Hành Trình Thức Tỉnh Con Đường Bá Chủ


Ngày hôm nay, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên khuôn viên học viện Ardent, nơi mà các học viên đang chuẩn bị cho một ngày học tập mới.

Haru vừa rời khỏi ký túc xá và bước vào khu vực chính của học viện với một tâm trạng đầy hứng khởi.

Cậu đã dành thời gian để ôn luyện các kỹ năng phụ và chức nghiệp của mình, và cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.

Khi Haru đi qua khu vực tập luyện, cậu bắt gặp nhóm học viên đang tụ tập xung quanh một nhóm học viên khác đang luyện tập nghiêm túc.

Cả nhóm đều là những học viên nổi bật và được coi là những người ưu tú trong học viện.

Một trong số đó, tên là Kaito, nổi tiếng với khả năng chiến đấu xuất sắc và thường xuyên được ca ngợi.

“Nhìn kìa, Kaito lại luyện tập,” một học viên khác nói.

“Anh ta luôn là người xuất sắc nhất.

Không ai có thể sánh bằng.”

Nhóm học viên xung quanh Kaito đều gật đầu tán thưởng.

Kaito nhìn thấy Haru đi ngang qua và cười nhếch mép.

“Chà, nếu không nhầm thì cậu là Haru, phải không?”

Haru mỉm cười và gật đầu.

“Đúng vậy.

Chào Kaito.”

Kaito nhướng mày.

“Tôi đã nghe nói về cậu.


Cậu là người không có siêu năng lực, đúng không? Thật đáng tiếc.”

Một số học viên xung quanh bắt đầu cười khúc khích.

“Cậu ta có vẻ như là một kẻ thất bại.

Lại còn không có siêu năng lực.”

Haru cảm thấy ngượng ngùng và hơi bực bội, nhưng cậu quyết định không để ý đến những lời chế nhạo.

“Mình chỉ đang cố gắng học hỏi và cải thiện bản thân.”

Kaito lắc đầu.

“Nếu cậu không có siêu năng lực, có lẽ cậu nên từ bỏ ngay từ đầu.

Học viện Ardent không phải là nơi cho những người như cậu.”

Haru cảm thấy lòng mình dâng lên sự quyết tâm.

Dù cậu bị coi thường, nhưng cậu không định từ bỏ.

“Mình sẽ cố gắng hết sức mình.

Cảm ơn vì đã nhắc nhở.”

Sau đó, Haru tiếp tục đi về phía lớp học.

Cậu không muốn để những lời chế nhạo làm ảnh hưởng đến tinh thần của mình.

Khi vào lớp, cậu thấy Lyra đang đợi mình.

Cô nở nụ cười ấm áp khi thấy Haru.

“Chào, Haru! Hôm nay bạn cảm thấy thế nào?” Lyra hỏi.

Haru mỉm cười.

“Chào, Lyra.

Mình ổn, mặc dù có một vài người đã làm mình cảm thấy hơi bực bội.”

Lyra nhìn Haru với sự quan tâm.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Haru giải thích về cuộc gặp gỡ với Kaito và nhóm học viên đó.

“Họ không tỏ ra quá thân thiện với mình.

Nhưng mình nghĩ không có lý do gì để từ bỏ.

Mình sẽ chứng minh rằng mình có thể làm được.”

Lyra gật đầu.

“Cậu có thể làm được, Haru.

Hãy nhớ rằng sự kiên nhẫn và quyết tâm là những yếu tố quan trọng nhất.

Không phải ai cũng có thể hiểu và chấp nhận những người khác.”


Lớp học hôm nay tập trung vào việc phát triển kỹ năng phụ và tìm hiểu cách các kỹ năng có thể hỗ trợ cho chức nghiệp chính.

Giáo viên giải thích rằng việc kết hợp các kỹ năng phụ với chức nghiệp chính có thể tạo ra những chiến lược và phương pháp mới trong chiến đấu.

“Các bạn hãy nhớ rằng mỗi người có thể phát triển các kỹ năng phụ để hỗ trợ cho chức nghiệp chính của mình,” giáo viên nói.

“Kỹ năng phụ không chỉ giúp bạn cải thiện hiệu suất mà còn giúp bạn thích ứng với nhiều tình huống khác nhau.”

Haru chăm chú lắng nghe và ghi chép những điểm quan trọng.

Sau lớp học, cậu cảm thấy cần phải tập trung nhiều hơn vào việc phát triển các kỹ năng phụ của mình.

Cậu quyết định ghé qua khu vực luyện tập để thực hành thêm.

Khi Haru đến khu vực luyện tập, cậu thấy một nhóm học viên đang luyện tập các kỹ năng chiến đấu.

Một trong số đó là Yumi, một học viên nổi tiếng với khả năng kiếm thuật tinh xảo.

Yumi đang luyện tập với một thanh kiếm dài, thực hiện những động tác chính xác và nhanh nhẹn.

Haru quan sát một lúc và thấy Yumi dừng lại để nghỉ ngơi.

Cậu bước đến gần và lịch sự chào hỏi.

“Chào Yumi.

Mình thấy bạn luyện tập rất chăm chỉ.

Bạn có thể cho mình vài lời khuyên về cách cải thiện kỹ năng chiến đấu không?”

Yumi nhìn Haru với ánh mắt nghi ngờ.

“Bạn là Haru, đúng không? Mình nghe nói bạn không có siêu năng lực.”

“Đúng vậy,” Haru trả lời.

“Nhưng mình vẫn muốn học hỏi và phát triển.

Bạn có thể giúp mình được không?”

Yumi nhún vai.

“Cũng không phải là không thể.


Nhưng việc luyện tập không có siêu năng lực sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

Haru gật đầu.

“Mình hiểu.

Nhưng mình vẫn muốn thử.”

Yumi lắc đầu và bắt đầu luyện tập trở lại.

Haru tự mình thực hành các bài tập chiến đấu, cố gắng cải thiện kỹ năng của mình.

Mặc dù cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự tiến bộ dần dần.

Khi buổi tập luyện kết thúc, Haru trở về ký túc xá, cảm thấy khá mệt mỏi nhưng cũng rất hào hứng.

Cậu quyết định viết nhật ký để ghi lại những cảm xúc và trải nghiệm trong ngày.

“Ký ức ngày hôm nay,” Haru viết trong nhật ký.

“Mình đã gặp một số người không tôn trọng và khinh bỉ mình vì không có siêu năng lực.

Nhưng mình không để điều đó làm mình nản lòng.

Mình sẽ tiếp tục cố gắng và chứng minh rằng mình có thể thành công.

Mình đã học được nhiều điều hôm nay và cảm thấy mình đang tiến bộ từng bước một.

Mình sẽ không từ bỏ.”

Khi Haru đặt bút xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu cảm thấy một cảm giác mới mẻ và mạnh mẽ tràn đầy trong lòng.

Dù cậu vẫn phải đối mặt với sự coi thường và khinh bỉ từ người khác, nhưng cậu đã sẵn sàng để tiếp tục con đường của mình và đạt được những mục tiêu mà mình đã đặt ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận