Hành Trình Tìm Lại Sắc Màu

Ngọc là cô gái đầy mơ mộng, hiền lành, vô tư và có đôi chút khó thích nghi. Cô có sở thích lớn nhất là đọc truyện ngôn tình, truyện tranh và cả phim ảnh ngôn tình. Ngọc không đơn giản là thích những thứ gì liên quan đến tình cảm, vì cô sinh ra trong gia đình chẳng trọn vẹn. Mẹ nó mất từ khi nó còn quá nhỏ để hiểu thế nào là sự mất mát mà đau buồn, chỉ khi nó lớn nỗi mất mát ấy mới lớn dần lên trong tim nó, lúc này nó cũng chẳng thể òa to lên khóc một lần mà chỉ ngậm ngùi thấm thía nỗi buồn đang lớn lên ấy. Bố của nhỏ thì là một doanh nhân bận rộn, từ ngày mẹ Ngọc mất thì bố nó càng bận rộn vùi đầu vào công việc hơn. Chuyện tình của người lớn đôi lúc khó hiểu lắm, họ thương hay hận cũng chỉ ôm khư khư trong lòng mà chẳng thèm nói ra. Chỉ thấy từ ngày mẹ nhỏ mất thì ba nó cũng biệt tăm khỏi căn nhà nhỏ của gia đình. Có thể bố con Ngọc sợ quay về nơi ấy, nơi đã từng có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc của một gia đình trọn vẹn, sự sợ hãi hay né tránh của bố Ngọc khiến nhỏ càng cô đơn hơn. Ngọc không biết trách ai, cũng không biết tìm yêu thương từ đâu, có quá nhiều tâm tư uẩn khuất cứ trực trào nơi con tim nhỏ bé của Ngọc. Người lớn thì lại có quá nhiều nỗi đau không thể nói được, nếu nói được thì căn nhà nhỏ của Ngọc sẽ không cứ vắng lặng người ra vào như vậy.

Ngọc vì thiếu quá nhiều và ôm một nỗi uẩn uất chẳng thế nói ra nên nó đành thể hiện ra bằng hành động. Thời cấp hai, khi Ngọc chỉ vừa vào lớp 7 đã trở thành đứa trẻ ngỗ nghịch, bắt nạt bạn cùng lớp, đánh nhau, và chẳng sợ một ai. Vì khi Ngọc làm vậy, bố nhỏ mới quan tâm đến nhỏ, luôn đến tham dự buổi than phiền từ giáo viên về con mình. Càng chửi, nhỏ càng hốc hách hơn, nhỏ chẳng còn sợ ai cả kể cả giáo viên, nhỏ dựa vào bố nó giàu và cũng ít khi quan tâm nó mà vô cùng trịch thượng.

Con người rất khó khi thay đổi một lối sống mà họ cho là thích thú, chỉ khi một biến cố xảy ra thì họ mới nhận ra mình buộc phải thay đổi rất nhiều.

Đó là khi Ngọc vô tình động chạm đến một nhóm học sinh nữ cũng ngỗ nghịch không kém, nhưng nhóm bạn ấy thì có rất nhiều người còn Ngọc thì chỉ có một mình. Buổi chiều tan học kinh hoàng hôm ấy, đã khiến nó ám ảnh cả một thời, nhỏ bị chặn đường về rồi bị nhóm nữ sinh ấy tấn công tới tấp. Chuyện xảy ra lớn lắm, vì thái độ bất cần và ngang ngược của Ngọc trước đây mà bọn nó đánh không nương tay. Ngọc chỉ kể trong nước mắt rằng, lúc đó nó chỉ biết ôm đầu òa khóc, nó bảo những cú đấm vào bụng hay đầu cũng chẳng đau đớn mấy so với trái tim chết lặng sợ hãi của mình. Lần đầu tiên nhỏ khóc to đến vậy, nó chẳng suy nghĩ được gì hết, nó cũng không thể nhớ đến mẹ vì nó có nhớ nỗi gương mặt mẹ mình ra sao đâu, hay cũng chẳng thể nhớ đến bố, vì cũng quá lâu rồi nó cũng quên mất lần cuối cùng nó nói chuyện với bố mình là khi nào. Ngọc chỉ đầm đìa nước mắt, ôm lấy sự sợ hãi đơn độc mà lần đầu tiên nó nhận diện được nỗi đau này.

Ngọc nhập viện vì bị tổn thương vùng đầu và bụng, cơ thể thị bị bầm tím khắp nơi. Ngọc không biết cảm xúc của bố nó ra sao vì lúc đó nó đang bị hôn mê chẳng biết gì. Khi nhỏ thức dậy nó biết được tin bọn nữ sinh kia đã bị cho thôi học, còn nhỏ thì được chuyển trường. Ngọc kể lại hôm đó bố nó kì lạ lắm, lâu lắm rồi ông ấy mới đứng gần nhỏ mà hỏi một câu trầm mặc.

"Con muốn quay lại trường cũ hay chuyển đi!"


Nó kể bố nó có giọng nói nặng trịch, từng tiếng phát ra như một tảng đá lớn đang rơi xuống một hố rất sâu, sâu hun hút. Đến khi câu nói của ông ấy kết thúc, thì không gian lại trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, nó không thể đoán được bao giờ thì tảng đá lớn kia mới chạm tới mặt đất.

"Con.. con muốn chuyển trường!"

Từng chữ nó thốt lên với bố cũng khiến nó khó thở nỗi. Rồi nó lại mít ướt lem nhem khóc, nó bắt đầu sống trong sợ hãi. Vì nó biết khác với bạn đồng trang lứa khác nó phải tập trưởng thành một mình thôi, trên con đường phía trước sẽ chẳng có ai yêu thương mình nữa. Vì vậy, nó ôm trái tim rụt rè bước dần ra thế giới rộng lớn một mình.

Sau sự kiện đó, nó sống trầm tĩnh hơn rất nhiều, vốn có tính cách sôi nổi và hoạt bát nhưng nó đành phải cất đi, thay đổi tính cách vì biến cố đã qua, nó vẫn sống dẫu thế gian mỗi ngày đều có thêm nhiều nỗi buồn khác. Rồi nhỏ gặp dì Thương, là người bảo hộ chăm sóc thay bố nó từ giây phút đó. Như đã kể dì cũng mang nỗi đau mất đi con mình mà lên thành phố mưu sinh. Đứa trẻ thì mất mẹ, người mẹ thì mất con. Thế là họ khỏa lấp cho nhau nỗi mất mát kinh khủng ấy, nghe thì dễ dàng thật, nhưng nhỏ nói để chấp nhận ai đó bước vào trái tim vốn đã không còn biết yêu thương là gì rất khó khăn.

Ngọc nói "Yêu thương" kì lạ lắm, nó vừa khiến nhỏ yên tâm vừa khiến nhỏ mỉm cười mỗi ngày. Từ ngày nhỏ nhận được sự yêu thương từ dì nó thấy cuộc đời này đáng sống lắm, nó cảm nhận được ánh nắng vốn rất chói lóa mà ấm áp, nó nghe được tiếng đồng hồ đang kêu tích tắc, một ngày trôi qua thật nhanh. Vốn trước đó nó tưởng ngày tháng này rất dài rộng không bao giờ trôi đi qua giây nào. Thì ra nó chưa từng bận tâm đến mọi thứ xung quanh nó trước đây, nó bận để tâm đến nỗi đau uẩn uất kìm hãm nó trong cái hố sâu do bố nó tạo ra. Và khi nó sống thật tươm tất đàng hoàng, chắn chắc nó sẽ tiếp tục đón thêm nhiều điều hạnh phúc khác đến. Ngọc gặp cô bạn Ánh Mai ở ngôi trường cấp hai mới, là bạn cùng bàn rất ít nói nhưng đối xử với Ngọc rất tốt, là người mở lời chào Ngọc đầu tiên sau khi cô bé vừa trải qua biết bao tổn thương đã sống trở lại. Yêu thương vốn hạnh phúc như vậy thì sao Ngọc lại không tiếp nhận nó, Ngọc chủ động nhẹ nhàng thân thiết hơn cùng Ánh Mai. Và thật may mắn! Chỉ mong trên đoạn đường bạn đi chẳng phải là miền đất lạnh, mong cho những người bạn gặp đều mang trái tim lương thiện.

Hạnh phúc với nhiều người được định nghĩa theo nhiều ý lắm, còn riêng với Ngọc hạnh phúc là sự yêu thương mà nó cho là kì lạ ấy. Có lẽ vì vậy mà cô bé Ngọc dễ yêu dễ tin tưởng, có rời đi cũng không sao! Vì nó nghĩ trước đó, nó cũng từng yêu thương tin tưởng lẫn nhau với người bạn ấy rất chân thành, chỉ là không còn nữa, đến lúc nào đó người bạn xung quanh của nhỏ muốn đi thì phải rời đi thôi.


Lớn một chút, khi biết tình yêu nam nữ là gì? Ngọc lại ước mơ mình sẽ trải qua một tình yêu tuyệt đẹp. Nhỏ tìm được những cuốn sách ngôn tình lãng mạn đến mức hoang đường, nhưng nhỏ tin vào tình yêu hoang đường ấy. Nhỏ mê mẩn những câu chuyện tình yêu đẹp như thơ, mơ về một chàng trai sẽ xuất hiện bên đời nhỏ như một thiên sứ bảo vệ nhỏ suốt đời. Nhưng nam chính trong những câu chuyện ấy quá hoàn hảo, nó khiến cô bé khó tìm được một chàng trai nào ở ngoài đời sở hữu được tất cả các phẩm chất mà Ngọc mơ mộng.

Người đẹp trai thì học ngu, người học giỏi thì xấu trai. Người vừa đẹp trai và học giỏi thì yếu thể thao, người giỏi thể thao thì đã có người yêu. Người vừa đẹp vừa chơi thể thao thì thuộc giới tính thứ ba. Đó là tất cả mà chàng trai Ngọc gặp qua trong đời, nó mải bận tìm kiếm một anh chàng như ngôn tình sẽ xuất hiện từ cơn mưa đưa ô về phía nhỏ, lúc đó nhỏ sẽ ngước nhìn lên bằng đôi mắt long lanh còn anh ta thì hờ hẫng, khi đó Ngọc sẽ chủ động mở lời chào ngại ngùng, họ gặp và yêu nhau thắm thiết từ đó. Và đó chỉ là những gì Ngọc mơ tưởng về, nó vẫn đang chờ xảy ra vì chưa có một nam chính nào xuất hiện cả.

Chưa kịp tìm được nam chính thì tình hình học tập của Ngọc ngày càng tệ hại đến mức nếu không cải thiện sẽ rớt tuyển sinh vào lớp 10. Nó bị dì Thương và bố tống vào lớp học thêm ở trung tâm vô cùng nổi tiếng. Công cuộc tìm kiếm nam chính ngôn tình càng khó khăn hơn khi giờ đây nó sắp chẳng lên nổi lớp 10. Một nữ chính lười học bị rớt tuyển sinh cấp ba chắc chỉ có mình nhỏ, muốn xứng đôi cùng nam chính hoàn hảo thì nữ chính phải có tài năng gì đó vì nhỏ cực ghét những nữ chính vô dụng. Mà giờ thì nó sắp trở thành một cô nữ chính vừa ngu ngốc vừa vô dụng.

"Mày về chưa? Mai."

Ngọc gọi điện thoại đến cô bạn đang ở lớp học thêm khác cách xa cây số.

"Chưa nữa! Mày tan học rồi hả? Thôi xin lỗi mày nhé! Mưa cỡ này đi cũng nguy hiểm nữa nên huỷ kèo nha!"


Vậy mà cô bạn Ánh Mai vô tình huỷ kèo ăn tối cùng nhau mà chỉ cắm cúi vào ôn thi. Ngọc nhận ra bạn bè ai ai cũng đang miệt mài ôn thi cho kì thi tuyển sinh sắp tới. Chỉ riêng nhỏ là vô tư, đến lớp học thêm chỉ là bị dì Thương ép đi học. Ngọc trưng ra bộ mặt ủ rủ rồi thở dài não nề, nó tính đi bộ về vì nhà rất gần trung tâm học thêm, tránh làm phiền dì Thương ra đón.

"Ủa? Mưa to quá!"

Vừa bước ra hiên cửa, nó giật mình trước cơn mưa đổ như trút nước. Trời thì tối đen, mưa thì nặng hạt rơi lả tả khắp nơi, nhiều bạn học sinh cũng tan học từ trung tâm chạy vội ra né những hạt mưa rơi, để trở về nhà sau một ngày rất dài. Tâm trạng của những cô cậu học sinh lớp 9 cũng như buổi tối tan tầm muộn này vậy, đầy mệt nhoài và áp lực chồng chất. Nhưng lại có nhiều ước mơ và nhiều hoài bão mà họ quyết tâm giành lấy vô cùng mãnh liệt hệt như tiếng mưa xối xả tối đó vậy. Sự mệt nhoài trong cơn mưa dữ dội ấy thật đẹp, dẫu sao họ cũng đang cố gắng vùng vẫy trong lý tưởng của chính mình, mệt mỏi một chút cũng không sao đâu.

Riêng Ngọc thì thẫn thờ đứng yên dưới hiên cửa không bước đi. Nó không vội phải về nhà làm bài tập cho ngày mai, nó không có ước mơ hay hoài bão vào ngôi trường nào cả. Đứng trước cơn mưa lớn ấy, trong nó bỗng xuất hiện suy nghĩ dừng lại việc học hành, rồi nó sẽ kiếm được một công việc phù hợp thôi. Chẳng có động lực hay chút sức mạnh nào khiến nó muốn quyết tâm lấy lại kiến thức đã mất.

"Bạn dùng ô của mình không?"

Đang suy nghĩ, Ngọc nghe tiếng của một bạn nam xa lạ nào đó cất lên sau lưng nó. Nó giật mình quay lưng nhìn thì thấy một cậu bạn cao ráo đang cầm chiếc ô màu xanh đen. Dáng cậu ta cao hơn nhỏ Ngọc cả cái đầu, người cậu mảnh dẻ nhưng không đến mức quá gầy. Khuôn mặt cậu ấy nhỏ, đôi mắt thì to, mũi cậu ấy thì cao còn đôi môi của cậu ta thì hồng hào mỏng manh. Tóc cậu ta đen nhánh xõa xuống ngang trán, vốn được trải chuốt gọn gàng nhưng có lẽ vì mưa nên trông nó rối bời dần đi. Ngọc nhìn vào cậu ta rất lâu, vì khá bất ngờ nên nhỏ cũng không biết nói gì, chỉ vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu nhỏ.

"Nam chính đây rồi!"


"Tôi học phòng B4 lầu 4, khi nào bạn có tiết học cứ đến đó để ô của mình vào tủ để đồ là được."

Cậu trai đưa chiếc ô gần hơn với Ngọc. Đúng là viễn cảnh mà Ngọc luôn mơ tưởng về rồi, nó xảy ra vào ngày mà Ngọc buồn nhất. Khiến nhỏ chẳng thể lường trước được, nhỏ cứng nhắc cầm lấy tay cầm của chiếc ô, cố gắng né xa bàn tay của cậu ấy cũng đang đặt trên ấy.

"À ờ.. cảm ơn nha!"

Lần này thì nhỏ Ngọc chẳng ngóc đầu lên nổi khi nói câu cảm ơn. Nó ngại ngùng đến mức nóng ran cả má, nó cảm nhận thấy được cơn nóng hổi trải dài khắp người nó. Thì ra đối mặt với người mình thích lại khó khăn đến vậy, nếu sau này nó trở thành một nhà văn viết truyện ngôn tình nó sẽ miêu tả lại cảm giác rung động đầu tiên của nữ chính là như thế nào. Chỉ thấy nó trở nên cứng đờ, chẳng dám mở đôi mắt long lanh của mình lên nhìn thăm thẳm vào đôi mắt của bạn nam chính trước mắt, nó cũng không biết đôi mắt cậu ta có hờ hẫng lạnh lùng như truyện đã miêu tả không. Nó chẳng biết gì cả chỉ biết cúi gầm mặt đi cảm nhận cơn nóng ran và cả tiếng trái tim đập liên hồi dồn dập, nó sợ nếu nó nói gì thêm nó sẽ trở nên kì cục mất, vì đến cả hơi thở của mình, nhỏ cũng đang dần mất kiểm soát.

Rất lâu thời gian trôi đi, Ngọc mới biết cậu ta đã rời đi từ bao giờ rồi. Lúc này nhỏ thở hắt ra một hơi rất dài rồi mỉm cười tuỳ tiện. Thì ra chẳng phải là không có một chàng trai nào đủ tiêu chuẩn để làm nam chính cho câu chuyện cuộc đời nhỏ cả. Mà là do nhỏ chưa tìm được người khiến nhỏ cảm thấy rung động không một lý do như ngày hôm nay.

Khi bạn tự nhiên biết yêu thì tự nhiên bạn lại có động lực đến mức có thể thay đổi cả quy luật của trái đất. Ngọc dẹp bỏ suy nghĩ dừng học hành lại, chú tâm vào học điên cuồng. Vì sau khi biết được cậu ấy vừa đẹp trai vừa học giỏi và độ nổi tiếng lẫy lừng của cậu ở trung tâm học thêm, nhỏ càng thêm chắc chắn rằng cậu ta chính là nam chính trong cuộc đời mình. Sau nhiều ngày dò thám bằng tài năng tìm kiếm "info" người lạ trên mạng vô cùng điêu luyện, thì nhỏ cũng biết được Facebook của cậu bạn ấy. Thông qua tài khoản Facebook có tên Minh Huy ấy, nhỏ tìm hiểu được rất nhiều thứ về người mình thích, và quan trọng nhất là ngôi trường cấp ba cậu sẽ thi vào. Nó là trường chuyên lấy điểm tuyển sinh rất cao, với cái trình độ thậm chí còn có khả năng rớt luôn cấp ba làm sao dám mơ vào ấy. Vậy mà Ngọc là con nhỏ dám mơ tưởng viễn vông đó, khi biết được 'nguyện vọng 1' của Minh Huy, nhỏ Ngọc cũng ngay lập tức đặt cả ba 'nguyện vọng' của mình vào trường đó ngay mà không thèm suy nghĩ đắn đo thêm, như thể nó là một nhân tài tiềm ẩn, trước giờ nó chỉ giả vờ học ngu, và giờ đây là lúc nó thể hiện sự thiên tài của mình ra trước thiên hạ.

Nhưng mà đó là ai đó chứ không phải nhỏ Ngọc, nhỏ học ngu là thật, có khả năng cao rớt cấp 3 càng chân thật hơn. Sau sự điên cuồng cố gắng trong vô nghĩa nó cũng rớt bài thi thử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận