“Mỗi khi nhìn đứa trẻ đó, tôi không thể không nhìn tìm bóng dáng của Ngọc Du từ cô bé nhưng mỗi khi tôi thất vọng, càng tìm không thấy, tôi sẽ càng nghiêm khắc hơn.
Đứa nhỏ, mặc kệ tâm nguyện của mình, tôi an bài như thế nào, đứa nhỏ nhất định phải làm.”
"May mắn thay, những hạt giống của lòng tốt đã sớm được chôn vùi trong tâm trí của cô bé.
Nếu không, theo phương pháp giáo dục mà bà đã đề cập, Nam Hương hoặc sẽ biến mất sớm, hoặc trở thành kẻ thù số một của Cố gia.”
Bà Tư càng nghe càng giận: “Như Thanh, sao bà càng già càng mê muội vậy, trên đời này thật sự có hai chiếc lá phong giống nhau chẳng phải là điều vô nghĩa sao?! May mắn thay, Nam Hương cũng không phải là người quanh co.
"
“Đúng vậy, Nam Hương càng lớn càng phát triển so với kỳ vọng của tôi thậm chí so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn.”
“Vậy khi nào thì bà thay đổi suy nghĩ về Nam Hương?”
“Tôi cũng không biết,” Cố phu nhân hơi dừng một chút, “Dường như thời gian đã cho tôi đáp án”
“Cho nên bà mới bày ra một trò bịp bợm trước mặt tôi, chính là để tôi có thể hoàn toàn tiếp nhận cháu gái của bà!” Bà Tư bĩu môi, “Tôi cũng đã từng nói ở trước mặt tôi không phải là người tốt như vậy.
Trận đòn của bà khiến Nam Hương phải nằm viện một thời gian dài."
Nghe vậy, Cố phu nhân bất đắc dĩ cười cười, “ Tôi có thể nói là tôi căn bản không biết chuyện gì xảy ra sao?Khi tôi hoàn thành công việc và trở về Bắc Thành, tôi mới biết rằng Nam Hương đã kết hôn với Bắc Thần! "
Sự đảo ngược này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bà Tư.
Khi đó bà vẫn không hiểu tại sao bạn mình không giúp đỡ mình mà thản nhiên nhét một đứa con gái nuôi vào cửa nhà họ Tư, chính vì vậy mà bà Tư cảm thấy khá ngột ngạt trong một khoảng thời gian.
Đương nhiên, bà trước đó cũng không có thiện cảm với Cố Nam Hương, nên cũng không tiếp xúc nhiều.
"Sao không nói sớm?! Tôi nghĩ đó là sự đồng ý của bà! "
“Chuyện như vậy tôi làm sao có thể đáp ứng, tôi còn tưởng rằng bà cùng bọn Cố Thành đều đồng ý!”
Vừa dứt lời, hai bà lão nhìn nhau.
Một giây trước họ còn cười nhạo người khác là tự cho mình là đúng, nhưng bây giờ điều đó lại rơi vào chính họ.
Một lúc sau, hai bà lão hắng giọng một cái, lúng túng nhìn nhau cười nói: “Nam Hương thật sự xui xẻo!”
Đối với những sai lầm mà hai người họ đã mắc phải, cuối cùng Cố Nam Hương là người phải trả giá.
"Chuyện đã xảy ra, làm sao bây giờ?
Bà Tư càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Hai bà già đi làm khó một đứa cháu chuyện này nếu bại lộ ra ngoài thì thật là xấu hổ.
" Bà đang nghĩ gì vậy?"
Bà Cố liếc nhìn chị em một cái, lập tức hiểu rằng bà ấy đang có một kế hoạch nhỏ trong đầu, nên lặng lẽ chuyển đề tài này sang chủ đề khác.
Bà Tư trịnh trọng nói: “E hèm, rồi sao, sao không để hai đứa quay lại với nhau?”.
“Quên đi.” Cố phu nhân trực tiếp từ chối, “Cháu trai của bà tuy tốt, nhưng tính khí quá giống Diêm Vương, ở bên hắn, mỗi ngày đều cảm thấy cả đời vất vả, chẳng lẽ cho rằng bà không biết sao? tiếng đồn bên ngoài, ai chẳng biết nó đã từng tốn rất nhiều tiền cho gái! Huống chi, hai đứa ở chung ba năm nhưng không va chạm với nhau, trực tiếp ly hôn, tôi thấy không đáng tin cậy để ghép chúng lại với nhau.
"
"A hèm, bà nghe được tin đồn ở đâu?
Trong vài năm đó, Tư Bắc Thần thực sự đã làm rất nhiều cho Thẩm Mạn Ca
Người ngoài cuộc ai mà không nói những chuyện này, hiện tại bị bạn cũ gợi ra, không hiểu sao lại đỏ mặt.
“Người ta luôn nhận ra sự quý giá của một thứ gì đó sau khi đánh mất nó.
Tương tự, Bắc Thần chỉ nhận ra sai lầm của mình sau khi mất Nam Hương.”
“E rằng đây là chủ ý của bà thì có!” Cố phu nhân khinh thường liếc nhìn bạn mình, “Nếu hắn nhận ra sai lầm của mình, e rằng tiểu tử kia đã ra tay từ lâu rồi."
Tư Bắc Thần là người đã hạ quyết tâm và sắp thực hiện nó, và vẻ ngoài mạnh mẽ và kiên quyết của anh ấy khiến họ, thế hệ cũ, không thể không ngưỡng mộ anh ấy.
“Ôi, chuyện đã quá xa rồi, hai chúng ta còn ôm lại trong lòng thì không hợp lý, để tôi nói đi.” Bà Tư hắng giọng, tức giận nhìn Cố phu nhân.
“Tư gia, tuyệt đối không thể để Thẩm Mạn Ca làm chủ mẫu Tư Gia đời kế tiếp.
Người duy nhất chỉ có thể là Cố Nam Hương.”
Câu nói này có thể coi như một phát súng giáng vào tay Cố phu nhân.
" Tuy Bắc Thần chưa từng nói ra trước mặt tôi, nhưng dù sao cháu cũng là cháu nội mà chính tay tôi nuôi nấng, tôi vẫn biết cháu tôi là người có nhân cách như thế nào.
Đúng vậy, Bắc Thần không thích bày tỏ bất cứ điều gì ra ngoài.
Dù nó có quan tâm hay không, khuôn mặt của nó là khuôn mặt lạnh của diêm vương.
Tuy nhiên, kể từ khi thằng bé trở thành một người bố, thì đã trở nên dịu dàng và khoan dung hơn.
Không phải là người không có cảm xúc.
"
“ Bố?” Nửa câu đầu bà Cố rất hài lòng, nhưng nửa câu sau khiến bà cao giọng!
Bà Cố nhìn chằm chằm và hỏi thẳng: “Chuyện gì vậy?”
“Nói đến đây thì dài dòng lắm.” bà Tư liếc nhìn người bạn cũ đang sửng sốt ở bên kia đường, sau đó mới chậm rãi mở miệng kể lại sự tình.
Đối mặt với hành vi của hai người năm xưa đã tiết lộ bí mật cho nhau, chỉ có bọn họ biết về nhau, còn người bị bại lộ lúc này vẫn đang có một bầu không khí kỳ lạ.
_________________________
Cô không biết mình làm thế nào mà đẩy Tư Bắc Thần ra, nhưng sau khi đẩy Tư Bắc Thần ra, cô lập tức ổn định khóe môi, không thể tin nhìn người đàn ông đối diện.
“Anh có bệnh?”
Một lúc sau, Cố Nam Hương dường như đã lấy lại được giọng nói, hốt hoảng hỏi.
Tư Bắc Thần cười lạnh một tiếng, “Ồ, tôi không có bệnh, em làm thư ký cũng không biết sao?”
Cố Nam Hương lắc đầu trong tiềm thức, cô làm sao mà biết được
Nhìn thấy hành vi ngu ngốc của đôi mắt của Tư Bắc Thần không khỏi trở nên hơi ác độc, sau đó anh chậm rãi nói: “ Tại sao năm năm qua em lại giấu diếm tôi chuyện về con.”
Cố Nam Hương nhìn Tư Bắc Thần một cách trống rỗng, ngay cả khi suy nghĩ của cô đang nhảy lên.
Cô phát hiện mình thật sự không theo kịp lời nói của người đàn ông.
“Anh bị điên sao Tư Bắc Thần tôi giấu anh chuyện gì, làm gì có đứa con nào ở đây.”
“Tôi không biết lý do gì mà em lại không cho tôi biết sự tồn tại của hai đứa con của tôi.”
Chẳng lẽ Tư Bắc Thần đã biết đến sự tồn tại của Manh Manh:“ Chúng không phải con của anh.”
Tư Bắc Thần sắc mặt lạnh đến cực điểm:” Hừ, chúng không phải con tôi thì cũng chẳng phải con của em vì chúng nó là con của chúng ta.”
Tư Bắc Thần nói tiếp:“ Tôi muốn những đứa nhỏ phải biết mặt của bố mình, Nam Hương lẽ nào em không cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ khi để các con thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ sao.
Còn Mộ Băng nữa thằng bé chỉ nhìn thấy ảnh em một lần duy nhất, lúc nào nó cũng truy hỏi tôi mẹ của nó là người như thế nào, tôi không thể nói rằng mẹ của nó là một người đã bỏ rơi nó.
”
Cố Nam Hương hoang mang thật sự không biết tại sao cái tên Tư Mộ Băng trong miệng Tư Bắc Thần lại là con của cô rồi: “ Anh nói cái gì vậy, tôi chỉ sinh ra hai đứa nhỏ thôi, đó là con của anh tại sao lại nói là con của tôi chứ.”
“Nếu em không tin tôi em cứ gặp mặt con sẽ biết.”
Tư Bắc Thần đã cho Chu Từ điều tra hành tung của Cố Nam Hương trong thời gian cô trở về nước khi phát hiện rằng cô có thêm hai đứa nhỏ lúc đó anh gần như đã phát điên cho rằng cô trong thời gian ở nước ngoài đã có người khác, nhưng khi xem xong ảnh hai đứa nhỏ anh thật sự sốc một đứa nhỏ y hệt Tư Mộ Băng và đứa con lại chính là đứa bé đáng yêu mà luôn muốn kết nối anh với mẹ của nó.
Tại sao anh lại phát hiện muộn như vậy chứ.
Ai biết được anh ta có lừa dối cô không chứ, nhỡ đâu khi gặp hai đứa nhỏ anh ta sẽ cướp mất con của cô đi thì sao, cô nhanh chóng đáp:“ Không được.”
Tư Bắc Thần nhanh chóng trả lời lại như đã đi guốc trong bụng Cố Nam Hương:“ Ồ, em có phải sợ tôi giành lại con không, tôi đã biết đến sự tồn tại của mấy đứa nhỏ không nhờ em tôi cũng không biết đến phương pháp này đấy.”
“Tư Bắc Thần, anh là đồ khốn nạn.”
“Khốn nạn hay không em cứ thử rồi biết.”
“Em sắp xếp thời gian gặp nhau đi, rồi tôi sẽ giải thích cho em những điều mà em muốn biết…”.