhưng bởi vì bụng quá to hai tay không ôm hết muốn bảo vệ nó cũng không có cách nào, Vân Sam uống gần nửa ly nước mới dừng, đúng lúc Tử Chương vừa đẩy cửa vào phía sau là hai người y tá.
Trong suốt quá trình Tử Chương khám Cố Phong mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây, cho dù là điện thoại cũng không đi ra ngoài nghe mà ở trong này nghe điện thoại mắt cũng không rời khỏi những chuyển động tay của Tử Chương.
Tử Chương cảm thấy bản thân như đang có ý đồ xấu lại còn bị chồng của bệnh nhân phát hiện nên mới canh ở đây nhìn, để tránh bác sĩ tấy mấy tay chân.
Tử Chương vừa khám vừa nói vài câu để y tá ghi vào một hồ sơ cầm trên tay, cuối cùng vẫn là Tử Chương không nhịn được mà nhìn hắn.
- Chủ tịch Cố nhìn như vậy đúng là khiến người khác run tay.
Vừa dứt lời hai người y tá liền nhìn về phía Cố Phong.
Chủ tịch Cố? Là chủ tịch Cố Thị.
Những y tá nữ lúc rãnh rỗi liền tìm chuyện để nói tất nhiên cũng có nói đến chủ tịch Cố Thị, tuy bài báo hôm đó khắp nước Trung Quốc đa số đều biết nhưng chỉ là cái bóng lưng, hay ảnh chụp từ xa nên không rõ mặt chỉ thấy đường nét chủ tịch với người kia thanh tú lại có chút hợp nhau, bọn họ càng không ngờ chủ tịch Cố lại đẹp trai hơn nhiều so với trong tưởng tượng bọn họ.
Cố Phong không để ý đến ánh mắt của hai y tá hay lời nói của Tử Chương, mà khom xuống hôn nhẹ lên trán Vân Sam.
- Em có khó chịu chỗ nào không? Đợi hai hôm nữa tôi dẫn em đi thăm con.
Đầu hai y tá gần như muốn bốc khói, tin tức này còn chưa được công bố đâu, hay là người nằm ở đây chỉ là tình nhân?
Bọn họ nuốt ực một ngụm nước bọt, người nằm trên giường bệnh dáng vẻ bệnh tật nhưng lại rất xinh đẹp, vừa dịu dàng lại có chút mỏng manh bởi vì đôi môi không có chút huyết sắc nào, nếu bọn họ là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy được một chủ tịch đẹp trai như vậy theo đuổi tuy là tình nhân bọn họ cũng cam tâm.
Vân Sam không biết tại sao khi thấy Cố Phong trong lòng lại an tâm đến kì quái, cô chỉ biết bản thân lúc nào cũng có cảm giác hắn chắc chắn sẽ không để mẹ con cô xảy ra chuyện gì, lúc nãy lúc Vân Sam sờ xuống bụng không còn thấy bụng nhô lên liền hoảng loạn nhưng bởi vì tay chân đau nhức đầu cũng đau nên mới không làm loạn đi tìm con.
Tử Chương híp mắt, đẩy gọng kính lên.
- Nếu lúc nãy tỉnh dậy làm loạn chắc chắn tôi phải đẩy lại vào phòng cấp cứu.
Cô có khó chịu chỗ nào không?
Vân Sam muốn hôn lại Cố Phong nhưng lại ngại có nhiều người, nghe hỏi thì lắc đầu sau đó lại gật.
- Đầu đau, tay chân đều đau.
- Bởi vì cô bị tai nạn còn sinh non nên sức khoẻ kém hơn người sinh đủ tháng, không sao một lát ăn xong y tá đem thuốc đến cô uống xong ngủ một giấc thức dậy sẽ thấy dễ chịu.
Là Vân Sam quên bén mất bản thân sinh non, em bé còn chưa biết tháng thứ mấy sẽ ra đời vậy mà vừa tròn bảy tháng mấy đã ra sớm như vậy, nhưng cô nghe nói em bé sinh non rất yếu, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an.
- Vậy con của tôi có sao hay không? Trên tv nói em bé sinh non rất yếu còn không được thông minh.
Em bé sinh non yếu là do trên tv nói còn câu sau là Vân Sam tự nghĩ mà nói, cô với Cố Phong đều thông minh nếu em bé không thông minh thì sao bây giờ?
Y tá nghe lời này liền cười khúc khích hai cái mới lên tiếng.
- Em đừng có lo, em bé sinh non không khoẻ mạnh như em bé đủ tháng nhưng não bộ thì không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là sợ sau này sẽ nhỏ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa.
Người này là y tá gần bằng tuổi Tử Chương, vừa được nhận vào đây làm y tá bên cạnh Tử Chương.
Y tá bên cạnh nghe vậy thì phụ hoạ mà gật đầu liên tục.
Vân Sam lúc này mới thả lỏng tay không bấu vào chăn, Tử Chương nói thêm hai ba câu liền đi, hai y tá cũng đi theo sau.
.