Hành Trình Tìm Con

Nhớ lại hồi sau chiến tranh Việt Nam, độ năm 75 76. Tôi từ mặt trận về quê đoàn tụ với gia đình, nào ngờ về tới đất Cao Lãnh, Đồng Tháp, thì thấy ở đây nhà cửa tang hoang, không còn sinh khí.

Tôi chạy đi tìm nhà mình, thấy bà con ở đó còn lác đác vài người, tôi hỏi thăm thì mới biết được rằng.

Lúc tôi đi lính, vợ tôi bệnh nặng mà qua đời, đứa con gái thì được ông Tư Huyền, chủ bến ghe thương lòng nhận nuôi, chuyện cũng hơn mấy tháng rồi.

Tôi Nghe xong muốn đứng không vững, trời đất tối sầm lại, Tôi liền hỏi:

“Vậy bây giờ, chú có biết ông Tư Huyền ở đâu không?”

Người đó nói:

“Nghe đâu ổng đi theo sông Hậu, nghe đâu xuôi xuống Trà Vinh, Sóc Trăng để mần ăn gì đó, tôi cũng không rõ”

Tôi nghe xong cũng mừng, tạm biết là con mình đang trong tay người quen, Thế là tôi mướn xe, đi đến Sông Tiền. Kím ghe xuồng gì đó để qua sông.

Đến bờ sông Tiền, thấy nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn mà nghĩ cho cuộc đời tự như con sông, chảy hoài chảy hoài, chảy qua là không lưu luyến gì lại được. Đời đi lính, tử biệt với đồng đội anh em, nay lại phải gặp cái cảnh sinh ly với gia đình con cái. Bất giác tôi thở dài.

Trời lúc này chập chen tối, cũng không tìm thấy ghe xuồng nào để qua sông được, tôi đành gối đầu trên balo, nằm ngủ một chút.

Nữa đêm chợt nghe có tiếng xuồng máy chạy, tôi tỉnh ngay. Ngửa đầu thì thấy trăng treo lơ lửng. Tôi đứng bên bờ sông, thấy xa xa có cái xuồng máy chạy xuôi dòng, tôi mừng húm, đưa tay lên miệng rồi hét to:

“Xuồng ơi”

Giữa bốn bề nghe tiếng tôi vang vọng, người trên xuồng hình như cũng đã thấy tôi, cái xuồng liền ghé vào bờ.

Tôi thấy ngồi trên xuồng là một thằng thanh niên, cũng bự con lắm, tầm khoảng 25, với một con bé gái tầm mười tám mười chín, nom cũng xinh. Tôi hỏi:

“Anh trai, cho tôi đi nhờ qua kia bờ được không ?”

Thằng thanh niên nhìn tôi chăm chú nói:

“Anh là bộ đội về quê hả ?”

Tôi gật đầu, đoạn tôi cũng không dấu diếm gì thằng thanh niên, tôi kể lại chuyện nhà, nói là muốn về Trà Vinh tìm con gái. Thằng thanh niên gật gù, nó nói:

“Em tên Bảy bại, còn nhỏ này là Út Mỹ. Mà em nói thật, ban đêm đừng băng sông, nguy hiểm lắm”

Tôi hiếu kỳ hỏi:

“Dạo gần đây, nghe nói có cá lớn, thuyền ghe nào nhỏ nhỏ cỡ này mà ban đêm ban hôm đi sang sông là nó húc lủng thuyền hết”

Tôi thấy kì kì, chuyện thủy quái này thì tôi nghe nhiều chứ cũng chưa có ai chứng thực, tôi cười nói:

“Xã hội bây giờ phát triển, anh cứ nghĩ mấy thứ ma quái đó làm gì”

Thằng Bảy gãi đầu, nó cũng khù khờ nói lại:

“Em cũng không tin, nhưng thấy người ta kể lại, em cũng thấy sợ lắm

Tôi cũng thấy thằng này khờ khờ, muốn dụ nó cho qua sông luôn đêm nay. Tôi vững tin là đi sớm một ngày, gặp được con gái sớm một ngày.

Tôi bèn nói:

“Thôi vầy, tôi đưa anh tiền, anh làm ơn cho tôi qua sông, tôi cũng là vì muốn sớm gặp con gái quá, nỗi lòng làm cha mà anh…”

Vừa nói tôi vừa móc mấy tờ bạc ra, thằng Bảy bại liền khua khua tay nói lớn:

“Anh anh, đừng vậy, em dân ở đây, giúp anh qua cái sông thì có gì đâu, thôi, nghe anh nói vậy em cũng hiểu, em không cần tiền của anh, nhưng anh cho em theo với anh được không ?”

Tôi bất ngờ

“Là sao ?”

Thằng Bảy bại nói :

“Bây giờ hai anh em em cũng không còn chốn nào dung thân, làng mạng thì cháy rụi, cha mẹ cũng chết cả rồi, hai anh em em mấy nay chỉ biết là bắt cá ăn, giờ có anh, cho em xin đi theo”

Tôi nghĩ bụng, sau cảnh chiến tranh, bao nhiêu mảng đời thế này… Thôi thì, mình đi một mình cũng buồn, chi bằng dẫn nó đi theo. Tôi cười rồi gật đầu với nó.

Tôi lên ghe, cái ghe máy đâu thể một cái là băng qua con sông rộng hơn cây số. Thằng bảy bại tính khù khờ, vậy mà cái tài khiển ghe của nó phải nói là tài, cái ghe lướt êm ru trên sông, cứ xuôi xéo xéo một đoạn dài, cuối cùng thì cũng ra tới giữa sông.

Trên cao trăng sáng, dưới sông nước cuồn.

Ra tới giữa con sông, chợt nhiên cái xuồng bị vấp phải cái gì. Tôi nói:

“Hình như vướng đá ngầm”

Thằng bảy chau mài, nói:

“Ở đây làm sao có đá ngầm”

Tôi vừa định mở miệng thì phía mạn trái ghe đã bị cái quái quỷ gì đó đâm vào, làm run cả thân ghe, tôi mém chút là cũng lọt xuống sông. Nhìn xuống nước đục ngầu, không thể thấy cái gì.

Chợt phía trước mũi ghe hơn năm mét, giữa lòng sông lồng lộn mấy con sóng, nhìn kỹ thì thấy có hai con cá lớn, con nào to cũng gần với cái ghe này. Dài độ hơn hai mét.

Hai con cá khổng lồ, đang cắn nhau, một con ánh bạc, còn con kia ánh màu xanh xẫm, nhìn cứ như hai con cá lia thia đang đá. Hai con cá quẫy dữ dội, rồi tự nhiên con bạc nhả ra, lặng hụp xuống nước. Con cá xanh còn lại cũng lặn theo.

Không gian lại trở nên yên ắn đến lạ

Lúc này tôi nói:

“Có áo phao đúng ko? bận vô lẹ đi”

Ba người chúng tôi gấp rúc bận áo phao rồi, rồi thằng Bảy đi lái ghe đi tiếp.

Tôi thấy hơi ớn, cứ nhìn xuống dòng nước đục ngầu mà nghĩ thầm có con thủy quái nào bơi lởn vởn ở dưới.

Tôi đang nhìn xuống mặt nước, thì rầm một cái, thuyền bị một con thủy quái nào đó húc vào, tôi rớt luôn xuống nước.

Trên tai chỉ còn nghe tiếng kêu í ới của thằng Bảy và con em nó.

Tôi vừa rớt xuống nước, đã thay toàn thân lạnh cóng, không ngờ nước sông Tiền lại lạnh đến mức này, cũng may vì có áo phao, tôi nổi lên, hít lấy hơi rồi cố gắn xác định cái ghe của thằng Bảy. xoay vòng vòng một hồi tôi cũng nhìn thấy cái ghe, ráng sức bơi đến. Nào ngờ tôi đang quãy đạp hết sức, thì có cái quái quỷ nào đó, níu lấy chân tôi. Lôi tôi xuống dòng sông đục ngầu không có ánh sáng.

Tôi đi lính nhiều năm, gặp nhiều biến cố, nên tinh thần cũng khá vững, lúc này nhớ lại mình còn cây dao lính dù để ở sau lưng.

Giữa màng nước tối, lại bị một con cá to lôi đi, tôi phải mất vài giây mới có thể trấn an được, móc lấy cây lính dù, tôi cong người xuống chân, sờ sờ thì thấy một lớp vảy cá, cái vãy nào cũng to bằng cái gói thuốc lá. Tôi chẳng quan tâm nó có là thủy thần hay là thủy quái, tôi lấy cây dao lính dù, đâm mạnh luôn vào con quái vật đang lôi tôi đi.

Đâm liền mấy nhát, tôi kiệt sức, mãi không thấy con cá nhả miệng ra, tôi tưởng chừng như bất lực, ráng đâm thật mạnh một cái nữa. Cú này có vẽ đã làm con thủy quái vượt quá mức chịu đựng, nó nhả chân tôi ra. Lặp tức toàn thân tôi được cái phao cứu sinh đưa lên trên mặt nước.

Nhìn lúc này tôi thấy mình cách bờ không còn xa mấy, ráng sức bơi vào bờ. Leo được lên tới bờ rồi, tôi đút cây dao vào túi.Rồi nhìn xuống cái chân phải khi nãy bị con thủy quái đớp lấy, in rõ một hàng những dấu răng, tựa như là răn người.

Nhìn trên sông, thấy yên tĩnh, không rõ thằng Bảy và con Út tụi nó ở đâu. Hành lý, đồ đạc của tôi đều ở trên ghe, tôi phải tìm cho được tụi nó, không thì không được. Tôi đi ngược lên dòng sông, cái chân bị đau lắm, nhưng cũng phải ráng. Trên đường, thấy không ít những cái bóng cá to như cái thuyền chở gạo đớp bóng nước.

Tôi nhìn cảnh đó mà hoảng, hóa ra con sông Tiền có nhiều thủy quái đến như vậy.

Đi một lúc thì cũng nghe tiếng í ới của thằng Bảy, tôi thấy cái ghe nó là cố sức gào lên:

“Bảy ơi”

Nó nghe thấy tôi, biểu lộ mừng lắm, mở máy ghe, mãi lúc sau nó mới cập vào bờ. Nó nước mắt đầm đìa

“Em tưởng anh chết rồi”

Tôi cười, cười, rồi cà nhắc đi lên ghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui