Hành Trình Tìm Lại Sắc Màu

Tối đó, chúng tôi gồm cả tôi, Thư, và cả chị Đào nữa, đều đến cái biệt thự nhà con Ngọc. Hầu như những ai là nữ trong câu lạc bộ đều đến tham gia buổi tiệc ngủ này, duy chỉ trừ chị Như ra. Tôi cảm thấy, chị ấy là người duy nhất khó có thể làm quen nhất, chị luôn nghiêm túc, và đôi chút lạnh lùng, ít nói, tôi rất ít khi tiếp xúc với chị, cũng như chị rất ít khi đi đến câu lạc bộ.

"Chào dì Thương, tụi con mới đến ạ"

"Dạ tụi con chào dì"

Khi bấm chuông nhà Ngọc, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ra mở cửa cho tôi, đó là dì Thương, là dú nuôi của con Ngọc từ còn bé, và là người luôn bên cạnh quan tâm nó nhất. Dì rất mến hai đứa tôi, có lẽ vì ở trong ngôi nhà to bự này mà chỉ có một minh cũng khiến dì cô đơn, vì vậy mỗi khi tôi ghé đây, dì vô cùng vui mừng.

"Vào đi mấy con, lâu lắm rồi nhà mới đông vui người đến chơi thế này đó, mấy con vào phòng Ngọc chơi nha, để dì bưng nước ngọt, bánh trái lên cho mấy đứa nha" - Dì ríu rít đón tiếp nồng hậu nhóm chúng tôi.

"Má Thương, lát tụi con lên sân thượng dựng lều trên đó ngủ nha"

Con Ngọc thì tíu tít ôm tay dì Thương, nó gọi dì là "má" bởi nó coi dì như mẹ mình, thay cho sự thiếu vắng mẹ của nó.

"Vậy hả? Để dì sắp xếp dựng lều cho mấy đứa ha, mấy đứa vào rửa mặt đi rồi đợi dì chút nha"

Còn dì thì ấm áp như một người mẹ vậy. Bởi vì, dì cũng từng có một đứa con ở dưới quê và là mẹ đơn thân nuôi con, nhưng sau này vì mưu sinh nên người con ấy lên Sài Gòn làm việc và bị tai nạn qua đời. Dì quá đau buồn nên cũng lên Sài Gòn tha hương làm thuê, may mắn thay dì được nhận làm giúp việc cho nhà con Ngọc, nuôi nó từ nhỏ, dì thương nó như con mình, và cũng vì sự thiếu tình thương từ nhỏ do ba mẹ ly hôn nên nó cũng chỉ thân thiết với dì nhất trong nhà. Tuy họ chẳng cùng huyết thống nhưng tình cảm họ đối với nhau còn thiêng liêng hơn như vậy, vì những mất mát mà họ tìm thấy nhau, yêu thương nhau bù đắp cho những tổn thương của quá khứ, tôi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

* * *

Chiếc lều lập loè ánh đèn nhỏ màu vàng, trông như những ánh sao nhỏ lấp lánh đang đáp xuống căn lều vậy. Đối diện là bộ bàn ghế gỗ màu nâu nhạt nhỏ gọn, trên đấy đầy đủ thức ăn từ bánh trái đến phần gà rán cỡ đại mà chúng tôi mang qua, đặc biệt không thể thiếu những phần trà sữa "full topping" cỡ lớn, vì cả bọn không ai biết uống những thứ có cồn hay lên men, có thể gọi chúng tôi là những cô gái lành mạnh và trẻ con chăng? Vì chẳng ai bằng tuổi tôi còn tin vào điều ước sao băng đâu, nó "quá là sến", không khoa học nào chứng minh sao băng sẽ thực hiện điều ước cả. Nhưng chúng tôi là những cô gái cứ tin vào những điều viễn vông, mang những hy vọng mãnh liệt.

"Nè tôi đem máy chiếu lên mình coi phim ma nha, mới có 9 giờ à, còn sớm quá!"

Ngọc lên tiếng đề xuất một thứ mới mẻ cho chúng tôi, nhà nó có điều kiện nên chẳng thứ gì mà nó thiếu, cái gì mới và nó thích là nó mua hết. Và dù còn rất lâu mới đến nửa đêm nhưng "mồi" mà chúng tôi có lại sắp hết sạch, cả bọn tôi "bào" quá nhanh.

Sau khi lắp máy chiếu xong xuôi, chúng tôi chọn phim ma búp bê. Coi phim ma ở khoảng không tĩnh mịch này, cành tăng tính sợ hãi hơn và kịch tính hơn rất nhiều. Và con Ngọc lẫn Thư cứ hét toáng lên, may thay vì nhà Ngọc to nên không ảnh hưởng đến ai, nếu là ở nhà của tôi, hẳn là hai cô nương ấy đã bị hàng xóm sang phàn nàn.

Bọn nó xem phim ma nhưng chỉ dám coi những trường đoạn bình thường, đến lúc đắt giá của bộ phim ma, hai bọn họ cứ la lên rồi bịt mắt lại, nhờ tôi coi giùp những đoạn đáng sợ rồi kể lại cho bọn họ nghe. Con Ngọc là nhỏ nhát gan nhất nhưng lại cứ thích rủ xem phim ma, và thường là chỉ có mình tôi xem và kể lại cho nó những gì đã xảy ra, lúc đầu thì cũng phát bực đấy nhưng rồi tôi cũng quen vì tôi thích xem phim ma lắm, nhưng coi một mình cũng nhàm chán, có thêm một "cái máy la" bên cạnh nghe cũng thêm kịch tính.

"Nè, hết cảnh kinh dị rồi!"

"AAAAA, MÀY LỪA TAO"

"AAAAAAAA, MAI!"


Nhưng lần này tôi chơi khăm nó, màn hình lúc này vẫn là một khung cảnh hoang tàn với cái xác kinh dị, nhưng âm thanh phim thì dịu bớt rồi. Tôi nhanh trí lừa chúng nó mở mắt ra coi tiếp vì đã qua cảnh hù dọa, vậy là họ mắc bẫy mở mắt ra, có hơi ác nhỉ? Chúng nó hét toáng lên, tay chân quơ lung tung, hất trúng ly trà sữa rồi đổ ra bàn. Chị Đào ngồi gần đó, vì giật mình và né vũng trà sữa đổ nên mất thế té nhoài ra phía sau. Trước mắt tôi giờ đây là một khung cảnh hỗn độn, không thể nhịn cười, tôi phá lên cười to, nhìn mọi người có vẻ rất sợ mà chỉ có mình tôi tỉnh bơ thưởng thức sự kinh dị của bộ phim.

"Nhỏ này nó người thép hay gì á? Không biết sợ là gì?"

"Đồ độc ác, lát sao tao dám đi tè một mình hả?"

"Thôi tắt đi, tao sợ quá à! Ở đây lạnh hơn rồi nè vô lều đi chứ sợ ma quá"

"Hahaha, tao coi phim ma không sợ mà coi với mấy người tôi sợ hơn á"

Tôi cười nói trước sự hỗn loạn vì sợ hãi của họ. Và vì quá sợ hãi, chúng tôi đành chui vào lều và tắt phim ma đi. Buổi coi phim dừng ở đó dù chỉ mới coi chưa tới được một nửa bộ phim.

"Nè chiếu mấy 'MV KPOP' coi đi" Thư đề xuất.

"À tôi là 'fan' của nhóm BTS á, để tôi mở bài của nhóm đó"

Thư đâu biết, nó đã gặp được một con "fan girl" điên cuồng.

"Hửm, bà là ARMY* luôn hả?"

"Ê ê, tôi mê anh Jung Kook á"

"Áaa, tôi cũng vậy luôn, ảnh 'chồng' tui"

"Áaa"

Và đây là cách hội những người cùng chí hướng gặp nhau, đặc biệt là càng thích thú hơn khi có cùng một anh 'chồng' tự nhận. Bọn họ cứ ríu rít trong thế giới 'idol' của họ, bật những bài nhạc tiếng Hàn Quốc lên rồi vừa nhẩm hát vừa quơ tay nhảy theo, lắm lúc lại hét toáng lên không rõ lý do. Nếu ai nhìn vào tôi tin rằng họ sẽ hốt hai con này vào viện mất, lần nữa tôi thật biết ơn vì nhà con Ngọc rộng rãi và cách biệt với hàng xóm.

"À, chị cũng biết nhóm này nhưng chị thích SUGA"

Rồi chị Đào cũng gia nhập thế giới 'idol' cùng với họ. Lúc này tôi nhận ra bản thân mình là đứa lạc lõng duy nhất ở đây.

"A còn bà Mai, bà có thích 'idol' nào không?" Thư lên tiếng sau khi nhận ra tôi đang bơ vơ.


"Haha" Và con Ngọc tự dưng cười thầm.

"Tôi thích chị Cẩm Ly"

Tôi trả lời theo câu hỏi vừa rồi nhưng không gian tự dưng im bật, họ nhìn tôi khó hiểu. Con Ngọc ôm miệng cười khúc khích. Tôi nở nụ cười sượng trân lại với mọi người, bộ tôi nói gì lạ lắm hả?

"Mai.." Thư gọi tôi rồi đặt tay lên vai tôi nghiêm nghị ".. bà xuyên không từ thế kỷ trước đến đây đúng không, bà khai sự thật đi, đừng giấu giếm bọn tôi?"

"Giống bộ ngôn tình 'tôi trở thành tiểu kiều thê của lão đại sau khi xuyên không chuyển kiếp' đúng không? Hahaha"

Rồi bọn nó phá lên cười, tôi cũng không hiểu bộ ngôn tình với cái tên dài ngoằn đấy là gì, tôi không ngờ cũng có một quyển tiểu thuyết với cái tựa đề dài như vậy, rồi khi in thành sách, cái bìa có đủ chỗ in chữ tựa đề không nhỉ? Tôi tò mò muốn thử xem cuốn sách ngôn tình đó như thế nào?

"Đó giờ con Mai chỉ nghe nhạc của Cẩm Ly không à? Nó không biết mấy nhóm nhạc Hàn đâu"

"Vậy bà thuộc 'tuýt' người truyền thống ha"

"Giờ kiếm ai như Mai hiếm lắm đó"

Nghe bọn họ nhận xét về gu âm nhạc của tôi, tôi lại nở nụ cười sượng trân, bởi tôi không biết nên coi đó là lời khen hay là chê nữa.

"Đỡ hơn mấy bà, mê mấy anh Hàn Quốc ẻo lả, hát có hiểu gì đâu" Tôi đáp trả.

"Nè ha! Cho bà nói lại, anh Jung Kook của tôi hơi bị 'men li' á, gu đàn ông bà sao vậy?" Thư lập tức phản ứng ngay.

"Đúng đúng, 'chồng' tao vừa hát hay vừa đẹp trai, nhạy giỏi nữa, quá hoàn hảo, vậy mà chê hả?"

Kinh nghiệm rút ra là đừng bao giờ đụng vào thần tượng của họ. Những cô gái đầy năng lượng say mê những thứ họ yêu thích một cách bất chấp, khó ai lay chuyển được. Nhưng tôi vẫn thích đụng vào vì nó làm tôi thấy vui, trông họ xù lông lên một cách đỏng đảnh rất mắc cười.

"Chê nha! Đàn ông đàn ang gì trang điểm màu mè, quần áo thì cũng màu mè."

"Ô! Vậy anh Thiện của bà cũng màu mè đó, suốt ngày bận áo xanh màu mè đó đi tới đi lui, trông cũng thư sinh yếu đuối nữa chứ, vậy mà bà mê" Con Ngọc đổi chủ đề sang 'crush' của tôi.


"Ê ê ê, anh Thiện của chị hợp với áo sơ mi xanh nha, không phải màu mè" Chị Đào nhanh nhạy chen vào bênh vực.

"Đúng đúng, ảnh không có màu mè, người ta vừa chín chắc vừa ấm áp nữa, yếu đuối hồi nào"

Tôi có đồng minh là chị Đào nên như được tiếp thêm sức mạnh phản kháng.

"Mấy anh của tôi cũng hợp nên mặc đẹp thôi, 'chồng' tụi tôi đẹp nhất"

Đúng là khi thích ai, dù trong mắt bất kì ai có ra sao thì với mình họ vẫn mãi đẹp và lấp lánh như vậy. Vì trong vô vàn sự lấp lánh khác chúng ta chỉ say mê đúng một ngôi sao duy nhất, à mà bọn họ có đến hai vì sao lận.

"Có anh 'chồng' idol rồi còn thích Huy chi nữa, quên cậu ta đi" Tôi trêu nó làm nó cứng họng.

"Ô hô đồ bắt cá hai tay" Chị Đào cười tủm tỉm nói.

"Không, thích Huy khác, còn 'chồng' tôi khác"

Nó lúng túng giải thích chẳng đâu vào đâu.

"Thích Huy là thực tế, còn 'chồng' là tưởng tượng thôi đúng không Ngọc? Không so sánh được"

Hiện tại đã chia hai phe, tôi với chị Đào và con Ngọc cùng với Thư. Chúng tôi đưa ra những lý lẽ vừa có lý vừa vô lý để bảo vệ bất chấp tình yêu của mình.

"Vậy sao mấy người so sánh 'crush' tôi với tên Hàn Quốc đó"

"Nè nè, anh Thiện tất nhiên là thua xa anh Jong Kook rồi"

"Không 'crush' tôi đẹp trai nhất"

"Huy đẹp nhất, anh Jong Kook cũng đẹp nữa"

"Anh Thiện chính chắn nhất"

"Của tôi đẹp hơn"

* * *

Cả tối đó, dù chưa biết là có thể thấy sao bang được hay không nhưng chúng tôi cũng quên mất mục đích tới đây. Mà cứ thế cuốn trong cuộc tranh luận vô nghĩa kia, đôi khi lại cười phá lên rồi chuyển sang kể xấu tật xấu của bọn con trai ra bàn tán rôm rả.

"Mà bữa anh Thiện đi chơi, chị nghe ảnh hát karaoke ghê lắm, đẹp trai mà hát dở"


"Tôi còn nghe thằng Nam ngủ ngáy rất to trong lớp nữa"

"Hahaha, mày biết sao Huy ít nói không? Bữa có lần cậu ấy nói chuyện nhưng bị nhạt, nên ai cũng 'quê' dùm"

"Haha, giống hệt cái miệng thằng Nam với thằng Minh, đẹp trai mà bị 'dô diên'"

"Hahahaha, cũng là nam thần mà là nam thần kinh."

* * *

Cùng lúc đó, ở nhà của hai anh em Thiện và Nam.

"Hắc xì"

"Hắc xì".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
2. Trường Phong Độ
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
=====================================

"Sao vậy ta, tự nhiên anh em mình hắc hơi cùng lúc ha"

"Chắc bị nói xấu rồi"

"Nghe nói tụi con gái trong câu lạc bộ vẽ hôm nay tụ tập ngắm sao băng, bị bọn họ nói xấu chắc luôn"

"Nam, em cũng nên ra ước đi, có khi thành sự thật cũng nên"

"Vậy sao anh không ước, ước có thể theo đuổi đam mê đó"

"Hmm, điều đó anh càng không thể ước"

Ánh mắt Thiện phản phất lên một thứ xa xăm không muốn cất thành lời. Chỉ thấy Thiện cười một nụ cười rất nhẹ, nhưng hình như trong lòng lại rất nặng nề.

"Đồ yếu đuối"

"Chắc vậy"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận