Lão Tử Gia nghe thì giật giật mí mắt, như hận không thể bổ đầu đứa con trai này ra xem bên trong đầu nghĩ thứ gì.
Ông lớn như vậy mà lại đi ganh tị với một thằng nhóc mới đầu 20 mấy hay sao? Những lão già khác còn phải ganh tị với khuôn mặt này với cơ thể này của ông đấy nhá.
Lão Tử Gia tuy về hưu 1 2 năm nhưng vẫn có tiếng nói trong quân danh, cơ thể khuôn mặt đều thuộc hàng đẹp lão, muốn tìm vết nhăn trên khuôn mặt ông thì cũng chỉ có ở dưới mí mắt những chỗ khác không có một nếp nhăn nào.
Đứa con út này chỉ được cái thích chọc tức chết ông, bởi vì gia tộc này làm quân nhân đã từ thời xưa lúc trước chính là làm cận thần hộ vệ cho hoàng thượng, sau đó lại ra biên giới đánh giặc cứ như vậy mà lặp được chiến công mấy đời sau đều theo bước người đi trước vẽ nên, chỉ có tới đời Lão Tử Gia thì khó khăn hơn một chút đứa anh cả thì làm bác sĩ, còn đứa nhỏ nhất lại ăn chơi trác táng đã hai mươi mấy nhưng vẫn chưa lặp nên chiến công gì, công việc ổn định càng không, mỗi ngày chỉ biết bay nhảy lung tung nếu có trách thì ông chỉ trách bản thân nuông chiều bởi vì hai đứa nhóc không có mẹ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn Tử Hào chưa từng hỏi một câu mẹ mình ở đâu nếu có hỏi thì cũng có một lần duy nhất khi vào lớp một mà người hỏi chính là Tử Chương.
Năm đó loạn lạc súng đạn hay bom rất hay bị thả xuống nhà dân, chuyện bắt người làm con tinh cũng không ít nhưng năm đó người bị bắt chính là vợ ông, còn bị làm nhục năm đó bà vừa hạ sinh được Tử Hào mới tròn một tháng đã bị bắt đi còn Tử Hào được bà giấu ở trong một cái ngăn tủ bằng tre, chỉ là may mắn hôm đó cậu không khóc nếu không đến mạng cũng không còn, trẻ em giết còn người lớn thì bị bắt đi.
Bà bị bắt về phía quân địch còn sắp bị làm nhục liền đập đầu vào tường mà tự tử, xác người bị quăng vào một cái hố lớn mà đốt đi, mỗi ngày không biết bao nhiêu người chết dưới tay bọn chúng hố đó bị đốt hết đợt này đến đợt khác, xác người ngổn ngan chỉ cần đi ngang nhìn thấy cũng khiến chân tay người khác run lẩy bẩy.
Lão Tử Gia cầm một tách trà mà uống một ngụm.
- Không cần nói khích ba mày, đứng dậy đi.
- Ba con xin ba một chuyện nữa được không? Ba đút tiền vào đó một chút cho mỗi ngày con có gà ăn có được không? Còn có rượu để uống.
- Mày tưởng vào trong đó là đi du lịch sao? Không đi đủ bốn năm đừng hòng về.
- Nếu đi lâu như vậy chẳng phải lúc về người con yêu dẫn đến một đứa nhóc gọi con là chú hay sao? Ba còn mất đi một người con dâu.
- Nhiều lời.
Ông không để ý đến Tử Hào mà nhìn Cố Phong, giọng nói nhẹ đi vài phần.
- Tìm chú có việc?
Cố Phong đặt tách trà trong tay xuống.
- Cháu chỉ muốn đến đây giúp Tử Hào giải oan nhưng thật sự là không cần đến rồi.
Tử Hào vừa đứng dậy liền muốn quỳ trở lại, rõ ràng chính là muốn cậu bị phạt nặng thêm, Cố Phong nếu hay giúp người khác như vậy chắc chắn không còn mang họ Cố tên Phong.
Lúc nhỏ cũng như vậy lúc nào Tử Hào cũng là người bị ức hiếp nhiều nhất những việc dại dột bọn họ đều kêu cậu làm còn nói lý lẽ rất hay đến cuối cùng người bị phạt cũng chỉ có mình cậu mà thôi, nhưng ba người bọn họ chơi rất thân không ai để bụng chuyện gì.
- Ngày cậu đến giải oan cho tôi chắc chắn bên ngoài trời sẽ có mưa máu.
Cố Phong gật đầu, vắt chéo chân này qua chân kia.
- Chú Tử, người bên macau bắt người dưới trướng của chú nên cháu không tiện chạm tay vào, hiện tại đến đây cháu chỉ báo tin mà thôi.
Ý bên trong lời nói rất nhiều là người dưới trướng Lão Tử Gia hắn không tiện nhúng tay vào, chỉ đến báo tin chứ không giúp, hiện tại Cố Phong đã có vợ còn có một đứa con vừa tròn một tháng, không phải còn một mình nên càng không thể hành động tuỳ tiện không suy nghĩ như trước.
Còn tại sao Cố Phong chạy đến đây thì chính là vợ yêu ở nhà đã giận rồi còn đuổi hắn ra ngoài nên mới chạy đến đây báo tin, chỉ vì hắn lỡ ăn hết một cái bánh cuối cùng mà Vân Sam thích.
Nhưng bánh đó phải lái xe gần nửa tiếng mới mua được, quán ăn cách thành phố bọn họ sống có chút xa, quán ăn nằm ở một thôn nhỏ xe rất khó lái vào.
Vân Sam dạo gần đây rất thích ăn loại bánh này ngọt nhưng không ngấy bên ngoài có chút mềm bên trên lại có thứ sốt hơi mặn, cô ăn chỉ còn một cái còn muốn để lại ăn từ từ đây.
Ai ngờ lúc vừa tắm xong đã thấy chỉ còn hộp không người gây án còn không chịu chạy mà còn ngồi trên sofa đọc báo, còn uống trà bộ dáng rất hưởng thụ.
.