Ngày hôm nay tại học viện Ardent, không khí đã trở nên căng thẳng hơn bình thường.
Haru vừa kết thúc lớp học về các kỹ năng chiến đấu và đang trên đường trở về ký túc xá, suy nghĩ miên man về những gì mình đã học được và cách áp dụng chúng vào việc luyện tập của mình.
Cậu quyết định sẽ làm một số bài tập bổ sung tại khu vực luyện tập để cải thiện kỹ năng của mình.
Khi Haru đến khu vực luyện tập, cậu thấy một nhóm học viên đang tụ tập và luyện tập các kỹ năng chiến đấu.
Trong nhóm, có một số gương mặt quen thuộc mà cậu đã thấy trước đây, bao gồm Kaito, người đã chế nhạo cậu trong những ngày đầu tiên.
Cả nhóm đang cười đùa và nói chuyện sôi nổi, nhưng có vẻ như họ đang chờ đợi một điều gì đó.
Haru cố gắng không để ý đến họ và bắt đầu bài tập của mình.
Cậu thực hiện các động tác cơ bản, cố gắng tập trung vào kỹ thuật và kiểm soát cơ thể.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, cậu cảm thấy ánh mắt của nhóm học viên đó đang dõi theo mình.
“Nhìn kìa, lại là Haru,” một học viên trong nhóm, tên là Ren, cất tiếng chế nhạo.
“Cậu ta không có siêu năng lực và chỉ là một kẻ thất bại, không đáng để chúng ta phải bận tâm.”
Kaito cười nhếch mép.
“Cậu ta nghĩ mình có thể thành công ở đây à? Đừng có mơ!”
Những lời chế nhạo và tiếng cười khinh bỉ khiến Haru cảm thấy bực bội.
Cậu cố gắng tập trung vào bài tập của mình và không để sự việc làm ảnh hưởng.
Nhưng khi cậu vừa kết thúc một bài tập, Ren và nhóm của hắn bắt đầu di chuyển về phía Haru.
“Chà, cậu đang làm gì ở đây?” Ren hỏi, giọng đầy thách thức.
Haru dừng lại và quay mặt về phía họ.
“Tôi chỉ đang luyện tập.
Không có gì khác.”
Kaito bước tới gần và nhìn Haru với vẻ mặt khinh thường.
“Thực sự thì cậu đang làm gì ở đây? Đây không phải là chỗ dành cho những người không có siêu năng lực như cậu.
Chúng tôi đang luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn, còn cậu thì đang lãng phí thời gian.”
Haru cảm thấy một cảm giác nóng bừng trong người, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi có quyền luyện tập ở đây như bất kỳ ai khác.
Tôi không cần phải có siêu năng lực để trở nên mạnh mẽ.”
Ren và nhóm của hắn cười khúc khích.
“Nếu cậu muốn chứng minh điều đó, sao không thử một trận đấu với chúng tôi? Thế nào? Dám không?”
Cảm giác tức giận và sự tự trọng thúc đẩy Haru.
Cậu biết rằng đây có thể là cơ hội để chứng minh bản thân.
“Được thôi,” cậu đáp, “Tôi đồng ý.”
Kaito và nhóm của hắn bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu.
Họ không chỉ có sự tự tin mà còn thể hiện sự vượt trội về kỹ năng và sức mạnh.
Haru cảm thấy lo lắng nhưng cũng quyết tâm.
Cậu không thể để sự khinh thường và chế nhạo làm mình lùi bước.
Trận đấu bắt đầu, và Haru ngay lập tức nhận thấy sự chênh lệch về sức mạnh và kỹ năng.
Những cú đánh từ Kaito và các học viên khác rất mạnh mẽ và chính xác, khiến Haru phải tập trung tối đa để phòng thủ và né tránh.
Cậu cố gắng dùng tất cả các kỹ năng mà mình đã học được để phản công, nhưng rõ ràng vẫn không đủ để so sánh với đối thủ.
Kaito nhướng mày khi thấy Haru đang gặp khó khăn.
“Có vẻ như cậu không xứng đáng với sự chú ý của chúng tôi.
Cậu đúng là một kẻ thất bại.”
Haru gắng gượng tiếp tục chiến đấu, mặc dù sức lực của cậu dần cạn kiệt.
Những cú đánh của nhóm học viên càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Cậu bị đánh ngã xuống đất nhiều lần nhưng vẫn đứng dậy, không chịu khuất phục.
Lyra, người đã tình cờ đi ngang qua và thấy trận đấu, vội vàng chạy đến.
Cô đứng giữa hai bên, nhìn Haru với ánh mắt lo lắng.
“Haru, bạn có sao không?”
Cậu hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa.
“Mình ổn.
Đừng lo.”
Lyra quay sang Kaito và nhóm của hắn, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Các bạn làm gì vậy? Tại sao lại tấn công Haru?”
Kaito cười nhạt.
“Chúng tôi chỉ đang thử thách cậu ta.
Nếu cậu ta không thể chịu đựng nổi, đó là lỗi của cậu ta.”
Lyra không thể chấp nhận được sự đối xử như vậy.
“Điều này không phải là thử thách.
Đây là sự bắt nạt.
Các bạn cần phải dừng lại ngay lập tức.”
Nhóm học viên nhìn nhau, rồi cuối cùng, Kaito ra lệnh.
“Được rồi, dừng lại.
Nhưng nhớ rằng cậu ta không xứng đáng với sự tôn trọng.”
Haru đứng dậy, mặc dù bị thương và mệt mỏi, nhưng cậu không hề để sự kiên nhẫn và quyết tâm giảm sút.
Cậu quay sang Lyra và cảm ơn cô.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Lyra mỉm cười.
“Mình không thể để bạn bị đối xử không công bằng.
Cậu hãy nhớ rằng mình sẽ luôn ở đây nếu cần.”
Sau trận đấu, Haru cảm thấy một cảm giác lạ lùng – vừa mệt mỏi vừa mạnh mẽ.
Cậu đã chứng minh rằng mình có thể đứng vững và chiến đấu, dù có bị coi thường.
Sự khinh bỉ và chế nhạo từ Kaito và nhóm của hắn đã không thể làm cậu khuất phục.
Khi trở về ký túc xá, Haru cảm thấy lòng mình đầy quyết tâm.
Cậu không chỉ muốn chứng minh bản thân với những người khác mà còn với chính mình.
Dù đã trải qua một ngày đầy thử thách, nhưng cậu biết rằng những khó khăn đó chỉ là một phần của con đường dài mà mình phải đi.
Cậu viết trong nhật ký của mình:
“Hôm nay mình đã trải qua một trận đấu khó khăn với những học viên không tôn trọng mình.
Dù mình đã bị đánh bại và phải chịu đựng sự khinh bỉ, nhưng mình đã không từ bỏ.
Mình đã chứng minh rằng mình có thể đứng dậy và chiến đấu vì mục tiêu của mình.
Mình sẽ tiếp tục cố gắng và không để bất kỳ điều gì làm mình lùi bước.”
Khi Haru đặt bút xuống, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy một cảm giác mới mẻ.
Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với quyết tâm và sự hỗ trợ của những người bạn như Lyra, cậu cảm thấy mình có thể đối mặt với bất kỳ điều gì.